Chu Nhất cười cười:
- Đại nhân, nếu ngài muốn chúng thần nói đỡ cho chúng ta, còn bảo Đại Ngưu đi đắc tội với người ta làm gì.
Chu Thiên Giáng bực bội thở dài:
- Vốn ta chỉ định chọn mấy nhà lừa bịp tống tiền một chút là được, không ngờ Da Luật Đậu Cáp lại ác như vậy. Cái tên Đại Ngưu kia cũng không có đầu óc, vợ nói gì nghe nấy, không ngờ đi gõ cửa từng nhà đòi tiền. Ta oan muốn chết rồi.
Vừa nhắc tới Đại Ngưu, Chu Nhị lập tức nhớ ra một việc:
- Đúng rồi, đại nhân, bên Thục Thiên có truyền tin nói người nhà Đại Ngưu đi được nửa đường lại quay về quê.
- Sao? Không tới?
Chu Thiên Giáng sửng sốt.
Chu Nhị lắc đầu:
- Tôi cũng không biết vì sao, hình như trên đường xảy ra chút chuyện bất ngờ, nên bọn họ lại quay về quê.
- Đại Ngưu có biết không?
Chu Thiên Giáng hỏi.
- Người này không tim không phổi, ta đã nói với gã, tiểu tử này còn bảo không đến cũng tốt, dù sao đầu xuân năm sau cũng phải quay về.
Chu Thiên Giáng nghĩ ngợi một chút:
- Vậy cũng tốt, sau Tết để cho Đại Ngưu về nhà với danh nghĩa đại hôn, rời khỏi Kinh thành trước. Nếu không, mọi người cùng đi một lúc cũng gây chú ý.
Hạ Thanh nhìn Chu Thiên Giáng, nghĩ một lúc rồi nói:
- Đại nhân, chúng ta cũng không thể để cho Quách Tướng quân ngày nào cũng say rượu được. Có lẽ ngày mai chúng ta có rót chưa chắc ngài ấy đã uống, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Còn nữa, ngài xem lão phu nhân còn có thể gắng gượng đến ngày đại hôn được không?
Chu Thiên Giáng bĩu môi lắc đầu:
- Khó nói, chỉ có thể xem thiên ý.
Vừa nói đến lão phu nhân, lòng hắn lại chùng xuống. Nếu quả thực lão phu nhân không thể gắng gượng được đến ngày đại hôn, theo phong tục, hắn và Quách Dĩnh sẽ phải để tang một năm. Nhưng vì an ủi Quách Dĩnh, ngay cả hôn sự của Ngọc Nhi và Chiêm Linh hắn cũng phải hoãn lại, làm vậy cũng hơi bất công với Chiêm Linh. Tuy từ ngày đầu tiên bước lên triều Đại Phong, Chiêm Linh đã biết mình là người của Chu gia rồi, nhưng vẫn phải có một nghi thức mới được. Chậm lại một năm cũng không thể không cho nữ nhân người ta một lễ kết hôn.
Trong phòng ngủ chính Quách phủ, Quách Thiên Tín nằm trên giường, hai mắt chăm chăm nhìn trần nhà. Chút thủ đoạn nho nhỏ của Chu Thiên Giáng lão rất rõ, hai hôm nay lão cố tình giả say chính là vì không muốn chọc rách tầng giấy mỏng này. Chuyện Lâm Phong đã là bí mật công khai ở trong phủ, Quách Thiên Tín cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ cần mẫu thân có thể thanh thản rời đi, lão vẫn có thể giả hồ đồ.
Mồng một đầu năm, Quách Thiên Tín thay một thân nhung trang mới tinh, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, có lẽ vì không khí ngày Tết, hôm nay sắc mặt lão phu nhân cũng tốt hơn rất nhiều.
Trên dưới trong phủ chia làm mấy lượt vào trong hậu viện. Quách Thiên Tín là người đầu tiên bước vào phòng ngủ của mẫu thân, cung kính dập đầu ba cái chúc Tết mẫu thân đại nhân. Quách Thiên Tín làm lễ xong, Quách Dĩnh và đám người Chu Thiên Giáng mới vào phòng lão phu nhân. Lễ nghi vốn nên thực hiện trước đại sảnh, nhưng vì lão phu nhân bệnh nặng nên được tiến hành trong hậu đường.
