Mặc kệ hai người kia có rời đi một mình không, hắn cũng phải phòng bị cho thật tốt, chỉ cần chờ thêm một tháng nữa hắn sẽ rời khỏi Kinh thành. Chu Thiên Giáng cũng không muốn gây ra nhiễu loạn gì vào lúc này.
Chu Nhị gật đầu, vừa muốn rời đi, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
- Đại nhân, theo như các huynh đệ trong thành nói, gần đây người ở Tây Viên của Tam Hoàng Tử vẫn thường xuyên hoạt động. Tam Hoàng tử chiêu mộ dị sĩ giang hồ, xem ra có vẻ ngang với địa vị của Niêm Can Xử.
- Hừ, Lão Tam này, đừng nhìn vẻ bề ngoài tri thư đạt lễ mà nhầm, thực ra nội tâm vô cùng ác độc. Niêm Can Xử là tổ chức của Thành Võ Hoàng, mặc dù sau này có giao cho y, nhưng Huyền Nhạc cũng không tin tưởng Niêm Can Xử. Có lẽ Huyền Nhạc đang bồi dưỡng Tây Viên, chuẩn bị sau này sẽ thay thế cho vị trí của Niêm Can Xử. Việc này chúng ta sẽ không quan tâm, chỉ cần không trêu vào chúng ta là được. Nếu người của Tây Viên dám có ý với lão tử, cứ để cho các huynh đệ cho bọn họ nếm thử một bài học.
Chu Thiên Giáng lạnh nhạt nói.
Với những việc này, Chu Thiên Giáng đã không còn quan tâm nữa, từ khi Huyền Châu từ bỏ việc tranh ngôi vị Thái tử, gần như hắn cũng chẳng buồn để ý đến Huyền Nhạc nữa. Trước kia, hắn là vì Huyền Châu, nhất cử nhất động của Tây Viên hắn đều rất chú ý, thậm chí có thể nói Chu Thiên Giáng muốn chặt đứt cánh tay này của y. Nhưng bây giờ Huyền Nhạc đã không còn ai cạnh tranh ngôi Thái tử, Chu Thiên Giáng có ra tay với Tây Viên cũng không có ý nghĩa gì. Cuối cùng, có lẽ Thành Võ Hoàng sẽ giúp Huyền Nhạc đối phó với mình.
Ngay khi Chu Thiên Giáng đang vội vàng chuẩn bị cho đại hôn, trong thư phòng hậu viện phủ Tam Hoàng tử, Huyền Nhạc đang nghe Tây Viên báo cáo.
Hai người thợ ở An Viễn kia đúng là bị người của Tây Viên bắt cóc, cũng đã bị bí mật đưa về Kinh thành. Trải qua thẩm vấn tàn khốc, hai người thợ đáng thương đã nói ra hết những điều không nên nói, thậm chí dưới khổ hình, bọn họ còn thêm chút mắm dặm chút muối.
Huyền Châu nhìn hai tờ lời khai, khuôn mặt âm độc cười lạnh:
- Giỏi cho một Chu Thiên Giáng, không ngờ còn nghĩ ra được thủ đoạn thế này.
- Công tử, theo lời khai, thì số lượng sắt tinh lớn kinh người. Hay là xe pháo Thiên Lôi trong truyền thuyết kia là có thật?
Nhị tổng quản Tây Viên Phùng Tứ hỏi.
- Phùng Tứ, khi ta ở đại doanh phía Bắc, tướng sĩ trong quân cũng đã thấy thứ đó. Tuy uy lực cụ thể cũng không kinh người như trong truyền thuyết, nhưng khó mà nói được, lời khai vừa rồi đã nói, Thiên Lôi của Chu Thiên Giáng đã bị hủy trong đại hỏa lần trước. Xem ra, truyền thuyết Chu Thiên Giáng có được thượng cổ kỳ thư thực có chút lý do khiến cho người ta tin tưởng.
- Công tử, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngài có nên bẩm báo Hoàng thượng không? Chúng ta cũng nên thu lưới rồi.
Huyền Nhạc lắc đầu:
- Việc này không vội, bên phía Thục Thiên đường xá xa xôi, phỏng chừng người chúng ta phái đi phải sau Tết mới có thể quay về. Chỉ vài cái lò đúc cũng không thể nói được gì, dù sao cũng không có được thông tin chính xác về việc chế tạo binh khí số lượng lớn. Hai người kia trước mắt cứ bí mật giam giữ, hết tháng giêng, bổn Hoàng tử cũng sẽ được lập làm Thái tử. Ngôi Thái tử có thể có binh quyền nửa doanh, đến lúc đó, ta sẽ xem Chu Thiên Giáng chạy đằng trời.
