Huyền Nhạc ở trong hoàng cung uống cũng có chút choáng váng, đêm nay tâm tình Thành Võ Hoàng vui vẻ, ông không nói tan cuộc không ai dám rời đi. Khi Huyền Nhạc trở về phủ Hoàng tử, lúc đó đã là canh ba.
- Chủ tử, ngài cuối cùng cũng trở về, xảy ra chuyện…xảy ra chuyện lớn rồi.
Quản gia vừa thấy Huyền Nhạc trở về, vội vã chạy tới hô.
Trời vừa tối hoàng cung liền cấm xuất nhập, những người này không thể tiến cung báo tin cho Huyền Nhạc, chỉ có thể sốt ruột ở trong phủ chờ đợi. Đêm nay, ba mươi mấy người Tây Viện đều bị giết chết, mấy vị đầu mục ở Tây Viện đều giận sắp phát điên.
- Có chuyện gì vậy?
Huyền Nhạc xoa xoa thái dương, hơi tức giận hỏi. Đang năm mới mà nói những lời như thế, đúng là không may mắn.
- Chu tử, Tây Viện xảy ra chuyện, Phùng Tứ đang ở ngoài đại sảnh chờ ngài.
Quản gia vừa thấy Huyền Nhạc sắc mặt không tốt, cẩn thận nói.
Huyền Nhạc vừa nghe, bất giác rùng mình một cái, cảm giác say cũng biến mất hơn nửa. Huyền Nhạc vội vàng chạy về phía đại sảnh, Tây Viện là thịt trong lòng gã, Huyền Nhạc không thể để tâm huyết của mình xây dựng lên Tây Viện xảy ra vấn đề.
Nhị tổng quản Tây Viện Phùng Tứ đang ở trong đại sảnh đi tới đi lui, vừa thấy Huyền Nhạc trở về, vội vàng đem mọi chuyện nói một lần.
- Tứ thúc tại sao không đến?
Huyền Nhạc lạnh lùng hỏi một câu.
“Tứ thúc” trong miệng Huyền Nhạc chính là họ hàng bên nhà mẹ đẻ của gã, tên Đồng Tứ, chứ không phải vị Phùng Tứ trước mắt. Theo thực lực Tây Viện ngày càng mở rộng, Đồng Tứ đã trở thành Đại đương gia bên đó. Xảy ra chuyện lớn như vậy Đồng Tứ cũng không đến, trong lòng Huyền Nhạc có chút tức giận.
- Công tử, tứ thúc sợ có người tập kích Tây Viện, cho nên trấn thủ ở bên kia.
Phùng Tứ cung kính đáp.
Người của Tây Viện đều gọi Huyền Nhạc là “công tử” chứ không phải điện hạ, đây cũng là quy củ mà Huyền Nhạc đề ra từ khi thành lập. Tuy rằng hiện tại đã công khai thân phân, nhưng người của Tây Viện vẫn gọi như vậy.
Huyền Nhạc nghiến răng, nhiều người như vậy trong một đêm đều bị giết hết, đúng là cắt thịt trong lòng hắn.
- Tra ra là ai làm không?
- Công tử, những người này đều là chúng ta phái đi giám sát Quách phủ và người của Chu Thiên Giáng. Trong kinh thành trừ bọn họ ra, tuyệt đối không có người thứ hai có năng lực này.
Huyền Nhạc nghe xong ánh mắt tụ lại, lộ ra nồng đậm sát ý. Chu Thiên Giáng, chẳng lẽ Chu Thiên Giáng này, thật sự là do ông trời phái tới đối đầu cùng gã sao?
Huyền Nhạc hận đến răng cũng muốn cắn nát, thân là Hoàng tử, nhưng lương bổng mỗi tháng không phải rất nhiều. Qua nhiều năm như vậy, Huyền Nhạc gần như toàn bộ bạc đều đập vào Tây Viện. Nếu Chu Thiên Giáng sau một tháng nưa mới động thủ, gã có thể dùng thân phận Thái tử, sắp đặt một danh phận chính thức cho Tây Viện. Nếu như thế, nhiều năm vất vả cũng coi như chấm dứt, tiền đập vào đó có thể thông qua phủ nội vụ lấy ra. Không chỉ vậy, Huyền Nhạc còn có thể tuyển thêm một nhóm lớn những người tài giỏi
Bây giờ thì hay rồi, vất vả lắm mới chọn ra được một ít người trung thành, không ngờ Chu Thiên Giáng đầu óc tầm thường giết chết hai ba mươi người. Huyền Nhạc hận hiện tại, không thể đem Chu Thiên Giáng chém thành trăm mảnh.
