Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 385 - Chương 178: Trong Cung Bắt Người.

Chương 178: Trong cung bắt người.

Huyền Nhạc vừa nói như vậy, Thành Võ Hoàng lập tức kinh sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi chỉ để ý phẫn nộ, quên mất còn có Quách Thiên Tín. Hiện tại, Huyền Nhạc nhắc nhở một câu, làm Thành Võ Hoàng lập tức bình tĩnh lại.

- Hoàng nhi nói không sai, xem ra trẫm lần này phải đại khai sát giới rồi.

- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ, phái binh đi bao vây Quách phủ và An Sát Viện động tĩnh quá lớn, dễ khiến bọn chúng chạy thoát. Hay là thế này, đợi ba ngày sau, lúc yến tiệc sắc phong Thái tử, một mẻ bẻ hết móng vuốt của Chu Thiên Giáng.

Thành Võ Hoàng vừa nghe, thấy Huyền Nhạc nói quả không sai. Yến tiệc mừng Thái tử, quan viên kinh thành từ tứ phẩm đều phải tham gia. Lúc đó, ngay cả Chu Nhất Hạ Thanh cũng tới bái lạy. Nếu bây giờ mà bắt người, mục tiêu quá nhiều, khó tránh khỏi sai sót.

Phụ tử bọn họ thảo luận xong, lập tức định ra phương án. Bây giờ, những người liên lụy lên tới hơn hai mươi quan viên. Chỉ cần bị hoài nghi là cùng Chu Thiên Giáng và Quách Thiên Tín có quan hệ, toàn bộ đều có tên trong danh sách.

Tiễn mấy vị phu nhân đi, Chu Thiên Giáng ở trong trạch viện của Chu Nhất yên tâm uống rượu. Hắn còn chưa biết, tai họa sắp giáng xuống. Lúc này đây, Thành Võ Hoàng hạ ác tâm, tuyệt đối không cho ai sống sót. Nếu không, tất sẽ khiến trong quân rối loạn. Chỉ có cắt đứt hết mọi thứ đám người đó mới hết hy vọng, triều Đại Phong mới có thể yên ổn.

Trong kinh thành, chuyện được bàn tán nhiều nhất trong hai ngày này, chính là việc điều chỉnh các võ tướng trong quân, và đại lễ sắc phong Thái tử của Huyền Nhạc. Phải biết rằng đại lễ lập Thái tử lần trước, cũng là chuyện cách đây đã lâu lắm rồi. Tiên hoàng cũng là vì không kịp lập Thái tử, mới khiến giữa các Hoàng tử xảy ra một cuộc tàn sát lớn. Lần này, Huyền Nhạc coi như chiếm được tiện nghi, nếu không phải bốn người con trai của Thành Võ Hoàng giờ chỉ còn hai người, lại thêm chuyện tang kỳ của Thái Hậu vừa kết thúc, nếu không Thành Võ Hoàng cũng sẽ không lập Thái tử sớm như vậy.

Ngôi vị Thái tử được coi như một nửa Hoàng đế, lập Thái tử, cũng tương đương với việc Thành Võ Hoàng nhượng ra một phần quyền lực. Tuy là phụ tử, nhưng ai cũng không dám cam đoan sau này sẽ không phát sinh chuyện Huyền Nhạc gấp gáp muốn mau chóng được chấp chính.

Phủ đệ của tg vẫn còn đang tu sửa, mấy ngày nay Chu Thiên Giáng vẫn ở tại trạch viện của Chu Nhất. Ngoài cửa phủ treo biển miễn tiếp khách, bất kể là ai đến thăm, Chu đại quan nhân cũng nhất mực từ chối không gặp.

Chu Thiên Giáng cũng không có thời gian đi tiếp đãi mấy vị khách tới thăm, bản thân sắp rời khỏi kinh thành, trước khi đi còn phải đến thăm hỏi vài vị trọng thần. Hơn nữa, còn có mấy chuyện quan trọng, Chu Thiên Giáng nhất định phải bố trí ổn thỏa mới được.

Trước lúc rời khỏi kinh thành, Chu Thiên Giáng không quên đi thăm Vương Bính Khôn - vị đại thần trug thành của Đại Phong. Ngoại trừ Vương Bính Khôn, Chu Thiên Giáng còn đi tới phủ đệ của Sở Vân và Lý Hồng. Cuối cùng, Chu Thiên Giáng đi tới phủ của Tứ Hoàng tử Huyền Châu.

