- Vương gia, việc này con vẫn chưa bàn với Quách Tướng quân, bên phía phủ Tướng quân không khó, mấu chốt là bên ngài. Hơn nữa, mặc dù ngài đã đáp ứng, chỉ sợ chúng ta còn phải tới thuyết phục Hoàng thượng nữa mới xong.
Chu Thiên Giáng khéo léo đáp.
Sắc mặt Tĩnh Vương cứng ngắc, hẳn cũng khó xử:
- Thiên Giáng, theo lẽ thường là phải thỏa mãn nguyện vọng của lão phu nhân. Nhưng Bổn vương thân thuộc Hoàng thất, có một chút quy định cũng không phải một mình ta tự quyết định được. Ta hỏi ngươi, theo như ngươi phỏng đoán, chẳng lẽ lão phu nhân thực sự không gắng gượng qua được tháng giêng sao? Nếu có thể, chỉ cần là ngày đầu tiên tháng sau tổ chức, Bổn vương cũng dễ nói chuyện.
Hắn lắc đầu:
- Khó, thực sự vô cùng khó. Theo như Thái thái y chuẩn đoán, đừng nói là cuối tháng, chỉ sợ đến giữa tháng cũng không gượng nổi. Nếu không phải vậy, Thiên Giáng cũng không muốn phá quy tắc.
Tĩnh Vương gãi đầu, nghĩ nửa ngày mới hạ quyết định:
- Đi! Theo Bổn vương tiến cung.
Nghe vậy hắn cảm kích gật đầu, hắn biết Tĩnh Vương đã muốn phá lệ. Thân là Lệnh tông Hoàng thất, đưa ra quyết định như vậy, hắn biết thực sự không dễ.
Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương đón xe vào ngoài cung, tuy là trong dịp Tết nhưng trong Hoàng cung lại vắng vẻ hơn ngày thường rất nhiều. Bình thường vẫn có đại thần hoặc gia quyến lui tới, nhưng lúc này các thần tử đều ở nhà hoặc thăm hỏi nhau, chẳng có quan viên cấp cao nào đến chúc Tết Thành Võ Hoàng cả. Chu Thiên Giáng cũng không hiểu đây là quy tắc gì, chẳng lẽ đám quan viên này không biết nịnh Hoàng thượng một chút sao?
Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng chờ một lát, mấy thái giám mới báo Thành Võ Hoàng không ở đây, có thể đã cải trang tới thăm nhà vị đại thần nào đó rồi. Chu Thiên Giáng nhớ lại lần đầu tiên gặp Thành Võ Hoàng cũng trong trường hợp như vậy, xem ra Thành Võ Hoàng thực sự thích cải trang vi hành.
Hai người đợi không tới một canh giờ, Thành Võ Hoàng đã cùng Ngụy Chính Hải quay về cung.
- Thần đệ bái kiến Hoàng huynh!
- Thần Chu Thiên Giáng khấu kiến Hoàng thượng!
- Ha ha, miễn lễ. Các ngươi không ở trong phủ, sao lại đến chỗ trẫm?
Thành Võ Hoàng cởi áo choàng, ba người phân chủ thứ ngồi trong Càn cung.
Tĩnh Vương liếc qua Chu Thiên Giáng, hắn hiểu ý lão muốn để hắn xung phong.
- Hoàng thượng, thần vào cung, một là chúc Tết Hoàng thượng. Chúc Hoàng thượng thọ cùng trời đất, quốc thái dân an.
Đầu tiên hắn phải nịnh bợ ông ta, tránh cho lát nữa khỏi bị chửi đuổi ra ngoài.
- Ha ha, Tĩnh Vương, ngươi xem con rể ngươi nói này. Thiên Giáng, trẫm cũng không có gì thưởng ngươi đâu, nghe nói tiểu tử ngươi vẫn dựa vào danh nghĩa của trẫm mà lừa bịp tống tiền được không ít bạc. Hôm nay trẫm tới nhà một vài vị thần tử, người ta đều mắng ngươi đấy.
Thành Võ Hoàng cười ha hả.
- Hoàng thượng, đừng nghe bọn họ nói bừa, không được bao nhiêu tiền đâu.
Chu Thiên Giáng xấu hổ nhìn hai người, trong lòng thầm mắng Da Luật Đậu Cáp lại làm xấu thanh danh của mình.
- Thiên Giáng, nghe ý ngươi, còn có chuyện gì nữa?
Thành Võ Hoàng nghi ngờ hỏi.
- Vâng. Là một việc nhỏ, mong Hoàng thượng ban cho hạ thần một ý chỉ.
