- Vương đệ, hôm nay trực hệ của Lý gia xem như đến đông đủ. Bắt đầu từ bây giờ, ta không phải Hoàng thượng ngươi cũng không phải là Vương gia, thân phận của chúng ta chỉ là một người phụ thân bình thường, một người thúc thúc bình thường của bọn trẻ. Hôm nay bốn người chúng ta, tựa như những người bình thường, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Thành Võ Hoàng vui vẻ nói.
- Haha, tốt, có đôi khi cao cao tại thượng, còn không bằng một người bình thường sống cuộc đời thư thả. Tối thiểu, bọn họ cũng không cần lo lắng nhiều chuyện như chúng ta.
Tĩnh Vương cười nói.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu, nhìn về phía Huyền Châu và Huyền Nhạc:
- Nhạc nhi Châu nhi, hai huynh đệ các ngươi, chắc lâu rồi chưa ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Nhớ kỹ lời phụ hoàng…mặc kệ tương lai có như thế nào, các ngươi là anh em ruột, phải giống như phụ hoàng và Vương thúc, đồng tâm hiệp lực, mới có thể ngồi vững trước giang sơn của Lý gia chúng ta. Trước ki phụ hoàng khiến huynh đệ các ngươi tranh đấu, đó là một khảo nghiệm đối với tương lai của các ngươi. Nếu khảo nghiệm đã chấm dứt, phụ hoàng hy vọng hai ngươi yêu thương lẫn nhau, chứ không phải tiếp tục tranh đấu.
Thành Võ Hoàng nói xong, bỗng nhiên thở dài một tiếng:
- Cách làm của phụ hoàng, cũng có chút không đúng. Nếu ngay từ đầu, ngăn các ngươi nội đấu, hai vị ca ca của hai ngươi cũng sẽ không cùng phụ hoàng trở mặt thành thù. Có lẽ đây đều là ý trời, có một số việc phụ hoàng cũng không ngăn cản nổi. Thôi, sắp đến năm mới…những chuyện thương tâm này phụ hoàng không nhắc lại nữa, phụ hoàng vẫn còn hai nhi tử là các ngươi, coi như ông trời đối xử không tệ.
Huyền Nhạc vừa nghe, vội vàng đứng lên:
- Phụ hoàng và Vương thúc minh giám, Nhạc nhi tại đây lập lời thề, sau này bất kể thế nào, Nhạc nhi đều sẽ kính nể huynh, huynh đệ cùng bắt tay bảo vệ giang sơn Đại Phong ta.
Huyền Châu cũng đứng lên, cúi đầu thi lễ với Huyền Nhạc, bình thản nói:
- Tam ca nặng lời rồi.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương hài lòng gật gật đầu, trong mắt bọn họ, Huyền Nhạc là người thấu tình đạt lý trọng tình trọng nghĩa, đúng là sự lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị Hoàng đế.
Thành Võ Hoàng khoát tay, ý bảo hai huynh đệ bọn họ ngồi xuống:
- Hôm nay ở đây cũng không có người ngoài, có một số vệc ta cũng không giấu các ngươi. Quách Thiên Tín đã dâng tấu chương cho trẫm, chuẩn bị từ chức chủ soái đại doanh Trấn Nam. Lão phu nhân thân thể ũng sắp không trụ nổi bao lâu, trẫm niệm tình Thiên Tín có tấm lòng hiếu thảo, đồng ý cho ông ta từ chức. Còn về đại doanh phương bắc, Văn Như Hải bị thương cần phải tĩnh dưỡng môt thời gian ngắn, Nhạc nhi vừa từ đó quay về, chắc phải hiểu rõ tình hình ở đó. Các ngươi nói xem, làm thế nào để chọn người thống lĩnh đại quân.
Thành Võ Hoàng mở miệng nói là ‘các ngươi’, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Huyền Nhạc. Trong lòng Tĩnh Vương hiểu được, vị hoàng huynh này của ông đã sớm định ra người chọn, bọn họ chẳng qua đến để xem mà thôi.
Huyền Nhạc nhìn nhìn Tĩnh Vương, trước tiên mở miệng nói:
- Nếu phụ hoàng hỏi đến việc này, vậy Nhạc nhi sẽ nói một chút về tình hình đại doanh phương bắc.
