Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 373 - Chương 269: Hành Động Đại Nghĩa.

Chương 269: Hành động đại nghĩa.

Trong thời gian này, vì phu nhân bệnh nặng, Quách phủ đã từ chối tiếp khách, nhóm người Chu Thiên Giáng vừa đến lập tức khiến cho Quách phủ náo nhiệt vô cùng. Phủ Tướng quân vốn là người ít phòng nhiều, đón đoàn người Chu Thiên Giáng vào, Quách Thiên Tín lại cảm thấy trong phủ tràn đầy sức sống.

Chu Thiên Giáng ở lại tây viện Quách phủ, người tới cùng hắn cũng không quá nhiều, những nhân vật chủ yếu đều đến đông đủ không thiếu một ai. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến cho Chu Thiên Giáng lo lắng là sư phụ Lâm Phong, không ngờ lại không có tin tức.

- Chu Nhị, có tin tức của sư phụ ta chưa?

Chu Thiên Giáng vội hỏi.

- Đại nhân, tất cả các huynh đệ đều đang tìm bên ngoài, ngài cứ yên tâm đi, có lẽ Lâm gia có chuyện gì đó muốn làm thôi, rất nhanh sẽ quay về.

Chu Nhị an ủi.

Nghĩ một lát, Chu Thiên Giáng vẫn quyết định đi thăm lão phu nhân một chút. Với tuổi của bà ta, lúc nào cũng có thể có chuyện, Chu Thiên Giáng chỉ lo đến cuối cùng cũng không tìm thấy được sư phụ.

Chu Thiên Giáng bước vào phòng ngủ của lão phu nhân, vừa thấy hắn, tinh thần lão phu nhân lập tức tốt hơn nhiều.

Chu Thiên Giáng áy náy cười cười:

- Lão tổ mẫu, hôm nay con đưa cả phủ đến đây, nhưng sư phụ…có thể sư phụ đang bận gì đó, có lẽ sẽ về sớm thôi.

Chu Thiên Giáng mang đến một chút lòng tin cho lão phu nhân, hắn biết, niềm tin đôi khi cũng có thể mang lại kỳ tích cho sinh mạng.

Quách lão phu nhân không mở miệng, chỉ hơi cười cười. Ánh mắt Quách lão phu nhân rời khỏi khuôn mặt hắn, nhìn sang chậu mai vàng cạnh giàn hoa. Lòng Chu Thiên Giáng khẽ động, lập tức nghĩ tới gì đó, an ủi bà vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Trước khi đi hắn đã dặn dò đám tôi tớ không cần cho lão phu nhân uống quá nhiều nước đường, vẫn nên pha nhạt một chút.

Ra khỏi cửa phòng lão phu nhân, hắn vội vàng đi ra vườn hoa. Tại vườn hoa tiểu viện mà hắn từng ở trước kia, các cửa đều khóa chặt. Từ sau khi Lâm Phong chuyển ra, lão phu nhân hạ lệnh không ai được ở tiểu viện này, đến giờ vẫn để trống.

- Chu Nhất, mở nó ra.

Chu Thiên Giáng quay đầu lại nói một tiếng.

Chu Nhất rút yêu đao, tay vung lên, rắc một tiếng, khóa đồng bị chém làm hai. Chu Thiên Giáng đẩy cửa bước vào.

Hai người vừa vào trong, bước chân của Chu Thiên Giáng lập tức khựng lại. Dưới giàn nho héo rũ, Lâm Phong đang ngồi trên ghế đá, trong tay vẫn cầm hồ lô ruợu.

Chu Thiên Giáng liếc Chu Nhất một cái, gã hiểu ý lui ra ngoài, canh giữ không cho bất cứ kẻ nào tiến vào.

Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng bước vào:

- Sư phụ, con nên đoán ra người sẽ đến thăm lão phu nhân. Người đừng đau lòng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, dù là ai cũng không cách nào ngăn cản. Hiện giờ chúng ta cũng đã chuyển tới đây ở, người có thể quang minh chính đại đến thăm lão phu nhân.

