- Hoàng thượng, năm nay triều Đại Phong ta thiên tai không ngừng, ngân khố quốc gia tuy có lãi nhưng cũng rất ít. Thiên Giáng bất tài, phủ đệ của mình không dám dùng đến bạc trong ngân khố quốc gia. Ý tốt của Hoàng thượng thần tâm lĩnh, tiền tu sửa phủ nội vụ chi ra thần không đám nhận.
Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, văn võ cả triều văn võ hít vào một hơi thật sâu. Tĩnh Vương giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, không rõ có phải tên này uống lộn thuốc hay không.
Thành Võ Hoàng sáng mắt lên, vịn bàn đứng dậy:
- Nói rất đúng! Chư vị triều khanh đã nghe cả chưa? Đây mới là lương tài của Đại Phong ta. Nếu chư vị cũng hiểu rõ đại nghĩa giống như Thiên Giáng, lo gì Đại Phong ta không quốc phú dân cường.
Trong triều mọi người đều tán thưởng, có nghi hoặc, cũng có hận đến nghiến răng. Trong lòng họ tự nhủ, nhà ngươi cháy, người tốt cũng là ngươi làm, không đốt nhà ngươi thì đốt nhà ai?
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng:
- Thiên Giáng, ngươi có thể có hành động đại nghĩa này trẫm rất vui mừng. Nói đi, muốn trẫm ban thưởng ngươi cái gì?
Trong lòng Thành Võ Hoàng tự nhủ, chẳng lẽ tiểu tử này bị đập đầu vào tường, sao lại biết điều như vậy.
Chu Thiên Giáng sửa sang lại triều phục một chút, cao giọng nói:
- Hoàng thượng, thần không dám xin ban gì, chỉ cần có thể phân ưu cho Hoàng thượng là đã mãn nguyện. Tuy nhiên, mọi người cũng biết thần là một thanh quan, quả thực nghèo rớt mồng tơi. Cho nên thần có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Hoàng thượng có thể cho phép thần hóa duyên với các chư vị đại thần, chỉ cần đưa ra ba quả dưa hai quả táo là có thể vượt qua được khó khăn.
Chu đại quan nhân nhăn nhó đau khổ như thể mình nghèo đến mức không có cơm ăn nữa.
Đám quần thần vừa nghe, trong lòng tự nhủ, nếu tiểu tử ngươi mà nghèo thì thiên hạ này không có ai là người giàu rồi. Đến giờ Thành Võ Hoàng mới hiểu thủ đoạn của Chu Thiên Giáng là muốn lừa đám quần thần này một chút. Trong lòng ông ta thầm vui, tự nhủ, ngươi cứ hung hăng mà làm đi, tốt nhất là làm tới khi tất cả mọi người đều mắng ngươi mới tốt.
- Thiên Giáng rất hiểu đại nghĩa, trẫm… chuẩn tấu!
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Chu Thiên Giáng khom người đáp.
Quân thần diễn hai vai tuồng chọc tức chúng thần trong điện, ai nấy đều thầm tự nhủ tạ ơn cái đầu mẹ ngươi. Tiền của lão tử không phải từ trên trời rơi xuống, dựa vào cái gì mà phải cho ngươi.
Hoàng thượng đã khai kim khẩu, Chu Thiên Giáng dĩ nhiên phụng chỉ hóa duyên, bên này vừa tuyên bố bãi triều, tất cả đại thần đều quay lưng chạy vội không còn một người. Đương nhiên, Tĩnh Vương không đi, cười khổ bước tới trước mặt Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng, có phải tiểu tử ngươi muốn đắc tội hết mọi người mới vừa ý sao? Phủ nội vụ cho ngươi bạc ngươi không cần, lại đi chuốc oán gây sự với quần thần.
Chu đại quan nhân cười ha hả:
- Vương gia nhạc phụ của ta, phủ nội vụ có thể cho được bao nhiêu? Ta dám cam đoan, hóa duyên hai nhà đại thần còn được nhiều hơn cả tiền của phủ nội vụ cho.
Hắn thầm tính, bây giờ cần nuôi quân, không kiếm chút bạc làm sao có tiền.
- Hừm! !! Tiểu tử ngươi thấy lợi quên nghĩa, chờ bị mắng đi!
Dứt lời, Tĩnh Vương phất tay áo xoay người đi ra ngoài.
Chu Thiên Giáng huýt sáo quay người thong thả ra khỏi triều đình, bên ngoài, ngoài kiệu quan của hắn ra thì bóng người cũng không có. Hắn nghĩ bắt đầu từ bây giờ, triều thần sẽ trốn mình như trốn ôn dịch.
