Nghĩ tới lúc mới quen Chu Thiên Giáng, hai người đang trên đường chạy trốn, Chu Thiên Giáng kể cho nàng nghe những chuyện có chút khiến người ta xấu hổ, trong lòng Quách Dĩnh lập tức tràn đầy ngọt ngào. Có lẽ nàng phải cảm tạ hắc điếm Trung Đô kia, nếu không phải bọn họ làm cho nàng hôn mê, thì nàng cũng sẽ không gặp được Chu Thiên Giáng. Nhớ lại chuyện cũ, Quách Dĩnh cảm thấy nhất định là ông trời sắp đặt, số trời đã định nàng là người của Chu Thiên Giáng.
Chu đại quan nhân thuần thục cởi bỏ y phục màu đỏ của Quách Dĩnh, đêm nay hắn muốn dùng một cách khác, khiến Quách Dĩnh tạm thời quên đi những bi thương trong lòng.
Mấy ngày liên tục, trạch viện của Chu Nhất trở thành nới Chu Thiên Giáng yêu đương. Tuy rằng Chu đại quan nhân cửa chính không ra, nhưng mọi chuyện bên ngoài hắn lại biết rất rõ ràng.
Lão phu nhân mấy ngày nay tinh thần không tệ, nếu dựa theo phán đoán của Thái y, có lẽ có thể trụ được qua tháng giêng. Chu Thiên Giáng hiểu đây là lần hồi quang phản chiếu cuối cùng của lão phu nhân, dưới tình huống này không ổn thì chính là không ổn. Cũng may lão phu nhân cũng đã giải quyết được hết tâm nguyện, có thể yên tâm rời bỏ nhân thế rồi.
Chu Thiên Giáng duỗi lưng một cái, sau mấy ngày chiến đấu hăng hái, làm cho hắn cũng có chút ăn không tiêu. Bởi vì Quách Dĩnh có chút lo lắng cho sức khỏe bà nội, nên chuẩn bi ngày hôm nay lại mặt. Chu Thiên Giáng suy nghĩ một chút, rồi bảo Hạ Thanh đi mời Tĩnh Vương, cùng đến Quách phủ một chuyến. Bằng không Ngọc Nhi cũng muốn lại mặt, hắn làm gì biết thuật phân thân.
Quách Thiên Tín nhìn thấy con gái con rể tới phủ, mặt vui mừng đến các nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra nhiều. Chu đại quan nhân và Quách Dĩnh đi tới phòng lão phu nhân trước, nhìn thấy đôi vợ chồng son, lão phu nhân khuôn mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
Nhìn thấy tinh thần bà nội tốt như vậy, Quách Dĩnh vui mừng như đứa trẻ. Nhưn Chu Thiên Giáng ở giữa sắc mặt của lão phu nhân, nhìn ra dấu hiệu đèn đã cạn dầu.
Tĩnh Vương mang theo chính phi đi tới Quách phủ, tuy rằng thế này không hợp lễ nghi hoàng thất, nhưng Tĩnh Vương vừa nghĩ tới đứa con đầu lòng của Ngọc Nhi được mang họ mẹ, đã sớm vứt các quy củ ra sau đầu. Dù sao đại hôn của Chu Thiên Giáng đã phá vỡ phần lớn các quy củ, cũng không cần quan tâm quá tới việc lại mặt này.
Quách Thiên Tín cực kỳ vui mưng, sau ba tuần rượu đã bắt đầu cùng Tĩnh Vương tán gẫu, về những việc này sinh trong điều chỉnh quân doanh.
- Tĩnh Vương, Hoàng thượng với ngài đã thương lượng sẽ chọn ai chưa?
Quách Thiên Tín hỏi.
- Thương lượng cái rắm, mấy ngày nay bổn vương vẫn bận hôn sự, nào có thời gian rảnh mà thương với lượng. Ta đoán chừng, phải đợi Huyền Nhạc tiếp nhận xong ngôi vị Thái tử, lúc đó chuyện này mới được quyết định.
- Nhạc phụ Vương gia của ta, bên đại doanh Trấn Nam, ngài nghĩ ai sẽ được phái đi thống lĩnh.
Chu Thiên Giáng quan tâm nhất chính là việc ai tiếp nhận chức vụ của Quách Thiên Tín.
Tĩnh Vương nhìn nhìn, trong phòng cũng không có ngườingoài, nhỏ giọng nói:
- Phó tướng đại doanh Kinh Giao Trương Trung Cao, là người có khả năng đi tiếp nhận chức vụ nhất.