- Công tử, người của chúng ta đã chuẩn bị xong, nếu hắn ta đã mùng một, vậy chúng ta cũng làm ngày rằm.
Phùng Tứ hung hãn nói.
Huyền Nhạc hít sâu một hơi, buộc chính bản thân mình tỉnh táo lại. Huyền Nhạc đi qua đi lại vài bước, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
- Chuyện nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại mưu, ta cho các ngươi trong bóng tối âm thầm theo dõi bọn chúng, nếu đã bị Chu Thiên Giáng phát hiện, chứng tỏ dưới tay Chu Thiên Giáng có không ít người. Xem ra, ta đã đánh giá thấp thực lực của Chu Thiên Giáng. Thông báo cho tứ thúc, không cần cho người theo dõi Chu Thiên Giáng nữa. Trong khoảng thời gian này, mọi người trong Tây Viện phải khiêm tốn làm việc.
Huyền Nhạc lạnh lùng bố trí.
- Công tử, chẳng lẽ cứ như vậy là xong?
Phùng Tứ giật mình nhìn Huyền Nhạc.
- Coi như xong? Hừ! Không dễ dàng như vậy. Đợi người bên Thục Thiên vừa đến, ta sẽ trả cho Chu Thiên Giáng món nợ máu này.
Huyền Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Phùng Tứ yên lặng gật gật đầu, lời Huyền Nhạc nói, đối với bọn họ mà nói chính là thánh chỉ, không ai dám vi phạm.
Sau trận huyết sát, Chu Thiên Giáng cứ tưởng rằng sẽ kích động Huyền Nhạc trả thù, không nghĩ tới mấy ngày qua Tây Viện đều im hơi lặng tiếng, giống như những người bị giết, không phải là người của bọn họ.
Vừa qua năm mới, thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt đã sắp hết tháng giêng. Đại Ngưu nghe theo lời dặn của Chu Thiên Giáng, sớm đã tới Lễ Bộ chào hỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời kinh về quê thành hôn. Nhưng Chu Thiên Giáng vẫn chờ đợi thời cơ, trước khi lão phu nhân qua đời, hắn biết rằng Quách Dĩnh tuyệt đối sẽ không rời khỏi kinh thành.
Mấy ngày nay không khí trong Quách phủ vô cùng trầm lắng, lão phu nhân đã tiến vào giai đoạn hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có khả năng qua đời. Tuy rằng trong lòng mọi người đều đã sớm có chuẩn bị, nhưng đối mặt với thời khắc này, ngay cả Chu Thiên Giáng cũng không nén nổi đau lòng.
Lâm Phong thì không còn chú ý đến quá nhiều lễ nghi nữa, ngày ngày đều ở bên, nắm bàn tay khô héo của lão phu nhân. Quách Thiên Tín không nói gì, mỗi khi mẫu thân từ trong hôm mê tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Phong lại lộ ra dáng vẻ an tâm, Quách Thiên Tín cũng ngầm đồng ý hành vi của Lâm Phong. Mặc dù có điểm có lỗi với phụ thân, nhưng Quách Thiên Tín không thể làm trái với lương tâm mình, xứng đáng với mẫu thân có công cả đời sinh thành dưỡng dục ông.
Vừa hết tháng giêng, ngày đầu tiên của tháng hai, lão phu nhân cuối cùng cũng như đèn cạn dầu, bình thản rời khỏi nhân thế.
Trên dứới Quách phủ một mảnh tang thương, Quách Dĩnh khóc tới chết đi sống lại. Nhưng Chu Thiên Giáng kỳ quái phát hiện, lúc này lại không thấy bóng dáng sư phụ Lâm Phong đâu.