Ngày đầu năm, Quách Thiên Tín không uống giọt rượu nào, vẫn ở trong phòng mẫu thân, mặc kệ lão phu nhân có thể nói chuyện hay không, lão vẫn không ngừng miệng, kể hết chuyện từ xưa tới nay của mình. Hai mẹ con nắm tay nhau nhìn rất ấm áp, nhưng trong lòng Quách Thiên Tín đau muốn chảy nước mắt, lão biết đây là những ngày cuối được làm bạn với mẫu thân, cho nên có thể ở bên cạnh bà thêm được bao lâu quý bấy lâu.
Còn Chu Thiên Giáng tới vườn hoa của sư phụ Lâm Phong, nhìn lão nhân cô độc, trong lòng hắn cũng rất đau buồn.
- Sư phụ, hôm nay là ngày Tết, con cũng phải dập đầu vài cái với người, chúc lão nhân gia người thân thể an khang, như ý vui vẻ.
Dứt lời, hắn quỳ xuống dập đầu với Lâm Phong ba cái theo đúng lễ. Có lẽ, đây là lần duy nhất hắn chân thành lễ bái kể từ khi đến thế giới này.
- Thiên Giáng, ý của Nhược Lâm, để cho các ngươi cử hành đại hôn trước.
Đột nghiên Lâm Phong lên tiếng.
- Sao? Lão phu nhân có thể nói chuyện rồi sao?
Chu Thiên Giáng kinh hỉ nhìn Lâm Phong.
Lão lắc đầu:
- Tuy không thể mở miệng nhưng ta có thể hiểu ý nàng. Nàng chỉ sợ mình sẽ không gắng gượng được đến lúc đại hôn, không muốn để lại tiếc nuối trong lòng.
Chu Thiên Giáng xót xa trong lòng, từ khi vào Quách phủ, lão phu nhân vẫn luôn che chở bảo vệ hắn. Vị lão nhân gia hiền lành này, vào những thời khắc cuối cùng của sinh mạng vẫn còn nghĩ cho mình, hắn thấy mũi mình cay cay.
Mồng ba tháng giêng, Chu Thiên Giáng vào phủ Tĩnh Vương lễ bái Tĩnh Vương và Tĩnh Vương phi, nhưng mục đích chính là muốn bàn bạc một chút với Tĩnh Vương xem đẩy đại hôn lên sớm hơn.
Theo tập tục Đại Phong, tháng giêng không thể đại hôn, nếu hắn muốn để lão phu nhân chứng kiến đại hôn của mình và Quách Dĩnh, đầu tiên phải đả thông Tĩnh Vương, tiếp theo còn có cửa ải Thành Võ Hoàng.
Ở thời đại này, hôn sự Đế Vương ban chỉ không phải đương sự có thể định đoạt được, không được Thành Võ Hoàng cho phép, ngày đại hôn tuyệt đối không thể tùy ý thay đổi.
So với Quách phủ, không khí ngày Tết hiển hiện trọn vẹn trong phủ Tĩnh Vương, Tĩnh Vương một thân áo gấm, Ngọc Nhi mặc áo nữ nhi hồng nhạt. Chu Thiên Giáng dùng lễ con rể khấu kiến Tĩnh Vương và bốn vị Vương phi rồi mới cười hì hì nhìn Ngọc Nhi.
- Chàng tới rồi.
Ngọc Nhi vân vê góc áo e thẹn nhìn hắn.
- Hôm nay nàng mặc đẹp lắm, như tân nương tử ấy.
Ngay trước mặt Tĩnh Vương và bốn vị Vương phi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng lên, lén nhăn mũi với hắn.
Tĩnh Vương cười cười liếc mấy vị phu nhân, ai nấy đều vừa lòng với con rể. Bình thường, con rể thấy mẹ vợ thì ngoan ngoãn như mèo, Chu đại quan nhân lại ngược lại, mấy vị Vương phi nhìn hắn lại thấp thỏm, chỉ sợ tiếp đón Chu đại quan nhân không tốt.
- Thiên Giáng, lão phu nhân thế nào rồi?
Tĩnh Vương đưa tay ra, ý mời hắn ngồi xuống nói chuyện.
- Vương gia, Thiên Giáng cũng đang muốn tới bàn với ngài và mấy vị nương nương chuyện này. Lão phu nhân đèn đã cạn dầu, chỉ sợ…
Hắn thở dài.
Tĩnh Vương và mấy vị Vương phi nghe vậy sắc mặt nhạt đi. Ở Kinh thành, lão phu nhân có uy vọng cực cao, nếu không, khi Phùng thị phản loạn lần trước, Thành Võ Hoàng cũng không mời lão phu nhân nhiếp chính quân vụ.