- Trương Trung Cao? Nhưng gã là người trung lập, tại sao lại là gã?
Chu Thiên Giáng kỳ quái hỏi.
Tĩnh Vương khẽ lắc đầu:
- Trươn Trung Cao đúng là trung lập, nhưng gã ta trung tâm với Hoàng thượng. Thiên Giáng, lần này thay đổi lớn nhất, chỉ sợ chính là Bắc đại doanh rồi.
- Sao cơ, đến ngay cả mấy người Tần Vĩ cũng muốn động tới?
Chu Thiên Giáng giật mình hỏi.
- Chuyện này đều tại ngươi, những người kia đềuà nhân mã từ Thục Thiên đi theo ngươi, hoàng huynh và Huyền Nhạc không ai dám trọng dụng. Ta đoán chừng, mấy người Tần Vĩ đều bị điều trở lại kinh thành.
Tĩnh Vương nói xong, Quách Thiên Tín nhíu nhíu mày, cũng không có ói gì. Chu Thiên Giáng cười khổ, bất đắc dĩ lắc lắc đâu, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao hắn cũng đã tính toán hết thảy, vừa hết tháng giêng, sẽ chuẩn bị rời khỏi kinh thành. Nếu chính mình không đoán được ý nghĩ của Thành Võ Hoàng, thì thà không hỏi, bớt khiến cho Thành Võ Hoàng bất mãn, lại gặp phải phiền toái gì.
Lần này lại mặt, Chu Thiên Giáng không có trở về trạch viện của Chu Nhất, mà là tiếp tục ở tại tây viện của Quách phủ. Trở lại Quách phủ, mấy người Chiêm Linh trừ việc đi thăm lão phu nhân, chính là tụ tập ở quanh Da Luật Đậu Cáp.
Không có mấy người phụ nữ quấy rầy, Chu Thiên Giáng có thể rút ra thời gian rảnh rỗi, bắt đầu sắp xếp hành trình rời khỏi kinh thành.
Trong thư phòng, mấy người Chu Nhất dều tề tựu đông đủ, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
- Đại Ngưu, vừa hết tháng giêng, ngươi liền xin Hoàng thượng cho về quê hoàn thành hôn lễ. Đến khi đó, ta sẽ sắp xếp để Chiêm Linh các nàng đi theo đoàn xe của ngươi, lặng lẽ rời khỏi kinh thành. Da Luật Đậu Cáp thân là vương tộc Thiên Thanh, ít người đi theo cũng không được, lúc đó thêm một nhóm người đi cùng ai cũng không nhìn ra.
Chu Thiên Giáng rất nghiêm túc nói với Đại Ngưu.
- Đại nhân, ngài cứ dứt khoát đi cùng luôn đi.
Đại Ngưu trong lòng tự nhủ cứ phải làm to chuyện lên làm gì.
Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:
- Thân là quan nhất phẩm, không thể tùy tiện rời kinnh. Mấy người Chiêm Linh đi sẽ không có ai chú ý, nhưng chỉ cần ta mất tích hai ngày, Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ phái người đuổi theo đoàn xe của ngươi.
Chu Nhị gật gật đầu:
- Đại nhân nói không sai, đã nhiều ngày nay người của Tây viện giám sát chúng ta chặt chẽ. Không những đại nhân, ngay cả Quách phủ và Chu phủ bên kia đều bị bọn họ theo dõi. Chỉ cần đại nhân có hành động, tin chắc Huyền Nhạc sẽ lập tức biết.
Chu Thiên Giáng nhướn mày:
- Thế sao, hiện tại lão Tam đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào chúng ta?
- Đúng vậy, hai ngày nay ta phát hiện có không ít người lén lún theo dõi.
Hạ Thanh tiếp lời nói.
Chu Thiên Giáng ôm hai tay, lông mày nhướng lên:
- Chó chết thật, già còn chưa đối với lão tử thế này, mà trẻ đã bắt đầu có ý đồ với ta. Chu Nhị, cho bọn chúng nếm chút lợi hại, cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp. Tối thiểu, phải cho Huyền Nhạc biết hậu quả của việc giám thị chúng ta, khiến gã chủ động cho người rút lui.
- Đại nhân, ra đã sớm muốn hành động, nhưng sợ Hoàng thượng bên kia can thiệp vào.
Chu Nhị lo lắng nói.