Huyền Nhạc thao thao bất tuyệt về tình hình ngoài quan ngoại, sau khi nói xong, lập tức đề cử vài người ‘thích hợp’ cho vị trí tướng quân. Tĩnh Vương và Huyền Châu cũng gần như không nói chen vào, Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc kẻ xướng người họa, những ứng viên này hai cha con họ đã sớm định ra rồi.
Cứ như vậy, bốn người bọn họ ai cũng vui vẻ, rất nhanh sau đó liền định ra người tiếp nhận chức chủ soái đại doanh phương bắc. Không chỉ có vậy, ngay cả chủ soái đại doanh Kinh Giao và bán doanh Bành thành cũng điều chỉnh lại. Tĩnh Vương không có phản đối, cũng không nói ra không đồng ý. Ông biết rằng dù có phản đối cũng chẳng có tác dụng gì, hiện tại Thành Võ Hoàng trọng dụng Huyền Nhạc, chứ không phải vị đệ đệ ông. Tuy nhiên, điều khiến Tĩnh Vương không ngờ tới đó là, Thành Võ Hoàng cũng không có thanh trừ toàn bộ thế lực Quách gia trong quân. Văn Như Hải được bổ nhiệm làm chủ soái đại doanh Bành Thành, Tần Vĩ được phong làm phó soái đại doanh Kinh Giao. Mà vị trí chủ soái đại doanh Kinh Giao lại một lần nữa được giao cho lão tướng Sở Vân. Xem ra, Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc đối với vị lão tướng Sở Vân này, vẫn rất mực tín nhiệm Về phía đại doanh Trấn Nam, không ngoài dự đoán được giao cho phó soái Trương Trung Cao của đại doanh Kinh Giao.
Tĩnh Vương trong lòng điểm lại danh sách những người được bổ nhiệm, ông phát hiện những võ tướng đi theo Huyền Châu trước kia, người duy nhất được trọng dụng chỉ có tham tướng phủ Đề Đốc Hải Đông Thăng. Tĩnh Vương nhượng ra chức vị Cửu môn đề đốc, vị trí này cũng được Huyền Nhạc nắm giữ. Nhưng Hải Đông Thăng lại là phó Đô Đốc kiêm tướng quân Kiêu Kỵ Doanh. Có thể nói, kinh mã trong kinh thành cơ bản đều giao cho Hải Đông Thăng. Điều này cũng khó trách, người mới nhận chức Cửu môn đề đốc là một quan văn, căn bản không hiểu cách dùng binh.
Một nhà Thành Võ Hoàng sau khi thương lượng xong, bắt đầu ở trong cung ăn bữa cơm đoàn viên ấm áp. Mà ở phía ngoài hoàng cung, Chu đại quan nhân lại nôi lên một hồi huyết sát.
Chu Nhị dựa vào hai ngày cẩn thận quan sát, trên cơ bản đã xác định được một nhóm thám tử của Tây viện. Đối với những người này, Chu Thiên Giáng cũng sẽ không nhân từ nương tay. Chỉ cần Huyền Nhạc một ngày chưa lên làm Thái tử, mấu người ở Tây Viện cũng sẽ không có quan phẩm gì cả, trước mắt bọn họ vẫn chỉ là một nhóm mang thân phận bình dân. Một khi Huyền Nhạc thành Thái tử, gã có thể phong thưởng cho thuộc hạ của mình. Nếu như vậy, Tây Viện chính thức trở thành bán cơ cấu. Thế nên, lúc này đánh chết người của Tây Viện, Huyền Nhạc cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng mà thôi.
Chu Thiên Giáng một mình quay về phủ đệ của Chu Nhất, lần hành động này hắn không muốn liên lụy tới Quách gia. Cho nên, Chu Thiên Giáng viện cớ một mình rời khỏi phủ tướng quân.
- Đại nhân, các huynh đệ đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.
Chu Nhị nghiêm túc nói.
Chu Thiên Giáng khoác áo choàng, nhìn sắc trời một chút nói:
- Sau khi mặt trời lặn thì hành động, Huyền Nhạc tiến cung đã trở về chưa?
- Vẫn chưa, từ sau giờ ngọ tiến cung đến giờ vẫn chưa thấy đi ra.
Chu Nhị đáp.