- Công tử, giao Chu Thiên Giáng cho lão nô, ta sẽ buộc hắn phải phun ra tung tích của kỳ thư.
Phùng Tứ lạnh lùng nói.
Huyền Nhạc cười lạnh hai tiếng, chính y cũng cảm thấy rất hứng thú với kỳ thư kia, tuy nhiên, hứng thú lớn nhất của y vẫn là cá nhân Chu Thiên Giáng.
- Phùng Tứ, thời gian này ta đã theo dõi từng người bên phía Chu Thiên Giáng, khi bổn Điện hạ ta ra tay, ta muốn khiến cho bọn chúng không một ai có thể trốn thoát. Nói cách khác, con cá lọt lưới cũng sẽ trở thành hậu hoạn.
- Lão nô hiểu, công tử yên tâm, người của Tây Viên cũng sẽ không ngồi không.
Phùng Tứ khom người nói.
Huyền Nhạc hài lòng gật đầu, y rất rõ thực lực của Tây Viên. Sau mấy tháng tuyển quân mua ngựa, thực lực còn mạnh gấp đôi so với lần trước đối đầu với Chu Thiên Giáng.
Phùng Tứ vừa đi, Huyền Nhạc vươn vai một cái rồi ra khỏi phòng. Ngày mai là đại hôn của Chu Thiên Giáng, y sẽ tự mình đưa lễ sang. Bất kể thế nào, trước khi vở tuồng kết thúc, y sẽ vẫn tiếp tục diễn vai nhân vật rộng lượng khoan dung thôi.
Tiếng chiêng trống với pháo nổ nổi lên vang trời, hôm nay là ngày đại hộn của An Sát Sứ Chu Thiên Giáng, toàn bộ kinh thành trở nên náo nhiệt. Tĩnh Vương phủ và phủ tướng quân sáng sớm đã phát cháo phát lương thực miễn phí, vì tương lai của con cháu mà cầu phúc.
Tuy rằng Chu Thiên Giáng mượn trạch viện của Thành Võ Hoàng thưởng cho Chu Nhất nhưng hôn lễ vẫn tổ chức chính ở Quách phủ. Gần đây lão phu nhân đi lại bất tiện, lại thêm trạch viện của Chu Nhất sân quá nhỏ, căn bản tiếp đãi không được bao nhiên khách khứa. Dù sao lần đại hôn này đã phá vỡ bao nhiêu tập tục, Chu đại quan nhân chỉ quan tâm việc hỷ phải làm trước, bản thân mình kết hôn, ai thích nói gì thì cứ mặc kệ họ.
Mấy đoàn kịch hát lớn nhỏ trong kinh thành đều được mời tới Quách phủ, Hồng Bách Siêu xem như có đất dụng võ, tự mình chỉ huy các đoàn kịch hát, đây chính là ngón nghề cũ của ông ta.
Trong tiền viện thổi sáo đánh trống, trong hậu viện Quách Dĩnh mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, nhu thuận ngồi ở bên cạnh lão phu nhân. Có lẽ là việc vui khiến lão phu nhân có thêm động lực, hôm nay tinh thần đặc biệt tốt. Sau nhiều ngày không nói được, hôm nay như kỳ tích khôi phục được khả năng nói chuyện.
Quách Dĩnh kích động mắt lệ long lanh, Quách Thiên Tín thì đứng ở một bên, cung kính nhìn mẫu thân mình.
- Nha đầu, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ngươi xuất giá rồi, đứa nhỏ Thiên Giáng không tệ, gả cho hắn bà nội rất ên tâm. Về sau, nếu các ngươi có thời gian rảnh, nhớ mang theo đứa nhỏ về thăm bà nội, bà nội nhất định sẽ phù hộ các ngươi sống lâu trăm tuổi.
Lão phu nhân kéo tay Quách Dĩnh, mang theo nụ cười hiền lành yếu đuối nói.
Quách Dĩnh không kìm nổi nước mắt chảy xuống, nàng hiểu rằng bà nội nói đi thăm bà, tức là nói tới nơi nào.
- Đứa ngốc này, hôm nay là đại hỷ, ngươi khóc cái gì chứ.
- Bà nội, Dĩnh tử không muốn rời xa người, cho dù là xuất giá cũng phải đón người qua cùng ở với nhau. Hay là, để Thiên Giáng ở lại trong phủ chúng ta, vĩnh viễn không rời đi.