- Muốn ban chỉ? Còn muốn lừa gạt ai nữa đây?
Thành Võ Hoàng tự nhủ tiểu tử ngươi lừa người ta còn chưa đủ sao?
- Hoàng thượng, lần này thần không muốn lừa bịp ai, chỉ là muốn đẩy ngày đại hôn lên sớm.
Chu Thiên Giáng cứng đầu nói.
- Đẩy đại hôn lên sớm?
Thành Võ Hoàng sửng sốt. Hôn lễ này là do Tế tự của cung đình tra được ngày Cát của Hoàng đạo, rất ít khi người ta thay đổi.
Tĩnh Vương nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Chu Thiên Giáng, nhanh chóng tiếp lời:
- Hoàng huynh, chuyện là vậy, chỉ sợ thọ hạn của Quách lão phu nhân đã đến, đứa nhỏ Thiên Giáng này cũng là có lòng tốt, muốn để cho lão phu nhân được chứng kiến hôn lễ. Nói cách khác, hắn không muốn lão phu nhân phải tiếc nuối.
- Sao? Lão phu nhân đã tới mức này rồi sao?
Thành Võ Hoàng giật mình nhìn Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng, gật đầu:
- Hoàng thượng, chỉ sợ lão phu nhân không qua được tháng giêng, cho nên mong Hoàng thượng thành toàn.
Chu Thiên Giáng ôm quyền chắp tay, cúi đầu thật thấp.
Thành Võ Hoàng biến sắc, ông ta không giật mình vì yêu cầu của Chu Thiên Giáng, mà là vì tình hình của lão phu nhân dọa sợ. Phải biết rằng lão phu nhân đã từng là vú nuôi của ông ta, trong lòng ông ta còn có một phần tình cảm đặc biệt đối với lão phu nhân.
- Thiên Giáng, với y thuật của ngươi, không có cách nào kéo dài tuổi thọ của lão phu nhân sao?
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng, đầy mong đợi hỏi.
Trong lòng Chu Thiên Giáng tự hỏi ông coi ta là người nào đây? Nếu thực sự có bản lãnh đó, người trong thiên hạ còn không tôn hắn lên làm Phật tổ sao.
- Hoàng thượng, chết sống có số, phú quý do trời, việc này thần cũng bất lực. Nếu thần có bí pháp này, sẽ không có chần chừ mà công bố, để cho người trong thiên hạ đều trường sinh bất lão.
Chu Thiên Giáng cười khổ.
Thành Võ Hoàng gật đầu, tuy hơi thất vọng, nhưng ông ta vẫn tin hắn nói là thật. Trên đời này, nếu quả thực có khả năng này thì thực sự không thể gọi là “người” rồi.
- Thiên Giáng, nha đầu Quách phủ có thể tổ chức đại hôn sớm. Nhưng Ngọc Nhi…
Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương vội đứng dậy ngắt lời Thành Võ Hoàng:
- Hoàng huynh, chuyện này không thể được, nếu nha đầu Quách phủ vào cửa trước, mặt mũi Hoàng thất chúng ta ở đâu? Người ngoài nhìn vào, không phải Ngọc Nhi chúng ta là thiếp sao?
- Tĩnh Vương, đây là quy củ tổ tiên định ra, đệ thân là Lệnh tông Tông Nhân Phủ, không thể không biết chứ.
- Hoàng huynh, mặc dù tổ chế có, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, cho dù Hoàng huynh không đồng ý, chỉ sợ Thiên Tín cũng sẽ tổ chức đại hôn trước. Nếu vậy, người bảo cái mặt mo này của thần đệ nhét vào đâu.
Tĩnh Vương hơi đỏ mặt, lão biết nếu Thành Võ Hoàng không đáp ứng thì khẳng định Ngọc Nhi sẽ phải chậm lại một năm. Chu Thên Giáng không thể cử hành thêm một hôn sự trong đại tang của lão phu nhân.
Thành Võ Hoàng cũng hơi khó xử, nếu ép buộc đại hôn của hai nhà thì rất có lỗi với lão phu nhân. Nếu không ngăn cản lại, về mặt lễ pháp cũng không ổn. Nếu chỉ ngăn cản nhà Tĩnh Vương thì thể diện Hoàng thất coi như mất sạch. Đường đường là nữ nhi của Vương gia lại làm thiếp cho người ta, Tĩnh Vương cũng sẽ không đồng ý.