Trong đại sảnh, dáng người Huyền Châu có phần thanh tú, lại có vài phần tài tử. Bởi vì đầu xuân Huyền Châu cũng muốn thành thân với Hồng Tiểu Thanh, tinh thần xem ra rất tốt.

- Thiên Giáng, lúc đại hôn tiểu tử ngươi không thành thật gì cả, sao lại có thể bảo Chu Nhất dùng nước trắng giả làm rượu cơ chứ, chuyền này mà truyền đi, các đại thần bị ngươi chuốc say, không thể không đến phá cửa phủ của ngươi.

Huyền Châu vui vẻ nói.

Chu Thiên Giáng cười cười, lấy ra hai hộp gấm nhỏ:

- Huyền Châu, Tiểu Thanh, đây là lễ vật mừng hai người thành hôn.

- Cái gì vậy? Tiểu tử ngươi đừng hòng mang mấy thứ không đáng giá đến lừa gạt ta.

Huyền Châu nói xong mở hộp gấm ra.

Hồng Tiểu Thanh cũng không nhịn được, tò mò đi tới xem đại ca tặng đồ gì. Tuy nhiên, hai người nhìn hồi lâu, cũng không rõ bên trong là thứ gì.

- Huyền Châu, Tiểu Thanh, vật này có tên là nhẫn. Lúc các ngươi đại hôn, hãy đeo nhẫn cho nhau, giống như nhốt chặt tâm của đối phương, trăm năm hòa hợp, vĩnhviễn không thay lòng.

Chu Thiên Giáng nói xong, cầm lên làm mẫu một chút. Thứ này ở triều Đại Phong mà nói, vẫn là một thứ mới mẻ, tuy nhiên cũng coi như đây là một phần tâm ý của Chu Thiên Giáng trước khi rời đi.

- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi học được mấy thứ đường ngang ngõ dọc này từ đâu vậy?

Huyền Châu câm một chiếc nhẫn vàng khảm bảo thạch, cẩn thận quan sát.

- Huyền Châu, gần đây sư phụ Lâm Phong dạy cho ta một bộ công phu, mấy ngày nữa ta định bế quan tu luyện một thời gian, nếu như tiểu tử ngươi nhớ ta, thì hãy nhìn chếc nhẫn này.

Chu Thiên Giáng mỉm cười nói.

Trong lòng Huyền Châu sửng sốt, nghi hoặc lếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng. Trong ánh mắt Huyền Châu lóe ra một tia sáng kỳ dị, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bình thường.

- Thế nào, ngay cả lễ thành hôn của ta ngươi cũng không tham gia?

Huyền Châu thử dò xét hỏi.

- Ừ... bộ công pháp kia rất đặc biệt, nếu bế quan tu luyện, không thành công tuyệt dối không thể đi ra. Nếu không đến được ngày ngươi đại hôn, thật xin lỗi.

Chu Thiên Giáng bịa lời nói dối, trong hoàng thất, Huyền Châu coi như bằng hữu chân chính của hắn. Chu Thiên Giáng rời đi, thật sự cũng có điểm luyến tiếc.

- Ca, thế thì không được, rượu mừng của chúng ta, ngài nhất định phải uống.

Hồng Tiểu Thanh bất mãn nói.

Huyền Châu cười cười, vỗ nhẹ lên tay của Hồng Tiểu Thanh:

- Tiểu Thanh, Thiên Giáng đang nói đùa với chúng ta. Nàng đi sai người chuẩn bị vài món ăn, hai người bọn ta muốn uống một chén.

Hồng Tiểu Thanh kỳ quái liếc mắt nhìn Huyền Châu một cái, từ khi Huyền Châu khôi phục sức khỏe tới nay, gần như không hề đụng tới một giọt rượu, như thế nào mà chợt muốn uống rượu chứ. Từ trong ánh mắt của Huyền Châu, Hồng Tiểu Thanh lập tức hiểu rằng, Huyền Châu muốn nói chuyện riêng với Chu Thiên Giáng.

- Ca, hai người cứ trò chuyện trước, ta tự mình làm vài món ăn.

Hồng Tiểu Thanh nói xong, mỉm cười bước ra ngoài.

Hồng Tiểu Thanh vừa đi, Huyền Châu nhìn về phía Chu Nhất đang ngồi cạnh cửa, cười nói:

- Chu Nhất, hậu viện của ta có vài thớt ngựa tốt, ngươi đi xem đi, nếu có thớt nào vừa mắt thì ta sẽ tặng cho ngươi.

