Thanh lâu này cách Tây Viện của Tam Hoàng tử không xa, Mục Kỳ cố ý chọn nơi này, để dễ dàng hành động.
Cửa phòng vừa mở ra, một gã trẻ tuổi trông giống như công tử bột đi vào. Người trẻ tuổi hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, cẩn thận đóng cửa lại.
- Đại nhân nhân thủ của chúng ta đều đã bố trí xong, Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu đại nhân đã phái tới năm mươi bạch hổ hộ vệ, đều mai phục ở chung quanh Tây Viện.
Tuy Mục Kỳ thân là Chu Tước Sứ,, nhưng ông lúc trước đi theo Lâm Phong, cho nên nếu dựa vào bối phận ông vẫn cao hơn Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu và Huyền Vũ Sứ Quy Sơn Thạc. Trong Niêm Can Xử, quyền lực của Mục Kỳ vô cùng lớn, có thể nói ngoại trừ Vệ Triển ra, ông chính là người có quyền lực nhất. Việc đêm nay Mục Kỳ không hề báo cáo với Vệ Triển, mà trực tiếp phái Bạch Hổ Sứ đến hỗ trợ.
- Nói cho người của chúng ta, chỉ cần Chu phủ không đánh vào cổng Tây Viện, người bên ngoài hắn thích giết bao nhiêu thì giết. Một khi người của Chu phủ dám liều lĩnh xông vào Tây Viện, lập tức bộc lộ thân phận, ép đối phương thối lui, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không được động thủ.
Mục Kỳ lạnh lùng nói.
- Thuộc hạ hiểu rõ, đại nhân yên tâm, mấy vị đại nhân trong Chu phủ chúng ta đều biết rõ, có lẽ sẽ không xảy ra xung đột.
- Ừ, chú ý chặt chẽ tới hướng đi của bọn họ, kịp thời báo cáo với ta.
Mục Kỳ nói xong, người trẻ tuổi đáp ứng, rồi cẩn thận lui ra ngoài. Mục Kỳ khuôn mặt lạnh như băng lộ ra một tia lo lắng, dù sao Tây Viện cũng là sản nghiệp của hoàng thất, Chu Thiên Giáng ngươi cùng Huyền NHạc sống chết thế nào ta mặc kệ, nhưng tấn công Tây Viện, thì không thể được. Nếu theo thân phận trước mắt, trong Tây Viện chỉ có vài gã “chăn ngựa” và “hạ nhân” thuộc giai cấp bình dân. Mà Chu Thiên Giáng cực kỳ thông minh, người của hắn gần như đều trở thành quan sai An Sát Viện, thuộc vào loại ăn “công lương” đấy. Những người này nếu động thủ, thì người của Tây Viện chết cũng là chết vô ích. Cho nên chỉ cần Chu Thiên Giáng không tấn công vào Tây Viện, Mục Kỳ cũng mặc kệ hắn.
Mục Kỳ trong lòng rất rõ ràng, thế lực được cất giấu của Chu Thiên Giáng không hề nhỏ, chỉ dựa vào mấy nghìn nhân mã ông phát hiện ra, cũng đã đủ để làm lay động kinh thành. Nếu thật sự động thủ, đừng nói là một Tây Viện nho nhỏ, dù Niêm Can Xử kinh thành xuất toàn lực, cũng chưa chắc đã hạ được Chu Thiên Giáng. Đối với hành động đêm nay, Mục Kỳ cũng không có trách cứ gì Chu Thiên Giáng, ngược lại ông cảm thấy Chu Thiên Giáng làm như vậy, có vài phần chính trực giống với khi Lâm Phong quản lý Niêm Can Xử.
Mục Kỳ biết rằng, dựa vào quan phẩm và địa vị bây giờ của Chu Thiên Giáng, Huyền Nhạc căn bản không nên cho người giám sát hắn. Trừ phi Huyền Nhạc ngồi lên ngôi Hoàng đế, Chu Thiên Giáng có lẽ sẽ nén giận, nhưng hiện tại, cách làm của Huyền Nhạc chẳng khác nào chủ động khiêu khích. Nếu như là những đại thần khác thì không nói, cố tình lại đi trêu chọc vào đám người Chu Thiên Giáng, đây không phải kiếm chuyện hay sao.