Lão phu nhân của phủ tướng quân qua đời, chấn động toàn bộ kinh thành. Phủ đệ lớn nhỏ, phi tần hậu cung, đều lần lượt phái người tới chia buồn. Ngay cả Thành Võ Hoàng, cũng tự mình tới Quách phủ khóc thương. Chu Thiên Giáng có thể nhìn ra, nước mắt cảu Thành Võ Hoàng lần này, là biểu lộ chân tình thực sự. Lão phu nhân chẳng những là nhũ mẫu của Thành Võ Hoàng, lại càng là bảo vật trấn quốc trong lòng Thành Võ Hoàng. Lão phu nhân còn trên nhân thế một ngày, Thành Võ Hoàng còn yên tâm rằng Quách gia sẽ không mưu phản một ngày. Cho nên dù Quách Thiên Tín ở đại doanh Trấn Nam uy vọng có lớn thế nào, Thành Võ Hoàng cũng rất yên tâm. Hiện tại lão phu nhân vừa rời khỏi, Thành Võ Hoàng lại càng không dám để Quách Thiên Tín về đại doanh Trấn Nam.
Dựa theo tập tục, ba ngày sau triều Đại Phong sẽ long trọng tổ chức lễ tang cho lão phu nhân. Bên bờ Ngọc hồ trong kinh thành, xây dựng miếu Từ mẫu để tưởng niệm lão phu nhân.
Sau mấy ngày bận rộn, tai mắt của Chu Nhị rốt cuộc đã tìm thấy Lâm Phong, hiện đang say bi tỉ trong một quán rượu nhỏ. Lúc mọi mấy người Chu Nhị dìu Lâm Phong về Quách phủ, Chu Thiên Giáng nhìn thấy bộ dạng gầy gò sa sút của Lâm Phong, trong lòng không khỏi quặn đau. Hắn biết rằng không ai có thể thay đổi được nỗi đau của Lâm Phong, chỉ có thể để thời gian trôi đi, vết thương ới dần dần phai nhạt.
Sau bảy ngày, tậm tình bi thương của Quách Dĩnh cũng dần bình ổn lại. Hôm đó, Chu Thiên Giáng gọi ba vị phu nhân của mình vào trong phòng ngủ.
- Dĩnh tử, bớt đau buồn đi, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, mỗi người chúng ta đều sẽ có một ngày như vậy. Hôm nay, ta có một chuyện quan trọng muốn thương lượng với mọi người.
Chu Thiên Giáng chăm chú nhìn ba người Quách Dĩnh nói.
Chiêm Linh và Chu Thiên Giáng liếc nhau một cái, trong ba nữ tử, chỉ có nàng là người đầu tiên biết kế hoạch của Chu Thiên Giáng. Dù sao Quách Dĩnh và Ngọc Nhi gia thế bất đồng, nếu muốn đi, Chu Thiên Giáng phải được sự đồng ý của các nàng mới được.
- Phu quân, có chuyện gì chàng cứ nói đi.
Ngọc Nhi ôn nhu nói.
- Ta muốn…muốn lén rời khỏi kinh thành, đi Thục Thiên hưởng cuộc sống tự do tự tại.
Chu Thiên Giáng nói xong, cẩn thận nhìn Quách Dĩnh và Ngọc Nhi.
Không nghĩ tới, biểu hiện của hai nàng vô cùng bình tĩnh, cũng không có bộ dạng bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngọc Nhi thở dài một tiếng:
- Haizz, ta biết ngay ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Phu quân, tuy rằng chúng ta đều là thân nữ nhi, không tham dự vào chuyện triều chính, nhưng có một số việc vẫn có thể phân biệt được tốt xấu. Nghe phụ vương nói, Hoàng bá chuẩn bị điều chỉnh quân đội, chú trọng bồi dưỡng bè phái của Tam ca. Phu quân, đi thì đi thôi, Tam và chàng không kợp nhau, ở lại kinh thành sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp. Ngọc Nhi là người của hoàng thất, có thể hiểu được nỗi khổ của hắn, điều này rất ít người có được.
- Ngọc Nhi, chúng ta đi lần này, chỉ sợ về sau…
Chu Thiên Giáng khó xử nhìn Ngọc Nhi.
- Ta biết, có lẽ sau này chúng ta đều là tội nhân của Đại Phong. Nhưng, Ngọc Nhi là phu nhân của chàng, mặc kệ tương lai có sướng khổ thế nào, chúng ta đều cùng nhau gánh vác.
Ngọc Nhi nói xong, chua xót mỉm cười một cái.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, quay người nhìn về phía Quách Dĩnh:
- Dĩnh tử, nàng có gì muốn nói không?
- Thiên Giáng, ta muốn chàng đi khuyên phụ thân, cùng đi với chúng ta.
Quách Dĩnh khẩn cầu nhìn Chu Thiên Giáng.