Quách Dĩnh nghẹn ngào nói.
Lão phu nhân hiền hậu gật đầu:
- Được…được, tất cả mọi chuyện bà nội đều nghe theo ngươi.
Quách Thiên Tín đôi mắt đỏ hoe, ông biết rằng mẫu thân sống không được mấy ngày nữa, lần đại hôn này, có lẽ sẽ khiến mẫu thân trụ lại thêm được một thời gian ngắn nữa.
Chu Thiên Giáng cũng không rảnh rỗi tới tiếp chuyện với lão phu nhân, giờ lành vừa đến, Chu đại quan nhân cưỡi ngựa, mặc trang phục đỏ chói tiến vào Tĩnh Vương phủ. Quách Dĩnh và Chiêm Linh không cần nghênh đón, nhưng Ngọc nhi thì phải trực tiếp đến vương phủ đón dâu.
- Chúc mừng Chu đại nhân... Chúc mừng Chu đại nhân!
Người hầu của Vương phủ vừa thấy đội ngụ đón dâu của Chu Thiên Giáng đã đến, đều tiến lên chúc mừng.
- Đại Ngưu…thưởng.
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng, nhấc chân nhảy xuống ngựa.
Hôm nay oai phong nhất không phải Chu Thiên Giáng, mà là Đại Ngưu. Chu đại quan nhân khoác áo lụa đỏ treo dải lụa màu trước ngực, Đại Ngưu cũng bắt chước mặc áo lụa đỏ, cũng treo lụa màu, không chỉ có vậy, người này còn lau thiết côn bóng loáng, cưỡi thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp, người không biết còn tưởng đại hôn của gã.
Ngọc Nhi sớm đã kích động, đứng ở trong khuê phòng chờ đợi Chu Thiên Giáng đến. Mấy vị Vương phi mỗi người một cậu, dặn dò Ngọc Nhi cách chăm sóc phu quân. Đặc biệt là một ít chuyện giường chiếu, Ngọc Nhi nghe xong đỏ bừng cả mặt.
Tĩnh Vương chắp tay ra sau lưng, trong đại sảnh sốt ruột đi qua đi lại. Hôm nay nữ nhi xuất giá, lẽ ra trong phủ phải bày tiệc rượu ăn mừng. Nhưng Chu Thiên Giáng không cần biết đúng sai, phá vỡ hết mọi quy tắc, làm cho Tĩnh Vương phải trực tiếp đến Quách phủ, tham gia tiệc mừng.
Chu đại quan nhân cũng biết chúng thần trong triều khó xử, nếu phủ Tĩnh Vương bày tiệc, bọn họ tham gia tiệc bên nào cũng đều không thích hợp. Đi Quách phủ, sẽ khiến cho Tĩnh Vương mất mặt. Nếu đi Vương phủ, cũng không biết phải nói thế nào với Quách Thiên Tín và Chu Thiên Giáng bên kia. Cho nên, Chu đại quan nhân làm như vậy là thượng sách, mặc dù khiến người ta cảm thới hơi có phần càn quấy, nhưng chúng thần trong triều coi như trút được gánh nặng.
Tĩnh Vương vốn không đồng ý Chu Thiên Giáng sắp xếp như vậy, thân là Vương gia nữ nhi xuất giá, trong phủ không bày đại tiệc căn bản không ra thể thống gì cả. Nhưng Chu đại quan nhân nói với Tĩnh Vương, nếu nghe theo sắp xếp của hắn, tương lai Ngọc Nhi hạ sinh đứa con đầu tiên dù là nam hay nữ, đều để cho mang họ mẹ. Tiểu tử này khá thật, Tĩnh Vương vừa nghe thấy vậy, đừng nói là đi Quách phủ tham gia yến tiệc, bắt ông ta chạy quanh kinh thành vài vòng ông ta cũng không có kiến.
Dân chúng kinh thành chen chúc ở hai bên đường, hưng phấn bàn tán về đội ngũ đón dâu của Chu Thiên Giáng. Những người này từ nhỏ đến giờ, còn chưa thấy qua đội ngũ đón dâu kỳ quái như vậy bao giờ, chẳng những đón nương tử, mà ngay cả phụ mẫu nương tử cũng đón đi. Mấy vị Vương phi ngồi trong xe ngựa lớn cùng Ngọc Nhi, Tĩnh Vương cỡi ngựa theo ở phía sau, nghe người dân bàn tán, cú mặt ủ rũ. Nếu sớm biết xấu hổ thế này, thà rằng ông vụng trộm đi đến Quách phủ còn hơn.