Thấy Thành Võ Hoàng không từ chối, Chu Thiên Giáng biết mình nên thêm chút lửa rồi:
- Hoàng thượng, thần biết nếu ngài muốn ngăn cản thì nhất định cả Quách phủ cũng cản. Nhưng có chút việc thần muốn nói rõ, Quách Tướng quân là một đại hiếu tử, vì mẫu thân, chuyện gì ông ta cũng có thể làm được. Thần nghe nói Quách Tướng quân cũng định từ chức chủ soái đại doanh Trấn Nam. Nếu quả thực Hoàng thượng không đồng ý đại hôn, có lẽ sau chuyện buồn Quách Tướng quân sẽ mang theo gia quyến quay về Trấn Nam.
Giọng nói Chu Thiên Giáng đầy uy hiếp, theo quy định hiếu tử, trong vòng ba năm Quách gia cũng không thể tổ chức đại hỉ. Nếu chẳng may lão phu nhân không đợi được đại hôn của cháu gái, có lẽ Quách Thiên Tín sẽ nổi giận mang theo Quách Dĩnh quay về Trấn Nam. Đến lúc đó mặc dù Hoàng thượng hạ chỉ cướp đại quyền của Quách Thiên Tín, còn ai dám nhận vị trí này?
Thành Võ Hoàng nghe vậy, cơ mặt giật giật vài cái, ông ta cảm thấy Chu Thiên Giáng nói vô cùng có lý. Tuy chỉ là một hôn lễ nho nhỏ, nhưng nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cả bố cục của mình. Sau Tết, quân đội sẽ điều chỉnh lớn, nếu Quách Thiên Tín không đồng ý, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không có biện pháp.
- Thiên Giáng, lão phu nhân vất vả cả đời, trẫm cũng không muốn để cho bà ra đi còn vấn vương tiếc nuối. Nhưng trẫm cũng cần có lý do để bịt miệng thần tử.
Thành Võ Hoàng nhăn nhó.
- Hoàng thượng, tuy ngài phá quy tắc cũ, nhưng thần thấy Hoàng thượng đã có được danh “nhân ái”. Tục ngữ nói, được nhân tâm được cả thiên hạ, chỉ cần ngài được lê dân ủng hộ, có phá quy tắc cũng không hẳn là tệ.
Chu Thiên Giáng tiếp lời.
- Hả? Chẳng lẽ trẫm vi phạm tổ chế lại có thể được lê dân ủng hộ?
Thành Võ Hoàng tự nhủ, chẳng lẽ tổ chế Lý gia lại thiếu sót đến vậy sao?
- Hoàng thượng, nhìn theo cách khác, lão phu nhân là nhũ mẫu của ngài. Hoàng thượng có thể vì mẫu thân của thần tử mà phá quy tắc của Hoàng thất, đây là ân điển, cũng là nhân đức hiếu đạo. Hành động này chẳng những được các Tướng quân ủng hộ, trong mắt dân chúng, Hoàng thượng lại là vị Quân vương nhân đức đầu tiên. Việc này chắc chắn sẽ được dân chúng đưa vào sử sách.
Chu đại quan nhân dùng cái lưỡi không xương nịnh bợ Thành Võ Hoàng.
Nghe hắn phân tích vậy, Thành Võ Hoàng cũng đồng tình, thực đúng là một công đôi ba việc. Tối thiểu là Quách Thiên Tín và Chu Thiên Giáng sẽ biết ơn, khi điều chỉnh tướng lĩnh trong quân, Quách Thiên Tín sẽ không làm khó dễ nữa. Mặc khác, Tĩnh Vương cũng sẽ nhận phần nhân tình này của mình, còn rất nhiều chuyện ông ta muốn nhờ Tĩnh Vương gia ra mặt. Nếu cứng rắn ngăn cản, Thành Võ Hoàng cũng sợ tiểu tử Chu Thiên Giáng này sẽ gây ra chuyện gì đó.
Ba người bàn bạc một lúc, cuối cùng Thành Võ Hoàng cũng quyết định cho phép đại hôn được đẩy lên sớm hơn vào mồng mười tháng giêng. Nói cách khác, chỉ còn sáu ngày nữa là đại hôn của Chu Thiên Giáng. Tuy hơi vội, nhưng hắn có an bài thế nào thì ông ta cũng không quan tâm.
Chu Thiên Giáng nhận Thánh chỉ quay về Quách phủ nói chuyện với Quách Thiên Tín. Đương nhiên ông ta không có ý kiến, thậm chí còn vô cùng cảm động vì hắn có thể nghĩ được như vậy.
Quay lại tây viện, Chu Thiên Giáng lập tức ra lệnh cho mọi người. Thời gian vô cùng gấp gáp, còn rất nhiều chuyện cần xử lý.