Chu Thiên Giáng quay về phủ Tướng quân. Da Luật Đậu Cáp và Chiêm Linh mới từ phòng của lão phu nhân quay về, thấy hắn, Da Luật Đậu Cáp cười tủm tỉm bước tới.
- Thiên Giáng đại ca, thế nào, Hoàng thượng đồng ý chưa? Đừng quên phần của ta đấy. Đúng rồi, hôm nay ta tới Chu Ký Ngân Lầu một chuyến, kể từ lúc này, phòng thu chi ở bên đó sẽ do ta quản.
Da Luật Đậu Cáp một bước nói hết ba câu.
- Ta nói, đại muội tử, cô đừng tự biến mình thành gian thương được không? Chúng ta thân như huynh muội, đều là người một nhà.
Vừa nghe nàng nhắc đến bạc hắn liền hoảng hốt, hắn đã hối hận đã giao Chu Ký Ngân Lâu cho nàng.
- Nếu đã thân như huynh muội, vậy tiền lãi Chu Ký Ngân Lâu chúng ta chia 5: 5 được không?
Nàng hưng phấn hỏi.
- Mẹ ta ơi… Đại Ngưuuuu, nhanh chóng ôm cô vợ tham tiền của ngươi về đi! !!
Chu Thiên Giáng bực bội gào lên, kéo Chiêm Linh bỏ đi.
Gần đây tâm tình Quách Thiên Tín vẫn nặng nề, ngày nào cũng uống rượu giải sầu. Đám người Chu Thiên Giáng đến coi như có người uống rượu với lão, hội Chu Nhất Hạ Thanh thay nhau ra trận, sau mấy lượt đã chuốc cho Quách Thiên Tín bất tỉnh nhân sự.
Trong hậu viện, Thu Thiên Giáng tự mình dắt sư phụ Lâm Phong tới phòng lão phu nhân. Nếu hắn không cưỡng bức, Lâm Phong cũng sẽ ngại mà không đến. Đến nước này rồi, hắn nghĩ cứ để cho hai lão nhân gia được nhìn nhau thêm vài lần đi, bèn phất phất tay cho tất cả tôi tớ trong phòng lui ra, chỉ để lại Lâm Phong và lão phu nhân.
Trong khuê phòng của Quách Dĩnh, nhìn nàng gầy yếu, trong lòng hắn xót xa.
- Dĩnh Tử, nàng cũng phải chú ý thân thể, nếu không ta sẽ đau lòng đấy.
Hắn vuốt ve mái tóc của nàng, yêu thương nói.
- Thiên Giáng, ôm muội một cái đi, lòng muội buồn lắm.
Nàng ghé vào người hắn.
Hai người ôm nhau, chẳng ai nói gì, dường như có thể nghe hiểu tiếng lòng của đối phương.
Có lẽ Lâm Phong đến đã kích phát tiềm năng bên trong của lão phu nhân, không ngờ bà có thể ăn cơm, quả là kỳ tích. Quách Thiên Tín biết được tin này, tâm tình nặng nề suốt nhiều ngày qua đã trở nên tốt đẹp hơn. Ngày mai là mồng một Tết, lão sẽ dẫn các thiếu gia trong nhà dập đầu vài cái với lão nương thân, cầu cho mẫu thân có thể chuyển nguy thành an.
Không khí ngày Tết tràn ngập Kinh thành. Tuy nhiên mọi người chợt phát hiện, không hiểu sao gần đây trong thành xuất hiện một đám người, giơ cao một lá cờ dài viết bốn chữ to “Phụng chỉ hóa duyên”.
Tết năm nay, chỉ sợ chuyện tôi tớ trong phủ nghe được từ các lão gia nhiều nhất là mắng Chu Thiên Giáng. Quan viên lớn nhỏ trong Kinh thành đều sắp phát điên rồi.
Đại Ngưu dẫn theo một đám người như thổ phỉ đến các phủ đệ hóa duyên xin bạc. Lẽ ra nếu là hóa duyên thì cho bao nhiêu là chuyện của người ta, ai ngờ không được cho ít, dưới năm ngàn lượng Đại Ngưu không chịu. Cần biết rằng năm nay giá nhà cũng không đắt, chừng một vạn lượng là có thể mua một ngôi nhà thật tốt. Tên này không phải đang lừa người sao.
Gặp kẻ ương bướng ngang ngạnh, Đại Ngưu cũng không nóng nảy, chỉ phái quan sai An Sát Viện dán lên trước cửa nhà người ta một đôi câu đối trắng. Vế trên là “Phụng Hoàng mệnh đưa tay đòi tiền”, vế dưới “Quỷ keo kiệt chết không yên thân” và bộ hoành phi “Khẩn trương nôn tiền” thôi.