Chu NhỊ lo lắng bọn họ với Tây viện khai chiến, Thành Võ Hoàng sẽ phái người của Niêm Can Xửới giúp đỡ Huyền Nhạc. Nếu như vậy, còn quá sớm để bộc lộ thực lực, đối với họ đây không phải là chuyện tốt.
- Không cần sợ gì cả, chỉ cần chúng ta làm xong chuyện này, Thành Võ Hoàng chưa kịp quyết định giúp đỡ Huyền Nhạc, lúc đó chúng ta đã cao chạy xa bay rồi. Chu Nhất, ngươi tơi giúp đỡ Chu Nhị, đầu tháng chúng ta sẽ đi. Không biết tại sao, dạo gần đây trong lòng ta luôn có cảm giác bất an. Vừa hay Thành Võ Hoàng đang bận rộn việc chỉnh đốn quân vụ với cả lập Huyền Nhạc làm Thái tử, chúng ta phải mau chóng rời khỏi kinh thành.
- Đại nhân, binh mã Ô Tộc của chúng ta ở ngoài thành, có phải nên đổi nơi đóng quân không? Nếu quả thật như ời ngài nói, mấy người tướng quân Tần Vĩ đều bị điều trở về kinh thàn, lúc đó chỉ sợ muốn giấu cũng không giấu nối. Dù sao lương thảo cung cấp mỗi ngày, cũng không phải là số lượng nhỏ.
Hạ Thanh nhắc nhở nói.
Chu Thiên Giáng suy nghĩ một chút, cảm thấy Hạ Thanh nói có lý:
- Nếu như vậy, hãy thông báo cho Hầu Chấn Cáp, đem binh mã điêù đi An Viễn. Có đội binh này ở An Viễn, dù Thành Võ Hoàng có nhẫn tâm đuổi giết chúng ta, cũng có thể giữ chân ông ta.
Chu Thiên Giáng đem mọi chuyện cẩn thận sắp xếp thỏa đáng, chuyện này hắn không muốn để Quách Thiên Tín biết. Tuy rằng mình là con rể Quách gia, nhưng Quách gia còn là một gia môn trung liệt, Chu Thiên Giáng biết rằng Quách Thiên Tín tuyệt đối sẽ không tán thành hắn làm như vậy. Hơn nữa, dựa vào uy vọng của Quách Thiên Tín ở trong quân doanh, dù Chu Thiên Giáng có rời đi, Thành Võ Hoàng cũng sẽ không làm gì ông.
Tuyết rơi mấy ngày liên tiếp khiến kinh thành như phủ thêm một tầng ngân trang, tháng giêng là tháng mà bách tính an nhàn nhất trong năm. Không cần lo việc ở nông trang, mỗi nhà đều bận rộn mua đồ sắm tết, các tiểu thương và người bán hàng rong cũng không nhiều như ngày thường. Phố lớn ngõ nhỏ người đến người đi, ai cũng mang theo đồ để đi thăm hỏi người thân bạn bè.
Không chỉ có dân chúng, quan viên trong triều cũng thăm hỏi lẫn nhau, vì giao hảo cho một năm mới. Phủ đệ của Hoàng tử Huyền Nhạc lại càng là chỗ để quan viên tới tặng lễ vật. Đặc biệt là một số quan viên còn trẻ, đều lần lượt tiến vào, muốn dựa vào cây to Huyền Nhạc này.
Tuy xe ngưạ của Huyền Nhạc vẫn đứng trước phủ, nhưng gã không hề có ở trong phủ. Thành Võ Hoàng truyền chỉ, tuyên Huyền Nhạc và Tĩnh Vương tiến cung nghị sự. Huyền Nhạc biết rằng hôm nay là lúc phụ hoàng muốn định ra ứng viên cho chức chủ soái trong quân.
Trong Càn điện hoàng cung, Huyền nHạc đi vào, thấy không những chỉ có Tĩnh Vương đang ngồi, mà Huyền Châu không ngờ cũng được tuyên lên điện. Huyền Nhạc bái kiến phụ hoàng, hoàng thúc, đối với Tứ đệ Huyền Châu thì gật đầu chào hỏi.
Thành Võ Hoàng nhìn hai nhi tử và huynh đệ của mình, ông hiểu đươc đây mới là trụ cột triều Đại Phong. Các quan viên trong triều có trung thành thế nào, thì dù sao cũng là khác họ. Thiên hạ là của Lý gia, chung quy vẫn nên để người Lý gia đến quản.