Mục Kỳ nâng chén rượu nên nhấp môi một ngụm, từ trong thâm tâm của ông là đứng về phía Chu Thiên Giáng. Không nói tới việc Chu Thiên Giáng ở Niêm Can Xử một thời gian, mà từ Lâm Phong tính ra, Mục Kỳ cũng coi Chu Thiên Giáng như người của mình. Nhưng Mục Kỳ cũng lo lắng thay cho Chu Thiên Giáng, lo lắng hắn cứ tiếp tục thế này, kết cục về sau sẽ rất thê thảm. Huyền Nhạc đã chắc chắn sẽ là Thái tử rồi, Chu Thiên Giáng còn cứng rắn như vậy, không biết hắn nghĩ cái gì nữa,
Trong trạch viện của Chu Nhất, Đại Ngưu mang theo thiết côn đi qua đi lại, trong lòng như bị mèo cào. Hành động đêm nay, Chu Thiên Giáng đem Chu Nhất Hạ Thanh và Chu Nhị đều phái ra ngoài, chỉ có duy nhất Đại Ngưu là không được tham gia. Bản thân Đại Ngưu chính là người thích náo nhiệt, chuyện kích thích như vậy mà lại không cho gã tham gia, gã giống như ma men nhìn thấy rượu mà không được uống vậy.
- Đại nhân, để cho ta đi đi, Đại Ngưu van xin ngài.
Đại Ngưu dựa vào khung cửa, vẻ mặt cầu xin nhìn Chu Thiên Giáng.
- Liệt não ngươi muốn vào thì vào, không muốn vào thì đóng cửa lại, không dễ dàng mới ấm lên một chút, ngươi làm cho không khí lạnh cả rồi.
Chu Thiên Giáng trừng mắt mắng một câu.
Chu Thiên Giáng cũng bày một bàn rượu và thức ăn, tâm tình Đại Ngưu không dặt ở trên bàn, Chu Thiên Giáng đành phải một mình uống rượu chờ đợi tin tức.
Đại Ngưu ủ rũ cụp đầu đi vào đại sảnh, dùng chân giữ lấy cửa:
- Đại nhân, ngài nói một câu đi, để cho ta đi nhé.
- Đi làm gì, tự tìm cái chết à? Tiểu tử ngươi tác chiến trên lưng ngựa thì còn được, chứ cảnh tối lửa tắt đèn đi liều mạng, ngươi không muốn sống nữa sao?
- Đại nhân, ta múa thiết côn một vòng, kẻ nào cũng không lại gần được.
Đại Ngưu nắm thiết côn tự tin nói.
- Cái này thì ta tin, thiết côn của ngươi có thể đập chết được ba năm người. Nhưng ta xem ra trong ba năm người đó có ít nhất một nửa là người nhà.
Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng.
Đại Ngưu buồn bực đem thiết côn dựng vào cạnh cửa, đi đến trước bàn, giơ tay xé đùi gà.
- Liệt não ngươi rửa tay chưa, ngươi sờ vậy xong lão tử còn ăn thế nào được.
Chu Thiên Giáng tức giận mắng.
- Ngươi không cho ta đi, ta sẽ sờ vào tất cả các món ăn.
Đại Ngưu ngang bướng rướn cao cổ nói.
- Mẹ kiếp, ngươi học được cách cãi lại rồi phải không? Đừng có phí lời, nhanh chóng ngồi xuống, đàng hoàng uống rượu với ta, bằng không từ này về sau ngươi đừng nghĩ tới chuyện tham gia vào bất cứ việc gì.
- Ta mặc kê, dù thế nào đêm nay ta cũng muốn đi.
- Haha, lấy Da Luật Đậu Cáp xong, tính tình ngươi cũng lớn lên rồi. Vậy được, tiểu tử ngươi chỉ cần dám đi ra khỏi cửa này, về sau vĩnh viễn đừng có quay lại gặp ta.
Chu Thiên Giáng cố ý ra vẻ nghiêm nghị, sắc mặt cứng rắn, giả bộ đang tức giận.
Vừa thấy Chu Thiên Giáng thật sự “tức giận”, Đại Ngưu bất đắc dĩ ngồi xuống, bưng lên bầu rượu ừng ực uống vài ngụm.
- Đại nhân, ngài có phải cảm thấy Đại Ngưu không có bản lĩnh, đi theo làm vướng chân?
Đại Ngưu ủy khuất hỏi.
Nhìn Đại Ngưu bộ dáng nghiêm túc, Chu Thiên Giáng cười cười:
- Đại Ngưu, không phải ngươi không có bản lĩnh, mấu chốt là hiện tại ngươi đã có đại muội tử Đậu Cáp, ta cũng vì người ta mà nghĩ. Tiểu tử ngươi chết thì không sao, nhưng chẳng may bị người ta chém thành thái giám, không phải là hủy đi Đậu Cáp à?
