- Chu Nhất đại ca, ngươi lập tức đi thu dọn tòa nhà Hoàng thượng ban cho đi. Khi đại hôn cũng không thể động phòng ở đây được.
- Đại nhân yên tâm, đảm bảo sẽ chuẩn bị cho ngài thỏa đáng.
Chu Nhất cười đáp.
- Đại nhân, tôi giao giường Đậu Đậu của ta cho ngài dùng, đảm bảo bốn người ngủ cũng không sập.
Đại Ngưu rất tốt bụng.
Chu Nhất cười cười:
- Còn phải nói, đề nghị của Đại Ngưu rất hay.
- Miệng chó không mọc được ngà voi, ngươi bảo vợ của lão tử phải ngủ trên giường cũ của ngươi, đùa ta à?
Chu Thiên Giáng thầm nghĩ ngươi không quan tâm, nhưng lão tử vẫn cần thanh danh.
- Ha ha, biết ngay đại nhân sẽ không cần giường của tôi mà. Nói đi, tôi làm được gì?
Đại Ngưu cười ha hả hỏi.
- Nhiệm vụ của ngươi rất nặng nề, tới đưa thiệp cưới cho các đại thần. Lão tử cử hành đại hôn, mấy tên này dù thế nào cũng phải nôn ra một chút máu mới được.
Đại Ngưu vỗ ngực:
- Cam đoan không thành vấn đề, đến lúc đó ai mang ít, ngay cả cơm cũng không cho ăn.
Chu Thiên Giáng cười cười nhìn sang Chu Nhị:
- Chu Nhị, lập tức rải tin tức cho các huynh đệ trong thành. Ta đoán khẳng định một vài lão thần muốn lôi chuyện tổ chế ra nói đấy, trước hết cứ tạo dư luận đi đã, dùng lời của dân chúng chặn miệng mấy người này lại.
- Việc này dễ, lần trước đám du côn vô lại ngài thu thập đều bị tôi thu về rồi, bọn họ làm chuyện thế này dễ như trở bàn tay.
Chu Thiên Giáng gật đầu:
- Hạ Thanh đại ca, còn nhờ huynh phải tự mình đi đưa thiệp mời, một số người để Đại Ngưu đi không hợp, đặc biệt là Huyền Nhạc và Vương Bính Khôn, chúng ta vẫn làm phải theo lễ nghĩa. Việc này không chỉ liên quan đến đại hôn của ta, mà phải giữ mặt mũi cho Quách gia và Tĩnh Vương.
- Yên tâm đi, việc này ta sẽ tự mình đi làm.
Hạ Thanh gật đầu nói.
Sắp xếp xong xuôi, Chu Thiên Giáng mới đi vào sân sau của lão phu nhân, hắn muốn tự mình báo tin tức đại hôn cho lão phu nhân.
Hỉ sự đại hôn của Chu Thiên Giáng khiến cho Kinh thành lại có chủ đề bàn tán. Từ quán trà quán rượu đến rạp hát nhà tắm, chỉ cần là nơi có người tụ tập là dân chúng đều đang bàn về việc này. Được một đám người cố ý dẫn dụ, dân chúng đều khen ngợi Thành Võ Hoàng nhân đức đại nghĩa.
Huyền Nhạc ngồi trong thư phòng, tay cầm một tờ danh sách. Đối với y, việc điều chuyển tướng lĩnh sau Tết mới là việc y quan tâm nhất. Còn về đại hôn của Chu Thiên Giáng, y cũng không để ý.
Cửa phòng mở ra, một hơi lạnh cắt đứt suy nghĩ của Huyền Nhạc. Y ngẩng đầu nhìn, là Tam đầu mục Tây Viên Hồ Chí Thành. Hiện giờ Tây Viên đã khác với trước kia, đã thành “Niêm Can Xử” của Huyền Nhạc.
- Công tử, người của Thục Thiên và An Viễn đều đưa tin.
Hồ Chí Thành nhỏ giọng bẩm báo.
- Hả? Thế nào, tra được gì sao?
Nghe vậy, y lập tức bỏ danh sách trong tay xuống.
- Công tử, đây là mật báo của hai nơi, mời ngài xem qua.
Hồ Chí Thành đưa lên hai phong mật tấu.
Huyền Nhạc mở một phong thư, cẩn thận đọc. Xem hết cả hai, sắc mặt của y còn lạnh hơn cả ngoài trời, tuy trong phòng vẫn đốt lửa than, nhưng thân thể y như đã bị hàn khí xâm nhập mà khẽ run lên.
