Đội ngũ đón dâu vừa đến, Quách phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên. Hồng Bách Siêu chỉ đạo đoàn hát kịch tấu nhạc, tôi tớ trong phủ thì ở hai bên đường phát tiền lì xì. Mấy người Chu Nhất Hạ Thanh, lại trà trộn vào trong đám đông, cẩn thận quan sát mọi việc.
Ngọc Nhi tới Quách phủ, trực tiếp được mang đến khuê phòng của Quách Dĩnh. Lúc này, ba vị tân nương tử đều ngồi cùng một chỗ. Ngoại trừ Quách Dĩnh tâm tình có chút sa sút, còn Chiêm Linh và Ngọc Nhi đều hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
Phía trước nội viện có hai bàn dài, trừ quan nhất phẩm được ngồi ở ngoài, những người khác chỉ có thế an vị ở trên hành lang. Tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải, cũng đến Quách phủ tuyên đọc thánh chỉ, biểu hiện ong ân của Hoàng thượng. Thân thể Tứ Hoàng tử Huyền Châu đã hồi phục như cũ, lúc này Huyền Châu đang bận rộn, giúp đỡ Chu Thiên Giáng tiếp đãi khách khứa. Mà Tam Hoàng tử Huyền Nhạc, cũng uy nghi ngồi ở trong sảnh, cùng vài vị Thượng thư thoải mái trò chuyện.
Một lát sau, vài hạ nhân khênh ra một chiếc ghế mềm, Quách lão phu nhân và Quách Thiên Tín đi cùng với nhau, bước tới tiền viện.
Lão phu nhân vừa đến, tất cả triều thần đêu đứng lên, hướng lão phu nhân chào hỏi.
- Cung chúc lão phu nhân thọ tựa Nam Sơn.
- Cung chúc lão phu nhân phúc thọ song toàn.
Dưới lời chúc của mọi người, lão phu nhân mỉm cười khoát tay, chậm rãi đi vào trong đại sảnh.
Quách lão phu nhân vừa đến, Huyền Nhạc vội vàng đứng dậy tiếp đón, tự mình đỡ lão phu nhân đi đến ngồi vào ghế dựa phía trên.
- Lão tổ mẫu, hôm nay là ngày đại hỷ của Dĩnh muội, ngài phải uống vài chén đấy.
Huyền Nhạc cười nói.
Quách lão phu nhân là vú nuôi của Thành Võ Hoàng, Huyền Nhạc ở trước mặt bà cũng không dám lên mặt, mặc dù đã trở thành Thái tử, gã cũng phải dựa theo lễ với bà nội để kính lão phu nhân.
- Vui mừng…ta thật rất vui. Mọi người đều ngồi đi.
Thanh âm của lão phu nhân không lớn, nói xong, nhìn vế phhía Thái phí Vương Bính Khôn:
- Lão đại nhân, ngàui cũng tới rồi.
Vương Bính Khôn thấy bộ dạng yếu ớt của lão phu nhân, trong lòng không kìm nổi có chút cảm thán. Trong kinh thành, tuổi như bọn họ còn sót lại không có mấy người, xem ra bản thân cũng sắp rồi.
- Lão phu nhân, vì việc hỷ của bọn nhỏ, ngài phải sống lâu thêm vài nắm. Về sau,, còn phải ôm tôn nhi nữa.
Vương Bính Khôn nhìn lão phu nhân cười nói.
Lão phu nhân vừa ngồi xuống, hôn lễ coi như chính thức bắt đầu. Theo tiếng hô của lão Thái phó Vương Bính Khôn, trong tay Chu Thiên Giáng nắm ba dải lụa đỏ, kéo ba vị phu nhân đi vào đại điện.
Hôm nay nghi thức có chút khác biệt, các đại thần xem như mở rộng tầm mắt. Bái thiên địa xong, lúc nên quỳ lạy cha mẹ, Chu Thiên Giáng mang theo ba vị phu nhân dập đầu trước lão phu nhân. Tuy nhiên, khiến người ta kỳ quái là lễ này không chỉ có một mình lão phu nhân, bên cạnh còn có Lâm Phong đang ngồi.
