Chu đại quan nhân vẫn khiêm tốn như cũ, trà trộn vào giữa đoàn người. Chu Nhất Hạ Thanh đi theo bên cạnh Chu Thiên Giáng, ba người nhỏ giọng trò chuyện, không ai quan tâm tới nghi thức tế đàn. Qua đêm nay, bọn họ đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, sẽ cùng với thương đội của Lầu Chu Ký Ngân rời kinh, xuôi về phương nam.
Nhìn nghi thức rườm rà trên Tế Đàn, Chu Thiên Giáng thật muốn tìm cơ hội chuồn đi. Nhưng cửa lớn Hoàng thành đóng chặt, bất cứ ai cũng không được phép ra vào.
Thành Võ Hoàng dâng hương xong, Hoàng tử Huyền Nhạc chính thức tiếp nhận lễ bái dành cho Thái tử. Ánh mắt Thành Võ Hoàng không nhìn về phía nhi tử đang nhận chúc mừng, mà lại lướt qua các quan viên bên dưới. Sau khi ánh mắt Thành Võ Hoàng, đảo qua đám người Chu Thiên Giáng và Quách Thiên Tín, mới an tâm gật gật đầu.
Nghi thức rườm rà cuối cùng cũng kết thúc, Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc đều có vẻ mệt moi. Ngụy Chính Hải cao giọng tuyên bố, các quan viên bên dưới tạm nghỉ ngơi, nhưng không được xuất cung, giờ dậu đến càn cung dự đại tiệc.
Nghi thức kéo dài hơn hai canh giờ, không ít văn thần đã sớm không chịu nổi, bên này Ngụy Chính Hải vừa nói xong, quần thần đều hướng về phía Chỉ Điện nghỉ ngơi. Chu Thiên Giáng thì không đi tới, mà mang theo Chu Nhất Hạ Thanh tản bộ ở quanh đó, dù sao về sau cũng không đến đây nữa, thưởng tức một chút cảnh đẹp cũng không tồi.
Trong điện Dưỡng Tâm, Thành Võ Hoàng dựa trên long sàng, uy nghiêm ra lệnh cho thị vệ. Dung Hoàng hâu ngồi ở bên cạnh, giật mình nghe thấy hết thảy, bà không thể tin được Thành Võ Hoàng sẽ động thủ với Chu Thiên Giáng. Chuyện quan trọng như vậy, trước mắt cũng chỉ có Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc biết. Bao gồm cả Vệ Triển, cũng trong hôm nay mới biết tin.
Trong hoàng cung, tất cả Cấm Vệ Quân đều bắt đầu hành động, sắc mặt Vệ Triển xanh mét, ngồi trấn thủ ở Niêm Can Xử, phân phó mọi người bên dưới. Chờ sau khi ngự tiền thị vệ bắt đầu hành động, nhiệm vụ trọng yếu của bọn họ chính là bảo vệ Thành Võ Hoàng và mấy người Huyền Nhạc. Về phần bắt người, Thành Võ Hoàng coi như cho Vệ Triển chút mặt mũi, cảm thấy Chu Thiên Giáng là đồ đệ của Lâm Phong, không muốn cho Niêm Can Xử động thủ.
Mặt trời vừa mới lặn, tiếng chuông vang lên, chúng thần tử đều lần lượt đi về phía càn cung. Chu đại quan nhân tay vắt đằng sau, vừa nói đùa với Chu Nhất Hạ Thanh, vừa đi về phía càn cung. Chu Thiên Giáng cũng là lần đầu tiên tham gia đại lễ sắc phong Thái tử, nhìn thấy trong cung phòng bị nghiêm ngặt, hắn còn tưởng rằng chuyện này phải làm như vậy.
- Chu đại nhân, xin ừng bước.
Ba người Chu Thiên Giáng vừa đi tới, một gã thái giám đứng ra cản đường.
Chu Thiên Giáng sửng sốt:
- Sao vậy, tìm ta có việc gì?
- Chu đại nhân, mời ngài đi theo ta, chủ tử nhà ta có chuyện tìm ngài.
Thái giám nhỏ giọng nói.
- Chủ tử của ngươi? Nơi này có nhiều chủ tử lắm, chủ ngươi là vị chủ tử nào?
Chu Thiên Giáng kỳ quái hỏi.
- Đại nhân, ở phía trước cách đây không xa, ngài tới rồi sẽ biết.