- Đáng sợ, thật đáng sợ! Xem ra Chu Thiên Giáng đã sớm chuẩn bị
Huyền Nhạc nắm chặt nắm tay.
- Công tử, Chu Thiên Giáng như chim đã đủ lông đủ cánh, nếu không diệt trừ, chỉ sợ sẽ thành họa hoạn cho Đại Phong.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Huyền Nhạc chứa đầy sát khí:
- Không vội, dựa vào hai phong mật tấu này vẫn không thể khiến cho Phụ hoàng nhẫn tâm. Thông báo cho tứ thúc tăng số người đi An Viễn và Thanh Thành tìm chứng cứ. Nếu cần, bí mật đưa người của bọn họ đi đi về về ở hai nơi.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Hồ Chí Thành dứt lời, thấy Huyền Nhạc không dặn dò gì nữa bèn xoay người đi ra ngoài.
Trong thư phòng trống trải, Huyền Nhạc cầm hai phong mật tấu kia. Từ khi quay về từ quan ngoại, y đã bắt đầu bí mật điều tra Chu Thiên Giáng. Quan viên Lại bộ đi theo Huyền Nhạc rất nhanh đã tra ra việc Chu Thiên Giáng tự mình tiến cử quan viên, trong số những người này, nổi bật nhất là Chu Tứ ở An Viễn. Chu Tứ đã đi Thục Thiên Thanh Thành nhậm chức, Huyền Nhạc lập tức phái người đi điều tra ở An Viễn và Thanh Thành.
Lần này thời gian và địa điểm y điều tra khác với Vệ Triển điều tra. Chỉ cần Thanh Thành có binh mã đóng quân cũng đủ để chứng minh tất cả.
Một thành trì nho nhỏ lại giấu hơn hai vạn binh mã, chỉ cần điều này thôi cũng đủ để khiến cho Huyền Nhạc run sợ.
Đại hôn của Chu Thiên Giáng đã gây chấn động toàn Kinh thành, càng khiến cho người ta giật mình hơn là một đám cưới Chu đại quan nhân lại nạp những ba người. Chu Thiên Giáng cũng không giấu diếm thân phận của Chiêm Linh, trực tiếp cho người tuyên bố ra ngoài. Người nhà của nàng cũng không ở Kinh thành, hắn cảm thấy không thể ủy khuất nàng, lần này quan viên và dân chúng Kinh thành có đủ chủ đề để bàn luận.
Không nói đến con gái Trấn Nam Đại Tướng quân và Quận chúa phủ Tĩnh Vương, chỉ một mình Chiêm Linh cũng đủ khiến cho triều thần trong Kinh chấn động. Chu Thiên Giáng tuyên bố với bên ngoài Chiêm Linh là trưởng Công chúa Ô Tộc nước Thiên Thanh, vì chuyện này Da Luật Đậu Cáp còn làm ầm ỹ với hắn một trận. Nếu Chiêm Hãn xưng vương, thân phận trưởng Công chúa của Chiêm Linh cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Ương Kim và Ô Tộc đã có hiệp nghị không được xưng vương, cho nên Da Luật Đậu Cáp cảm thấy Chu Thiên Giáng làm vậy là mạo phạm đến tộc Thanh Thiên Vương. Cuối cùng, nể thâm tình tỷ muội, nàng cũng nhượng bộ.
Ba cô nương này thân phận đều không tầm thường, những thế lực sau lưng này ngay cả Thành Võ Hoàng cũng phải biến sắc. Ở Chu phủ, Chiêm Linh vẫn giữ kín chẳng nói ra, ngoại trừ một vài người, chẳng ai ngờ Chu Thiên Giáng còn giấu một nhân vật quan trọng như vậy.
Từ trên xuống dưới phủ Trấn Nam Đại Tướng quân đều đang bận rộn, ngày mai chính là ngày đại hôn của Chu đại quan nhân. Chu Thiên Giáng cũng khá khẩn trương. Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn cử hành hôn lễ, hơn nữa còn là một lần cưới ba người. Tuy là xung hỉ cho lão phu nhân, nhưng toàn bộ trình tự cũng không thể có chút sơ suất nào. Nếu chẳng may có gì sai lầm, Vương phủ và Phủ Tướng quân đều không gánh nổi tội này.
Đang vội vàng lo lắng, đám người Chu Nhất và Hạ Thanh cũng không quên phòng bị an toàn, người không có phận sự không được đi vào. Có kinh nghiệm lần trước của Quỷ Y Trác Hành, bọn họ cũng sợ có người nhân cơ hội hạ độc trong rượu và thức ăn. Ngày mai, người tới tham dự đại hôn đều là trọng thần trong triều, nếu chẳng may xảy ra sai lầm gì thì không phải chuyện đùa.