Đối với việc a bài không giống ai của Chu Thiên Giáng, khiến cho Vương Bính Khôn cũng cảm thấy giật mình. Lúc mọi người ở đây còn đang cảm thấy kỳ lạ, cũng là lúc Đại Ngưu khản cổ họng giải thích một phen. Đây là lễ dành cho bậc ông nội bà nội, trừ lão phu nhân là bà nội, thì người còn lại chính là Lâm Phong.
Mọi người nghe xong có chút mơ hồ, trong lòng tự nhủ có ai mà không biết Lâm Phong là sư phụ Chu Thiên Giáng, như thế nào mà lại biến thành cùng thời với ông nội. Hơn nữa, dù Lâm Phong có ùng bậc với ông nôi, ngồi cùng bàn với lão phu nhân nhận lễ, giống như có chút không hợp lý. Tuy nhiên bản thân hôn lễ này đã loạn tới mức ngời ta xem không hiểu, triều thần cũng không ai lên tiếng trỉ trích.
Chu Thiên Giáng vụng trộm liếc nhìn Quách Thiên Tín một cái, thấy vẻ mặt Quách Thiên Tín bình thường, không có lộ ra bất mãn hay tức giận. Chu Thiên Giáng cảm kích nhìn Quách Thiên Tín cười cười, hắn biết rằng vị nhạc phụ này, xem ra trong lòng đều hiểu cả.
Lão phu nhân mặt mỉm cười, ánh mắt nhăn nheo, không ngờ nổi lên một tầng lệ quang. Bà là người sắp chết, đã không còn quan tâm người khác nói cái gì. Chu Thiên Giáng sắp đặt như vậy, khiến lão phu nhân cảm giác mình rốt cuộc cũng trả được Lâm Phong một phần nhân tình.
- Lâm…chúng ta cuối cùng cũng có thể công khai ngồi với nhau, về sau, giúp ta chiếu cố thật tốt những đứa trẻ này.
Lão phu nhân môi giật giật, dùng thanh âm gần như chỉ có mình mới nghe thấy được nói một câu.
Lâm Phong ngồi không nhúc nhích, dựa vào nội công thâm hậu của ông, lão phu nhân vừa nói ông đều nghe rất rõ ràng.
Lão phu nhân và Lâm Phong nhận lễ từ người mới, giờ đến phiên phụ mẫu nhận lễ. Lẽ ra lễ này hẳn là phải thi lễ trước cha mẹ chồng, nhưng Chu đại quan nhân trên không cha mẹ dưới không có huynh đệ, mọi người đang cảm thấy kỳ lạ, thì lần lượt đi lên một nhóm người.
Tĩnh Vương mang theo bốn vị phu nhân, Quách Thiên Tín mỉm cười ngồi ở giữa, càng làm người ta qúai lạ là, Niêm Can Xử Vệ Triển đại nhân cũng ngồi trong đó.
Đại Ngưu lại bắt đầu bận rộn, mở miệng giải thích với mọi người:
- Chư vị đại nhân, lễ này đại nhân nhà ta có nói rồi, là hành lễ với các bậc phụ mẫu thúc bá. Tĩnh Vương và Quách tướng quân ta không cần giới thiệu nhiều, mấu chốt là nói về Vệ Triển đại nhân. Trong các phu nhân của Chu đại nhân, công chúa Chiêm Linh điện hạ của Ô Tộc nước Thiên Thanh, là đệ tử của sư huynh Vệ Triển đại nhân, cho nên mời Vệ Triển đại nhân đại biểu cho lệnh tôn của điện hạ Chiêm Linh nhân lễ.
Đại Ngưu nói như vây, mọi người càng lúc càng mơ hồ. Chiêm Linh là nữ tử Thiên Thanh thế nào lại thành sư môn của sư huynh Vệ Triển.
Chu đại quan nhân cũng không quản chuyện đó, mỉm cười nhìn Vệ Triển. Hắn vì không muốn để Chiêm Linh có cảm giác cô độc, đặc biệt nhờ sư phụ Lâm Phong mời Vệ Triển. Vì sư phụ Lâm Phong ngồi cũng lão phu nhân nhận lễ, nên chỉ có thể ủy khuất Vệ Triển đại nhân đảm đương người nhà mẹ đẻ Chiêm Linh.