Thái giám này không nói chủ tử là ai, thân mình lui sang một bên, ý rằng ba người Chu Thiên Giáng đi theo gã.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, dù sao nơi này cũng là hoàng cung, vị chủ tử nào có lời mời, hắn đều phải gặp. Ba người Chu Thiên Giáng đi theo tên thái giám dẫn đường, hướng về một phía khác đi đến.
Trong Chỉ Điện, Quách Thiên Tín nghe vài tên tướng quân than thở về sự thay đổi trong quân. Việc này ông cũng không có ý kiến gì, nghe thấy tiếng chuông, Quách Thiên Tín vội vàng đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi Chỉ Điện.
Mới ra khỏi Chỉ Điện không xa, liền nhìn thấy bốn gã đới đao thị vệ mặc áo vàng, nghênh ngang đi về hướng Quách Thiên Tín.
Không ít các đại thần đều phát hiện ra, ngự tiền thị vệ trong cung giống như đang bận rộn, thỉnh thoảng cùng vị đại thần nghé đầu nói nhỏ vào tai vài câu, sau đó cùng nhau đi theo một hướng khác. Không ít người cảm thấy đố kỵ, bọn họ tưởng rằng mấy người này là một mình đi diện thánh. Chẳng biết là, những vị thần tử được “mời” đi, đợi họ không phải là mỹ vị trân quý, mà là một cũi gông xiềng nặng nề.
Trong hoàng cung, một cuộc bắt giữ lớn được lặng lẽ triển khai. Tĩnh Vương cũng là sau khi uống hết tuần trả mới biết được việc này, lão Vương gia bị dọa tới mức suýt chút nữa đánh rơi Đả Vương Tiên trong tay. Được lắm, con rể quý của mình không ngờ dám phạm tội nặng như vậy, ngay cả Quách Thiên Tín và một số tướng quân cũng đều bị liên lụy.
Trong Càn cung, Thành Võ Hoàng và Dung Hoàng Hậu uy nghiêm ngồi ngay ngắn sau thư án. Không giống với ngày thường ở chỗ, phía dưới bên phải thư án, có thêm một chiếc ghế, đây là ghế dành riêng cho Thái tử Huyền Nhạc.
Trang trí trong Càn cung toàn bộ đều bị dỡ bỏ, xếp dọc hai bên là những chiếc bàn bát tiên, các văn võ bá quan đều phân thành hai nhóm, tự tìm lấy vị trí của mình ngồi xuống.
Chiếu theo canh giờ, hiện tại có lẽ nên bắt đầu yến tiệc rồi, nhưng tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải vẫn không mở miệng, trên bàn đến rau trộn còn không có. Không ít người ghé tai nhau nói thầm, đều phát hiện đêm nay có gì đó bất thường.
Tĩnh Vương vung Đả Tiên Vương, vội vàng từ ngoài điện tiến vào. Bình thường Tĩnh Vương ôm Đả Tiên Vương trong lòng như ôm đứa trẻ, bây giờ giống như muốn đánh nhau chạy vào. Không ít thần tử cùng Tĩnh Vương chào hỏi, nhưng Tĩnh Vương không để ý tới ai, trực tiếp đi lên bậc thang. Trong lúc ánh mắt mọi người đều giật mình, Tĩnh Vương cúi chào Thành Võ Hoàng rồi nhỏ giọng nói vài câu. Thành Võ Hoàng cau mày, lắc lắc đầu, huynh đệ hai người giống như xảy ra tranh chấp. Cuối cùng, Thành Võ Hoàng rốt cục cũng gật đầu, Tĩnh Vương lại vung Đả Tiên Vương lên, đi ra ngoài điện.
Lần này, quần thần đều tự xác định ý nghĩ trong lòng, xem ra đêm nay sẽ phát sinh một chút chuyện không bình thường.
Huyền Châu ngồi ở vị trí thân vương, sắc mặt hơi nghiêm túc. Đến bây giờ gã cũng không nhìn thấy đám người Chu Thiên Giáng vào điện, dựa theo không khí khẩn trương trong đại điện, Huyền Châu cũng có cảm giác được một chút, không khỏi đưa mắt liếc nhìn Tam ca Huyền Nhạc. Lúc này Huyền Nhạc yên ổn ngồi ngay ngắn phía dưới Thành Võ Hoàng, tuy rằng trên mặt là nụ cười thản nhiên, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát khí, khiến người ta sợ hãi.
Thống lĩnh thị vệ hoàng cung, Bố Long từ bên ngoài bước nhanh vào trong điện, giống như Tĩnh Vương, Bố Long trực tiếp đi lên bậc thang tới trước mặt Thành Võ Hoàng.