Chu Nhất đang định từ chối, chợt thấy Chu Thiên Giáng quay đầu liếc mắt ra hiệu với mình, trong lòng Chu Nhất ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của Chu Thiên Giáng.

- Điện hạ, vậy ta sẽ không khách khí.

Chu Nhất nói xong, đứng lên đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại hai ngươi Huyền Châu và Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng bày chén trà, hắn biết rằng Huyền Châu có chuyện muốn nói với mình.

Huyền Châu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sắc mặt hiện lên vẻ ưu thươn:

- Thế nào, thật sự muốn đi rồi sao?

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn Huyền Châu cười khổ một cái:

- Cũng là tiểu tử ngươi hiểu ta, không tệ, ta muốn đi để làm kẻ ung dung tự tại.

- Thiên Giáng, ta biết ngay sẽ có một ngày như thế. Tuy nhiên, không nghĩ ngày này sẽ tới nhanh vậy.

- Haizz! Không có cách nào khác, vốn muốn dốc sức ủng hộ ngươi lên ngôi Thái tử, ta an ổn một thời gian mới đi. Nhưng tiểu tử ngươi không muốn làm, đem cơ hội nhường cho Huyền Nhạc. Nếu như vẫn không rời đi, chỉ sợ sẽ không đi được nữa.

Chu Thiên Giáng cười khổ nói.

- Ta có thể giúp đỡ được gì không?

Huyền Châu mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng cười ha hả hai tiếng:

- Đúng là bảo hai chúng ta là huynh đệ tốt không có sai, trong lòng ta nghĩ gì ngươi đều biết. Hôm nay tới đây, muốn ngươi giúp ta một việc.

- Nói đi, ta sẽ cố gắng hết sức.

- Lầu Chu Ký Ngân, ta muố ngươi ra mặt bảo vệ. Đừng quên lúc ở Thục Thiên, a nói với t đây là sản nghiệp của ngươi. Ta đi lần này, thứ duy nhất không bỏ xuống được là phần sản nghiệp này. Nếu ngươi không ra mặt, thì toàn bộ Chu Ký Ngân ở Đại Phong đều bị niêm phong.

Chu Thiên Giáng biết rằng mình vừa đi, chẳng những là kinh thành, chỉ sợ toàn bộ Lầu Chu Ký Ngân ở Đại Phong đều bị niêm phong sung công. Trong kinh thành, Chu Thiên Giáng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có để Huyền Châu ra mặt, mới có thể giữ được Chu Ký không bị tấn công.

Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng, bỗng nhiên nói:

- Tiểu tử ngươi không sợ ta đi tố cáo với phụ hoàng sao, vĩnh viễn giữ ngươi lại trong kinh thành?

- Người khác sẽ làm vậy, nhưng ngươi thì không.

Chu Thiên Giáng ngồi thẳng lưng, tự tin nói.

Huyền Châu nghe thấy thế, cảm thán gật gật đầu:

- Haizz! Nói thật, nếu ta không phải là người trong hoàng thất, cũng sẽ đi cùng với ngươi. Thiên Giáng, đêm nay chúng ta phải uống với ta một trận.

Huyền Châu trong lòng hơi khó chịu, trong toàn bộ triều Đại Phong, nếu nói ra thì chỉ có duy nhất vị Chu Thiên Giáng này là bằng hữu tri âm. Hiện giờ, ngay cả vị bằng hữu duy nhất này cũng muốn rời đi, Huyền Châu cảm thấy hối hận khi sinh ra trong hoàng thất.

Chu đại quan nhân và Huyền Châu nâng cốc, cả đêm này, Chu Thiên Giáng say rượu ở trong phủ Hoàng tử không trở về. Nhìn hai người tình cảm tốt như vậy, Hồng Tiểu Thanh trong lòng cũng rất vui vẻ. Nàng cũng không biết, hai đại nam nhân đang dùng cách riêng để cáo biệt. Có lẽ, đây cũng là lần cuối họ ở cùng một chỗ sảng khoái uống rượu.

Thời gian trôi qua, bách tích của triều Đại Phong đề chăm chú vào đại lễ phong Thái tử, cuối cùng đại lễ long trọng cũng được tổ chức tại hoàng cung. Trong kinh thành, quan viên Tứ phẩm trở lên, toàn bộ đều có mặt ở giáo trường. Vừa qua buổi trưa, nhạc trống rung trời vang lên, Thành Võ Hoàng mặc hoàng bào, đầu đội kim qua đi lên Tế Đàn.

Bình Luận (0)
Comment