Vệ Triển cười khổ một cái, trong lòng mắng Chu Thiên Giáng, vì Chiêm Linh mà mình nhận làm thân nhân nàn ta cũng không sao, vì dù gì Cung Lục Kỳ cũng là nhị ca của mình. Nhưng mình với Lâm Phong bối phận không thể rối loạn. Đại ca Lâm Phong là nhận lễ của ông bà nội, ông tại sao lại nhận lễ của cha me. Không riêng gì Vệ Triển, ngay cả Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín cũng cảm thấy có chút càn quấy. Vệ Triển là cùng thời với Quách lão lệnh tôn, ngay cả Quách Thiên Tín cũng phải gọi là tiền bối. Giờ thì hay rồi, không ngờ lại ngồi cùng nhau nhận lễ, về sau phải giải thích thế nào chứ.
Chúng quan viện đều xì xào bàn luận, bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy qua hôn lễ như vậy. Ngày đại hôn, phụ mẫu nhà gái đều đên đông đủ, nhà chồng thì không có một người. Đây mà là hôn lễ sao, kể cả ở rểũng không thể một lúc ở rể cả ba nhà chứ. Không chỉ có vậy, vai vế lại rối tinh rối mù, làm cho người ta căn bản không đoán nổi, Chu Thiên Giáng có phải là bằng vai phải lứa với Quách Thiên Tín không nữa.
Thời gian sau đó, đại hôn của Chu đại quan nhân, là đề tài được kinh thành bàn tán nhiều nhất. Tiểu tử này giỏi thật, chỉ mới có vậy, mà đã khiến cả kinh thành xôn xao tranh luận. Những gia đình có con gái, đều nhất định tán thành cách làm của Chu đại quan nhân. Mà trong những gia đình chỉ có một con trai độc nhất, lại hận không thể nguyền Chu Thiên Giáng sinh con trai không có…cái đó, đối với hành vi làm trái với tổ chế của Chu Thiên Giáng, làm họ cảm thấy ghét cay ghét đắng.
Lúc mấy người Chu Thiên Giáng đều đắm chìm trong không khí vui mừng là lúc, Chu Nhị phát hiện, người trong Tây viện của Tam Hoàng tử, bắt đầu cẩn thận theo dõi bọn họ.
Đêm nay, Chu Thiên Giáng đặc biệt đi vào phòng Quách Dĩnh. Tuy rằng hôm nay cũng là ngày đại hỷ của Ngọc Nhi và Chiêm Linh, nhưng hai người đều hiểu người cần được an ủi nhất là Quách Dĩnh.
Lúc Chu Thiên Giáng lật khăn trùm đầu của Quách Dĩnh là lúc, thấy cặp mắt của Quách Dĩnh có chút đỏ.
- Sao thế, không phải là không muốn gả cho ta à, hay là vui quá mà khóc?
Chu Thiên Giáng cố ý đùa Quách Dĩnh.
Quách Dĩnh thẹn thùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, tuy hai người quen biết đã lâu, nhưng cũng chỉ ở cùng một chỗ ôm ấp hôn hít, chứ Quách Dĩnh vẫn còn giữ được điểm mấu chốt cuối cùng. Vừa nghĩ tới đêm nay chính là người của tg, trong lòng Quách Dĩnh ngọt ngào, tạm thời quên đi lo lắng về bà nội.
- Thiên Giáng, đêm nay chàng uống không ít rượu, ta thấy hay là…
Quách Dĩnh nói, mặt đỏ bừng như quả táo, lời cũng không nói ra miệng.
- Không có việc gì, lúc đại ca Hạ Thanh rót rượu cho ta, sớm đã đổi thành nước.
Chu Thiên Giáng cười cười ngồi xuống bên giường, khẽ vươn tay đem Quách Dĩnh ôm vào trong ngực.
- Thiên Giáng, còn Ngọc Nhi và Chiêm Linh…chàng…
Không đợi Quách Dĩnh ói xong, Chu Thiên Giáng liền cắt đứt lời của nàng:
- Đêm này ta là của một mình nàng, nếu không hai nàng ấy cũng không cho ta vào cửa. Đúng rồi, còn nhớ trước kia ta đã từng nói gì với nàng không?
Quách Dĩnh sửng sốt hỏi:
- Chuyện gì?
- Chính là…những chuyện về phương diện nam nữ, đêm nay ta toàn bộ phải thực hiện một lần.
Chu Thiên Giáng cười xấu xa đè Quách Dĩnh xuống giường.
Quách Dĩnh căng thẳng không dám nhìn vào mắt Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng:
- Đồ lưu manh.