- Khởi bẩm bệ hạ, tội thần Chu Thiên Giáng Chu Nhất Hạ Thanh biến mất không dấu vết, đến bây giờ vẫn chưa bắt được chúng về quy án, những người khác, đều đã bắt lại
Bố Long nhỏ giọng nói..
- Cái gì? Không thấy bọn họ? Trẫm không phải đã sớm cho người đi theo hắn sao?
Thành Võ Hoàng đè thấp thanh âm, tức giận nói.
Bố Long cẩn thận cúi đầu, không dám lên tiếng. Thành Võ Hoàng tức giận cắn chặt răng:
- Trong ngoài hoàng cung phòng bị nghiêm ngặt, bọn chúng chắc chắn chưa ra ngoài được, đi tìm cho ta. Cầm theo kim bài của trẫm, dù là hậu cung hay tân phi, bất cứ ai cũng không được phép ngăn cản.
- Tuân chỉ.
Bố Long hô lên, sau đó vội vã lui xuống.
Đôi con ngươi nhỏ hẹp của Ngụy Chính Hải đảo loạn, đứng ở bên cạnh hai bắp chân ông ta cũng có chút run rẩy. Chuyện đêm nay quá đột nhiên, có thể coi là một cuộc thanh trừng lớn trong triều Đại Phong.
- Chính Hải…có tể tiếp tục tuyên bố rồi.
Thành Võ Hoàng đen mặt, đột nhiên nói một tiếng.
Ngụy Chính Hải cả người run lên, vội vã khom lưng đi đến dưới bậc thang. Ngụy Chính Hải vừa đứng thẳng dậy, quần thần liền hiểu rằng chuẩn bị bắt đầu rồi. Nhưng ở đây còn có nhiều ghế trống, bọn họ không rõ tại sao đến giờ này rồi, mà vẫn có người chưa tới Càn Điện.
- Tuyên chỉ.
Ngụy Chính Hải cất tiếng tuyên chỉ, quần thần đều đứng hết dậy.
- Phụng thiên thưa vận, Hoàng đề Đại Phong Thành Võ Hoàng chiếu viết, hôm nay Hoàng tử Huyền Nhạc lên làm Thái tử, quần thần ủng hộ vạn dân chúc mừng, đặc biệt miễn giảm hai phần thuế, biểu lộ ân điển.
Ngụy Chính Hải đọc đến đây, dừng lại một chút, lại tiếp tục:
- Trong lúc vui mừng này, lại có loạn thần tặc tử mưu đồ gây rối, cũng may ông trời che chở, đã sớm phát hiện được tặc tử có dã tâm.
Ngụy Chính Hải tuyên chỉ xong, bắt đầu liệt kê tội lớn không thể tha của Chu Thiên Giáng, quần thần vừa nghe, ai ai cũng đổ mồ hôi lạnh. Đặc biệt những người trớc kia đã tham gia yến tiệc trong Chu phủ, trong lòng lại càng hoảng sợ. Thân Bách Công không ngừng đưa tay lau trán, trong lòng tự nhủ lần này xong rồi.
Ngụy Chính Hải nói xong, Thành Võ Hoàng lúc này mới đứng lên, uy nghiêm quét mắt nhìn mọi người một cái:
- Chư vị ái khanh không cần phải lo lắng, la trung thần hay nghịch tặc trong lòng trẫm hiểu rõ. Trẫm ở trên đại điện cam đoan với các khanh, chỉ truy cứu các thần tử phản nghịch, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến các thần tử khác.
Thành Võ Hoàng nói xong, đặc biệt liếc nhìn Huyền Châu một cái. Ý nói rằng ngươi cứ yên tâm, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để cho Huyền Nhạc đem người của ngươi nhốt vào đại lao. Tuy rằng không ít thần tử và Chu Thiên Giáng có qua lại, nhưng Thành Võ Hoàng hiểu được những người đó là vì ủng hộ Huyền Châu, chứ không phải là người của Chu Thiên Giáng. Điểm này Thành Võ Hoàng có thể phân chia rõ ràng.
Trong Càn Điện các hạ thần đâu còn tâm tư uống rượu, nhưng cũng không ai dám đi ra khỏi cửa chính. Trong hoàng cung, tất cả các thị vệ đều bận rộn, bụi hoa núi giả, thậm chí cả hồ cá ũng bị khám xét kĩ lưỡng. Nhưng bất kề tìm thế nào, cũng không phát hiện được thân ảnh của Chu đại quan nhân.