Trong đại sảnh Quách phủ chật cứng người, Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín mặt mày rạng rỡ, ngồi trên cùng là lão Thái phó Vương Bính Khôn. Chu Thiên Giáng cưới vợ, Tĩnh Vương và Quách phủ gả con gái, chủ hôn vô cùng quan trọng, mọi người đều bàn bạc kỹ mới quyết định mời lão Thái Phó đảm đương. Vương Bính Khôn cũng không từ chối, đại hôn như vậy có thể nói tiền bất cổ nhân hậu vô lai giả, Vương Bính Khôn cũng rất hãnh diện. Đám người Sở Vân, Lý Hồng và Văn Nhữ Hải cũng đều ngồi trong sảnh, Vương Bính Khôn đắc ý khoa tay múa chân, phân chia nhiệm vụ cho các trọng thần trong triều. Cấp bậc như Thân Bách Công và Hải Đông Thăng chỉ xứng làm chân sai vặt.
Chu Thiên Giáng chán ngán nghe Vương Bính Khôn ba hoa, thi thoảng còn phải làm bộ gật đầu khiêm tốn thụ giáo. Vương Bính Khôn đang nói thì Chu Nhị đi vào, lặng lẽ liếc Chu Thiên Giáng một cái, hắn hiểu ý, mượn cớ đi nhà xí rời đại sảnh.
Chu Thiên Giáng khoát tay áo, Chu Nhị bèn đi theo tới tây viện. Chu Thiên Giáng gãi đầu, hai hôm nay hắn mệt mỏi không ít, chỉ riêng tiếp đãi quan viên đến tặng lễ thôi mà giọng cũng hơi khàn rồi.
- Đại nhân, An Viễn Hầu Đức Tán có gửi tin đến.
Vừa và cửa phòng, Chu Nhị vội vàng lên tiếng.
Từ khi Chu Tứ nhậm chức Huyện lệnh Thục Thiên Thanh Thành, An Viễn bèn giao cho Hầu Đức Tán. Vừa nghe có tin tình báo từ An Viễn, Chu Thiên Giáng sửng sốt.
- Sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?
Chu Thiên Giáng lo lắng nhìn Chu Nhị.
- Đại Nhân, Hầu Đức Tán nói ba ngày trước, không hiểu sao trong căn cứ lại thiếu mất hai sư phụ chế tạo.
- Hả? Không phải là về với cha mẹ ăn Tết chứ?
Chu Thiên Giáng nghi ngờ hỏi.
Chu Nhị lắc đầu:
- Chuyện ăn Tết trước đó tôi đã dặn dò kỹ, mặc kệ là ai về nhà cũng nhất định phải phái người hộ tống tận nơi, người không muốn về, mỗi người ban mười lượng bạc. Hai sư phụ chế tạo kia còn có nhiệm vụ luyện lò, nhưng còn chưa bàn giao đã mất liên lạc. Hầu Đức Tán điều tra, phát hiện hành lý của bọn họ vẫn ở đây, tiền còn không lấy, chắc chắn sẽ không tự về nhà một mình.
Trong lòng Chu Thiên Giáng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường, phải biết rằng mỗi chế tạo sư và chế kiếm sư đều biết rất nhiều bí mật. Cho nên hắn đã sắp xếp, cần phải khống chế nghiêm mật từng người một. Hắn không sợ những người này nói ra bí mật của xe pháo Thiên Lôi, mà lo rằng họ sẽ tiết lộ chuyện chế tạo lượng lớn binh khí ra ngoài. Xe pháo Thiên Lôi được phân ra chế tạo từng bộ phận nhỏ, chỉ có vài người quan trọng mới biết được bản vẽ đầy đủ. Nhưng chế tạo binh khí thì khác, gần như tất cả sư phụ chế tạo đều biết việc này, nếu chẳng may bị tiết lộ ra ngoài, tội danh này cũng không nhẹ.
- Chu Nhị, lập tức lệnh cho Hầu Đức Tán tăng thêm số người tìm kiếm. Mặc khác, lập tức chuyển số binh khí tồn kho đã chế tạo đi, mang đến Thục Thien Thanh Thành. Bên trong căn cứ, một thanh kiếm cũng không được giữ.
Chu Thiên Giáng quyết định thật nhanh, lập tức ra lệnh.