Chu Thiên Giáng nói đùa một câu, khiến tâm tình Đại Ngưu tốt lên nhiều. Đại Ngưu tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng cũng không ngu, gã biết rằng Chu Thiên Giáng là muốn tốt cho gã. Nhưng chuyện như vậy mà không cho gã tham gia, Đại Ngưu cứ có cảm giác mình trong mắt Chu Thiên Giáng là phế vật.
- Đại Ngưu, đêm nay vừa hành động, kế hoạch của chúng ta cũng phải đẩy lên. Qua vài ngày nữa ngươi hãy đến Lễ Bộ chào hỏi, nói nhớ người thân, đang chuẩn bị tháng giêng mang theo tân nương tử về quê thành thân. Đến lúc đó ta sẽ lấy danh nghĩa của An Sát Viện, sắp xếp người hộ tống các ngươi về quê, đem toàn bộ người của chúng ta mang đi, ngoại trừ ám tử của Chu Nhị trong kinh thành, một người cũng không được ở lại.
Chu Thiên Giáng vừa uống rượu vừa nói.
- Đại nhân, muốn đi thì đi, tại sao phải chào hỏi bọn họ chứ?
- Ngươi thì bết cái gì, thân phận Đậu Cáp có thể tùy tiện rời đi sao? Dù thế nào nàng ấy cũng còn có thân phận là sứ thân Thiên Thanh.
- Vậy được, ngài nói làm thế nào thì ta liền làm vậy.
Đại Ngưu cũng lười suy nghĩ nhiều, bưng lên một bầu rượu uống mấy ngụm. Hành động đêm nay không cho gã tham gia, Đại Ngưu đang chuẩn bị mượn rượu giải sầu.
Đại Ngưu cũng không nói gì, Chu Thiên Giáng lại càng không có gì để nó với gã. Hai người trong phòng yên lặng ngồi uống rượu, sau một canh giờ, Chu Nhất và mấy đội nhân mã đều quay trở về trạch viện. Nhìn Hạ Thanh trên người có vết máu, Chu Thiên Giáng hoảng hốt:
- Sao thế này, bị thương à?
Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Ha Thanh.
- Vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn. Mấy người Tây Viện, cũng có vài kẻ thân thủ không tồi, tuy bị chúng ta đánh bất ngờ, nhưng cũng làm cho hơn mười huynh đệ của chúng ta bị thương. Tuy nhiên cũng may đều là vết thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là không sao.
Hạ Thanh thoải mái nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, trái tim bị treo lên lúc này mới bình thường trở lại:
- Thế nào rồi, mọi chuyện coi như thuận lợi chứ?
- Đại nhân, mục tiêu của chúng ta một tên cũng không chạy thoát, toàn bộ đều bị giết chết. Tuy nhiên, ở ngoài Tây Viện gặp phải người của Niêm Can Xử. Bằng không ta nhất định phải gắn đầu của bọn chúng lên tường Tây Viện.
Chu Nhất tiếp lời nói.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu:
- Mục Kỳ tai thính mắt tinh, chuyện như vậy không thể gạt được tai mắt của ông ta. Dạy cho Huyền Nhạc một bài học là được, không cần phải lật cả Tây Viện lên, nếu làm như vậy, Huyền Nhạc sẽ điên cuồng phản công đấy. Hiện tại chỉ chặt đứt vài nanh vuốt của Huyền Nhạc, gã còn chưa tới mức phải liều mạng với chúng ta. Chu Nhị, để cho các huynh đệ nghỉ ngơi đi. Hai ngày tới phải chú ý động tĩnh của Tây Viện, không được sơ suất, đề phòng bon chúng cắn ngược lại.
Một trận chém giết, được tiến hành oanh oanh liệt liệt, ngay tại dưới mắt Hoàng thượng. Tuy trong kinh thành lính tuần tra không ít, nhưng gặp phải chém giết quy mô lớn như vậy, tiểu đội lính tuần đều núp ở phía xa, đang lễ tết không ai muốn tìm tới cái chết. Cùng lắm là sau khi xong chuyện đem thi thể thu lại, có người báo quan, liền đem trách nhiệm giao cho Hình Bộ. Không ai báo quan, tìm chiếu quấn rồi đem đi chôn là xong việc.