Trong lòng Quách Dĩnh rất mâu thuẫn, lần này bọn họ rời đi, Tĩnh Vương bên kia sẽ không bị liên lụy, nhưng Quách phủ, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Bà nội đã qua đời, hiện tại vướng bận duy nhất của Quách Dĩnh là phụ thân Quách Thiên Tín, nàng không muốn lại mất đi người thân.
- Ta sẽ khuyên bảo nhạc phụ đại nhân, tuy nhiên, chỉ sợ rất khó.
Chu Thiên Giáng hiểu tính cách của Quách Thiên Tín, vị nhạc phụ này của hắn, nhược điểm lớn nhất chính là chữ “Trung”.
Nếu Ngọc Nhi và Quách Dĩnh đều đồng ý rời khỏi kinh thành, lo lắng trong lòng Chu Thiên Giáng cũng được giảm bớt. Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Nhi trở về nhà mẹ đẻ, muốn ở cùng phụ mẫu mấy ngày.
Chu Thiên Giáng đi tới Quách phủ, phía sau cánh cửa đóng kín cùng với Quách Thiên Tín thẳng thắn nói chuyện. Nhưng mặc kệ Chu Thiên Giáng có khuyên bảo thế nào, Quách Thiên Tín cũng không chịu rời khỏi kinh thành. Dù có muốn rời khỏi, cũng phải đợi ông vì mẫu thân chịu tang ba năm mới rời đi.
Lần này Chu Thiên Giáng thực sự bị làm khó, Quách Thiên Tín không đi, Quách Dĩnh không yên lòng. Phải biết rằng chuyến đi này của Chu Thiên Giáng, nhẹ là từ quan không làm, nặng là sẽ trở thành địch thủ của Đại Phong. Bởi vì vậy, dựa vào luật lệ Đại Phong, Quách phủ chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Ngay khi Chu Thiên Giáng còn khó xử, là lúc Lâm Phong xuất hiện, đảm bảo Thành Võ Hoàng sẽ không gây khó dễ cho Quách phủ.
Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Lâm Phong:
- Sư phụ, một khi ta với triều Đại Phong đụng tới binh đao, Thành Võ Hoàng nhất định sẽ dùng Quách phủ để uy hiếp ta.
- Thiên Giáng, ngươi cứ yên tâm đi, sư phụ dùng tính mạng để đảm bảo, Thành Võ Hoàng sẽ không làm như vậy.
Lâm Phong vừa nói như vậy, Chu Thiên Giáng trong lòng lại càng nổi lên nghi ngờ, hắn không biết tại sao Lâm Phong lại có thể đảm bảo được như vậy, chắc chắn rằng Quách Thiên Tín sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng với tính cách Lâm Phong, ông không phải là người nói năng tùy tiện.
- Sự phụ, ngài có thể nói cho ta biết tại sao không?
Chu Thiên Giáng hỏi.
Chẳng những là Chu Thiên Giáng, mà trong lòng tất cả mọi ngườiđều muốn biết đáp án. Đặc biệt là Quách Dĩnh lại càng muốn biết chân tướng.
Lâm Phong lắc lắc đầu:
- Ta không thể nói, nhưng ta có thể thề với linh hồn Nhược Lâm ở trên trời, Thiên Tín sẽ không xảy ra chuyện gì. Các ngươi cứ yên tâm mà đi, ta ở lại đây thay các ngươi trông coi Quách phủ.
Trong òng Chu Thiên Giáng cả kinh:
- Sư phụ chẳng lẽ ngài không đi cùng chúng ta?
Lâm Phong lắc lắc đầu:
- Thiên Giáng, sư phụ còn có chuyện phải làm, có lẽ ba tháng, cùng lắm là nửa năm nữa ta sẽ tới Thục Thiên tìm các ngươi.
Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong hồi lâu, cuối cùng yên lặng gật đầu:
- Sư phụ, chúng ta tin tưởng ngài. Nhưng ngài nhất định phải đáp ứng ta, phải chú ý giữ gìn sức khỏe của bản thân.
Lâm Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Phong nở nụ cười.
- Thiên Giáng, các ngươi cứ yên tâm rời đi đi, sư phụ không có chuyện gì. Bao nhiêu sóng gió ta đều đã trải qua, sư phụ không yếu ớt nhu vậy đâu.
Lâm Phong nói xong, nhìn về phía Quách:
- Cháu gái, nghe lời của gia gia, phụ thân sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhìn Lâm Phong ánh mắt hiền từ, trong lòng Quách Dĩnh dâng lên một loại tín nhệm vô cùng. Có Lâm Phong cam đoan, Chu Thiên Giáng lập tức bắt đầu thu xếp mọi việc. Sự yên tĩnh của Huyền Nhạc trong tời gian gần đây, khiến trong lòng Chu Thiên Giáng rất bất an. Chỉ khi nào mọi người đều an toàn rời đi, Chu Thiên Giáng mới có thể an tâm được.