- Ừ, vậy thì tốt rồi, Tây Viện dù có muốn thông báo cho Huyền Nhạc biết cũng không thể tiến cung báo tin được. Chu Nhị, lần hành động này không cần phải nương tay, giết hết bọn chúng cho ta. Nếu đã đắc tội thì đắc tội hẳn đi, phải khiến cho Huyền Nhạc biết cái giá khi cho người theo dõi ta lớn như thế nào.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
- Đại nhân cứ yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ đem toàn bộ thủ cấp của bọn chúng, đặt trước cửa Tây Viện.
- Cũng không được xảy ra sa sót gì, dù sao phía Tây Viện cũng đều là người trong giang hồ, thân thủ không hề kém. Bảo các huynh đệ dùng trường đao, nếu không đánh lại thì cứ dùng ám khí giết chết chúng. Đại ca Hạ Thanh, đêm nay ngươi cũng cùng tham gia đi, nếu chẳng may gặp phải cao thủ, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Chu Thiên Giáng nhìn Hạ Thanh nói.
- Đại nhân, ta cảm thấy chuyện này nên báo cho Mục Kỳ đại nhân một tiếng. Bằng không mấy nơi đều đồng loạt hành động, sợ sẽ khiến cho Niêm Can Xử hiểu nhầm, như vậy cũng không hay.
Chu Nhất tiếp lời nói.
Chu Thiên Giáng ngẫm nghĩ một chút:
- Ừ, ngươi nói không sai. Mục Kỳ đại nhân phụ trách toàn bộ ám tử trong kinh thành, động tĩnh lớn như vậy, bọn họ nhất định sẽ có hành động. Đại ca Chu Nhất, làm phiền ngài chạy một chuyến, nói Hạ Thanh đã phát hiện ra kẻ thù giang hồ trước kia, đêm nay Chu phủ chúng ta có chút chuyện phải làm.
Chu Thiên Giáng dặn dò xong, mọi người lại thương lượng sắp xếp người tại mấy nơi hành động. Bên trong phủ đệ của Chu Nhất, sáu mươi đại hán mặc áo đen che mặt, tay cầm trường đao đứng trong sân, trông giống hệt như pho tượng không ai nhúc nhích.
Đêm mùa đông đến tương đối sớm, đèn dầu vừa được thắp lên, từng bóng đen theo hai bên sân, vượt tường ra ngoài. Đám người bên Tây Viện còn không biết, tử thần đang lặng lẽ tới gần bọn họ.
Lễ tết khiến cho không khí kinh thành Đại Phong lộ ra cảnh ca múa thái bình, thời đại này cũng không có gì để giải trí, lúc rảnh rỗi người dân trừ đánh bạc thì chính là uống rượu. Màn đêm vừa buông xuống, thanh lâu bướm hoa là nơi náo nhiệt nhất kinh thành.
Trong một thanh lâu ở ngõ nhỏ Tây phố, Chu Tước Sứ Niêm Can Xử Mục Kỳ đang ngồi một mình ở trong phòng có chữ “Thiên” trước cửa, trên bàn xếp mấy món ăn nhẹ. Trên giường có một nữ tử diễm lệ đang nằm, tựa như đang ngủ không hề động đậy. Mục Kỳ ngồi uống rượu một mình, so với cảnh náo nhiệt bên ngoài, trong phòng có vẻ có chút cô độc và thê lương.
Mục Kỳ cũng không phải tới nơi này để tìm hoa vấn liễu, Chu Nhất nói với ông rằng đêm nay người của Chu phủ “có chút chuyện phải làm”, Mục Kỳ cũng không dám sơ suất, lâp tức phái người đi điều tra chuyện này. Tổ chức tình báo hùng mạnh của Niêm Can Xử cũng không phải những kẻ ăn không ngồi rồi, rất nhanh Mục Kỳ đã có được tin tức. Trải qua một hồi phân tích, Mục Kù giật mình phát hiện ra Chu Thiên Giáng lại muốn đụng tới người của Tam Hoàng tử Huyền Nhạc. Lúc này, Mục Kỳ có chút ngồi không yên. Ông không lo lắng việc Chu Thiên Giáng dám ra tay với Huyền Nhạc, ông chỉ sợ hãi Chu Thiên Giáng mà điên lên, ngay cả Tây Viện cũng xông vào đập phá.