Ở Kinh thành, An Sát Viện đã mang đủ danh ác, những người này đánh không dám đánh, nếu không đánh thì người ta lại dán đôi câu đối trắng, vừa lột ở chỗ này thì người ta dán ở chỗ khác, tết nhất mà không khí đầy tang thương. Rơi vào đường cùng, các triều thần chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chi bạc. Đương nhiên, cũng phải xem là quan viên gì đã, nếu là các đại thần như Vương Bính Khôn, Sở Vân, Đại Ngưu không hề đi đòi.
Chuyện truyền đến tai Tĩnh Vương, lão Vương gia thầm nghĩ thằng con rể của mình điên rồi sao? Sau chuyện này, nhỡ có gặp chuyện gì còn ai đứng ra ủng hộ Chu Thiên Giáng nữa.
Thực ra Tĩnh Vương đã nghĩ oan cho Chu Thiên Giáng rồi, việc này đều là Da Luật Đậu Cáp làm ra. Trong phủ, Chu Thiên Giáng bận lên bận xuống, làm sao có thời gian lo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Sau Tết sẽ phải điều chỉnh Binh bộ, không ít võ tướng đã sớm biết tin này, đều tìm đến Quách Thiên Tín bàn bạc xem thế nào. Tiếc rằng ông ta đã bị đám người Chu Nhất chuốc rượu đến bất tỉnh nhân sự, nên chỉ có thể bàn bạc với Chu Thiên Giáng.
Võ tướng khác với quan văn. Chỉ cần quan phẩm không hạ, cho dù bị đưa tới đâu, chư vị quan văn cũng không sao. Nhưng đối với võ tướng thì lại khác, một khi trong tay không có quân quyền, địa vị sẽ xuống dốc không phanh. Dù sao người có uy tín như Quách Thiên Tín, Sở Vân cũng rất ít, cho dù không có quân quyền, lời nói của Quách Thiên Tín trong quân đội vẫn có giá trị.
Chu Thiên Giáng ngồi trước bàn, trong tay cầm một bản danh sách võ tướng nhậm chức. Trên đó, hắn khoanh vài vòng trên tên của một vài nhân vật quan trọng.
- Đại nhân, chỉ sợ lần này Lý Hồng Thượng thư cũng không có quyền quyết định chọn người, tôi thấy ngài đang phí công rồi.
Chu Nhị đứng bên cạnh lắc đầu lên tiếng.
- Quả thực Lý Hồng đại nhân không có khả năng đoán ý Thành Võ Hoàng, nhưng có một người Thành Võ Hoàng vẫn cần suy nghĩ một chút.
Dứt lời, hắn gấp tập danh sách lại.
- Người nói là… Tĩnh Vương?
Chu Nhị lập tức đoán ra ý của Chu Thiên Giáng.
- Đúng vậy, chính là Tĩnh Vương. Thành Võ Hoàng đang bắt đầu trải đường cho Huyền Nhạc, mặc dù không tin Lý Hồng, nhưng ông ta vô cùng tin tưởng Tĩnh Vương. Nếu ta đoán không sai, chắc chắn Thành Võ Hoàng sẽ cùng với Tĩnh Vương và Huyền Nhạc bàn bạc về những vị này. Chỉ cần Tĩnh Vương đồng ý hỗ trợ, những người này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
- Đại nhân, tôi vẫn cảm thấy ngài đang làm việc thừa rồi. Nếu định sau đại hôn sẽ rời khỏi Kinh thành thì còn quản những người này làm gì? Nói không chừng sau này những người này sẽ giơ trường mâu lên với chúng ta đấy.
Hạ Thanh khinh thường nói.
- Mặc dù nói là vậy nhưng chúng ta vẫn nên giúp. Các ngươi ngẫm lại xem, nếu trong tay những người này đều có binh quyền, cho dù chúng ta rời Kinh thành, chỉ cần những người này có thể nói đỡ vài câu, Thành Võ Hoàng cũng không dám làm gì chúng ta. Dù sao lão tử cũng chỉ từ quan, không giương cờ phản loạn, ít nhiều Thành Võ Hoàng cũng sẽ e dè cảm xúc của quân đội một chút. Nếu bọn họ mất binh quyền, lời nói cũng mất trọng lượng, không có những người này kiềm chế, Thành Võ Hoàng ra lệnh một tiếng lập tức sẽ có người bắt lão tử quay về, đến lúc đó cũng chỉ có thể đi trên con đường đối kháng. Cho nên, đảm bảo lợi ích cho những người này đối với chúng ta trăm lợi mà không có một hại.
Chu Thiên Giáng cẩn thận phân tích cho mọi người.