Trước ngày đám người Đại Ngưu rời khỏi kinh thành một ngày, Thành Võ Hoàng lúc lâm triều tuyên bố sự điều chỉnh trong quân đội. Tuyên bố ba ngày sau là ngày lập xuân, sẽ tiến hành đại lễ lập Thái tử.
Chu Thiên Giáng đã không còn quan tâm tới những chuyện này, chỉ cần đám người Đại Ngưu vừa đi, ngày kế đó hắn cũng sẽ lập tức, rời khỏi kinh thành.
Chuyện Đại Ngưu về quê thành thân, trong mắt quan viên không phải là chuyện lớn gì, nhưng trong mắt Huyền Nhạc, lại cảm thấy việc này vô cùng khác thường. Bởi vì đội ngũ này quá mức khổng lồ, gã lo lắng Chu Thiên Giáng sẽ mượn cơ hội này trốn đi. Vì thế, Huyền Nhạc hạ thấp bản thân, tự mình ra khỏi thành tiễn Đại Ngưu.
Nhìn thấy Huyền Nhạc đi ra ngoài thành, Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng, mỉm cười tiếp đón.
- Tam điện hạ, phúc khí của tiểu tử Đại Ngưu thật không tồi, còn làm phiền ngài đại giá quang lâm.
Chu Thiên Giáng châm chọc nói.
- Chu đại nhân, Đại Ngưu vất vả công lao lớn, lấy vợ còn là nữ tử trong vương tộc Thiên Thanh, Huyền Nhạc đương nhiên phải tới đưa tiễn. Không biết Chu đại nhân, đưa tiễn một đoạn, hay là cứ vậy mà đi luôn.
Huyền Nhạc trong lòng tự nhủ, chỉ cần ngươi ra khỏi kinh thành, gã sẽ không tiếc dùng thân phận Hoàng tử, hạ lệnh cho Kiêu Kỵ Doanh bắt người.
Chu Thiên Giáng cuời ha ha hai tiếng:
- Tiểu tử Đại Ngưu này là người của phủ ta, tặng nhiều đồ cưới như vậy đã không tồi rồi, dựa vào cái gì mà còn phải tiễn một đoạn được chứ.
Chu Thiên Giáng vừa nói như vậy, Huyền Nhạc lập tức yên lòng. Chỉ cần Chu Thiên Giáng còn chưa rời khỏi kinh thành, cái chết của hắn liền không còn xa nữa.
Huyền Nhạc mỉm cười tiến lên chào hỏi với Đại Ngưu, lại đi đến bên xe ngựa Da Luật Đậu Cáp nhìn nhìn. Đám người Chu Nhất đều rất cảnhh giác, bởi trong xe ngoài Da Luật Đậu Cáp, còn có ba vị phu nhân của Chu Thiên Giáng.
Nhìn thấy xe ngựa cỡ lớn, Huyền Nhạc chỉ cười cười, xoay người quay trở về. Gã vốn định chào hỏi với vị nữ ử Thiên Thanh hiếm thấy này, nhưng nghĩ tới dáng người của Da Luật Đậu Cáp, Huyền Nhạc sợ chính mình không kiềm chế được mà bật cười, sẽ khiến người ta hểu nhầm.
Đoàn xe của Đại Ngưu vừa đi, hai đội ngũ của Chu Thiên Giáng và Huyền Nhạc cũng quay trở về trong cổng thành. Nhìn đám người Chu Thiên Giáng đi xa, Huyền Nhạc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hôm qua thám tử Thục Thiên đã hồi kinh, Huyền Nhạc đem tội trạng của Chu Thiên Giáng liệt kê đầy đủ, nếu không phải vì Đại Ngưu hôm nay rời kinh, lúc này khẳng định gã đang ở trong càn điện Thành Võ Hoàng.
Huyền Nhạc không có trở về phủ Hoàng tử, mà trực tiếp tiến cung. Chứng cứ chứng minh Chu Thiên Giáng mưu phản vô cùng sát thực, Huyền Nhạc chuẩn bị trong đại lễ lập Thái tử của mình, sẽ dùng Chu Thiên Giáng để tế trời, làm rung động triều thần thiên hạ.
Thành Võ Hoàng vừa mới tiếp Trương Trung Cao xong, đồi với vị tướng tài trung thần này, Thành Võ Hoàng cho gã ân điển, toàn bộ gia quyến lưu lại kinh thành, sau khi tiến hành xong nghi thức lập Thái tử, Trương Trung Cao lập tức đến đại doanh Trấn Nam nhận chức.