- Sao? Sức khỏe của lão phu nhân, không…. không được sao?
Tĩnh Vương giật mình hỏi.
Năm ngoái, lão đã đại diện Thành Võ Hoàng vấn an lão phu nhân, cảm thấy tinh thần lão thái thái cũng không tệ lắm. Xem bộ dáng của Thiên Giáng, chẳng lẽ thực sự dương thọ của lão phu nhân đã tận?
- Thiên Giáng, theo ý chàng, lão phu nhân còn thọ đến khi nào?
Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
Sắc mặt Chu Thiên Giáng nặng nề khác thường:
- Theo ta thấy, chỉ sợ… không qua được tháng giêng…
Hắn đáp rất nghiêm túc.
- A…
Ngọc Nhi giật mình kinh hô. Đã nhiều ngày nay nàng không tới Quách phủ, nên cũng không rõ tình trạng của lão phu nhân.
Tĩnh Vương và mấy vị Vương phi cũng rất bất ngờ. Hiện nay, “thần y” Chu đại quan nhân rất có uy tín, ngay cả Thái thái y cũng phải bái làm thầy, về y thuật, lời hắn nói quả thực có thể ngang với Thánh chỉ.
Mấy vị Vương phi nhìn nhau, lại lo lắng nhìn sang Tĩnh Vương. Nếu chẳng may lão phu nhân ra đi trong tháng giêng, Ngọc Nhi của các nàng sẽ làm sao bây giờ? Khẳng định bên phía Quách phủ sẽ phải hoãn lại, mà Chu Thiên Giáng đã được chỉ hôn, cũng không khác gì con rể Quách phủ, còn phải đốt giấy để tang cho lão phu nhân. Lúc này, nếu cưới con gái Vương phủ, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ chê cười.
Không đợi Tĩnh Vương lên tiếng, Chu Thiên Giáng đã nói trước:
- Vương gia, chư vị nương nương, hôm nay Thiên Giáng tới chúc Tết, cũng là muốn bàn bạc với Vương gia và các nương nương một chút xem có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn không, cũng vì bệnh tình của lão phu nhân. Chắc chắn Vương gia cũng biết, lão phu nhân thương yêu Dĩnh Tử vô cùng, Thiên Giáng không muốn bà đi mà vẫn còn nuối tiếc. Dù sao đi nữa bà cũng muốn được thành toàn dự hôn lễ của cháu gái.
Nghe hắn nói vậy, Tĩnh Vương nhướn mày, không biết trả lời thế nào.
Chính Vương phi vừa nghe vậy liền đứng lên đưa mắt ra hiệu với vị Trắc phi:
- Vương gia, việc này do ngài làm chủ là được, mấy người bọn thiếp quay về viện trước, ngài và Thiên Giáng bàn bạc xem sao.
Bà biết, trước mặt Ngọc Nhi, có mấy lời cũng không tiện nói. Nếu Vương phủ không đồng ý, rất có thể Quách phủ sẽ tự tuyên bố việc tổ chức hôn lễ sớm, vậy chỉ sợ Ngọc Nhi phải đợi một năm. Chu Thiên Giáng cũng không thể cưới vợ khi đang trong đại tang lão phu nhân, hơn nữa Dĩnh Tử vào cửa sớm hơn, Ngọc Nhi vào sau, theo phong tục nàng sẽ trở thành thiếp, Hoàng gia không chịu được sự mất mặt này. Nếu đồng ý, việc này lại động chạm đến kiêng kị Hoàng thất, cho nên mấy vị phu nhân ở đây nói nặng nói nhẹ cũng không hay, chi bằng dẫn Ngọc Nhi tránh đi một lúc.
Vương phi kéo tay Ngọc Nhi, khi ra cửa, nàng khẩn cầu liếc nhìn Phụ vương, Tĩnh Vương vẫn giả vờ coi như không thấy. Việc này cũng không thể đáp ứng bừa được, theo nghi thức Hoàng thất, tháng giêng là tháng để tế trời và tổ tiên, lúc này tổ chức hôn lễ chẳng khác nào phạm vào xung sát. Nếu là dân chúng bình thường hoặc các thần tử khác, cắn răng nói không kiêng cũng chẳng sao thì thôi, nhưng Hoàng thất thì… Tĩnh Vương hơi khó xử.
- Thiên Giáng, bên phủ Tướng quân có ý gì?
Tĩnh Vương khó xử nhìn Chu Thiên Giáng.