- Hoàng thượng, điện hạHuyền Nhạc cầu kiến.
Ngụy Chính Hải tiến lên nhỏ giọng nói.
- Ồ, Tam Hoàng tử đến rồi sao, tuyên vào đi.
Thành Võ Hoàng nhiều ngày nay tâm tình không tệ, cũng muốn cùng nhi tử nói chuyện phiếm vài câu.
Một lát sau, Ngụy Chính Hải đưa Huyền Nhạcvào trong đại điện.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
- Miễn lễ, Nhạc nhi, ngươi không ở trong phủ chuẩn bị lễ sắc phong Thái tử, tìm phụ hoàng có chuyện gì sao?
Huyền Nhạc nhìn hai bên một chút:
- Phụ hoàng, nhi thần muốn một mình nói chuyện với ngài.
Thành Võ Hoàng sửng sốt, lập tức bảo mọi người lui xống. Xem ta, đứa con này có chuyện quan trọng muốn nói.
- Nhạc nhi, có chuyện gì vậy, nói đi.
Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn Huyền Nhạc.
- Phụ hoàng, Đại Phong xuất hiện trọng thần định mưu phản, nhi thần đã nắm giữ được chứng cứ xác thực.
Huyền Nhạc nghiêm túc nói.
- Trọng thần mưu phản? Ai?
Thành Võ Hoàng cả kinh, vội vàng hỏi.
- Chu - Thiên – Giáng.
Huyền Nhạc nói từng từ một.
Thành Võ Hoàng sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha vài tiếng, cười xong Thành Võ Hoàng sắc mặt lạnh lùng hỏi:
- Nhạc nhi, phụ hoàng biết các ngươi có mâu thuẫn. Chu Thiên Giáng dù sao cũng có công với Đại Phong ta, có thể chèn ép, nhưng tuyệt đối không thể giết. Phụ hoàng hy vọng sau khi ngươi tiếp vị, đừng có xung đột với hắn. Có phụ hoàng ở đây, Chu Thiên Giáng không lật được trời. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi kế vị, chuyện sống chết của hắn phụ hoàng tuyệt đối không hỏi đến. Đương nhiên, có lẽ khi đó phụ hoàng đã không còn trên nhân thế.
- Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không phải vì ghen tỵ với hắn, phụ hoàng mời người xem.
Huyền Nhạc nói xong, từ trong ống tay áo lấy ra một quyển tấu chương.
Thành Võ Hoàng nghi hoặc nhận lấy, từ từ mở tấu chương ra. Thành Võ Hoàng nhìn các tội trạng trong đó, càng xem càng kinh hãi.
BA! Thành Võ Hoàng quẳng tấu chương lên bàn:
- Hoàng nhi, nhưng thứ vết trên này, đều do tự tay ngươi điều tra ra?
- Phụ hoàng, hai gã thợ thủ công An Viễn, hiện tại được giam ở trong phủ nhi thần. Mặt khác, người đi Thanh thành đều đã quay trở về, tuy rằng không bắt được nhân chứng, nhưng bọn họ cũng lấy trộm được binh kí phòng bị ở đó, những thứ đó không phải do sở nội vụ tạo ra.
Cơ mặt Thành Võ Hoàng run rẩy vài cái:
- Người đâu.
Thành Võ Hoàng ra lệnh một tiếng, Ngụy Chính Hải vội vã chạy vào.
- Mang theo một đội binh mã, đi phủ Hoàng tử dẫn người về đây cho trẫm, trẫm muốn đích thân tra hỏi.
Thành Võ Hoàng nói xong, Ngụy Chính Hải ngẩn người, cũng không biết phải nói gì. Nhưng vẫn đáp ứng rồi lui xuống, dù sao đi theo Huyền Nha, gã đưa người nào thì dẫn người đó vào cung.
Hai gã thợ thủ công và hai thanh trường đao được mang vào hoàng cung, Thành Võ Hoàng tự mình thẩm vấn. Lần này, Thành Võ Hoàng tức giận tới mức đứng ngồi không yên.
Ngay khi Thành Võ Hoàng vừa muốn hạ lệnh truyền Vệ Triển đi bắt người, lại bị Huyền Nhạc ngăn lại.
- Phụ hoàng bớt giận, Chu Thiên Giáng ở kinh thành đã thâm căn cố đế, nếu cứ như vậy mà bắt người…thì ngay cả người trên dưới Quách phủ cũng phải bắt lại. Nếu không, dựa vào uy danh của Quách Thiên Tín trong quân, Đại Phong tất loạn.