Nhìn Lâm Phong già nua, hắn đau lòng nói.

Lâm Phong ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái. Nhìn đôi mắt đỏ kè đó, hắn không rõ đã bao nhiêu ngày sư phụ không nghỉ ngơi.

- Thiên Giáng, sư phụ không thương tâm, ta và Nhược Lâm có thể ở cùng một phủ hơn hai mươi năm, vi sư cũng thấy đủ rồi.

Giọng nói của Lâm Phong hơi khàn khàn, nếp nhăn trên mặt lại sâu thêm mấy phần.

Chu Thiên Giáng cũng không cách nào khuyên giải ông, lúc này hắn cũng chỉ có thể làm đến thế này thôi.

Lâm triều hôm sau cũng là lần tảo triều bàn quốc gia đại sự cuối cùng trước tết, Chu đại quan nhân xuất hiện ngoài dự đoán. Da Luật Đậu Cáp bày cho Chu Thiên Giáng gian mưu đốt nhà. Hắn cảm thấy không thể nào nhà bị đốt oan được, hắn muốn đi kêu khóc với Thành Võ Hoàng.

Việc Chu phủ bị đốt Thành Võ Hoàng đã sớm biết, thấy bộ dáng ủ rũ của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng tự nhủ, gần đây tiểu tử này xui xẻo thật. Những quan viên trước kia đã bị hắn tra xét thì vui sướng nhìn hắn gặp họa.

Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ các ngươi đừng có đắc ý quá sớm, đợi lát nữa sẽ đến lúc các ngươi khóc.

Thành Võ Hoàng đọc một bài “Chúc phúc tân xuân”, chuẩn bị tuyên bố bãi triều, liền thấy Chu đại quan nhân bước ra khỏi hàng.

- Hoàng thượng, thần Chu Thiên Giáng chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng. Thực là đại hỉ! !!

Chu Thiên Giáng chắp tay cao giọng hô.

Mọi người đều ngẩn ra, bị hai tiếng “đại hỉ” của hắn làm cho sửng sốt. Mấy ngày nay, tuy trong ngoài không lo, nhưng cũng không nghe có chuyện đại hỉ gì xảy ra. Mặc dù là lão già Chu Diên Thiên kia đột nhiên chết đã bất đắc kỳ tử, nhưng cũng không tới phiên Chu Thiên Giáng đến chúc mừng.

- Hả? Thiên Giáng, không biết trẫm có lại có chuyện vui gì đáng để chúc mừng đây?

Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng.

- Hoàng thượng, nhà của thần vô tình bị đại hỏa thiêu cháy, chẳng lẽ đây không phải chuyện đáng ăn mừng sao?

Không ngờ mặt Chu Thiên Giáng lại toe toét đầy hưng phấn.

Chúng thần há hốc miệng, thầm nhủ không biết có phải tiểu tử này bị khói xộc vào tim mà thất tâm phong không? Phủ đệ của ngươi bị đốt, liên quan quái gì đến Hoàng thượng. Hơn nữa, nghe những lời này có ý như muốn nói Thành Võ Hoàng đang ghen tỵ hiền tài, như thể nhà Chu Thiên Giáng ngươi bị cháy, Thành Võ Hoàng khá là hả hê.

Rầm! Thành Võ Hoàng vỗ bàn:

- To gan! Ngươi đang giễu cợt trẫm sao?

Nghe vậy, mọi người tự nhủ náo nhiệt rồi đây. Tên Chu Thiên Giáng gần đây đúng là xúi quẩy, tết đến nơi còn chọc Hoàng thượng nổi giận, nên tước hết chức quan của hắn cho rồi.

Giữa triều, Chu Thiên Giáng đặt hai tay trước bụng, Thành Võ Hoàng giận dữ mắng mỏ cũng không khiến cho hắn kinh sợ như các thần tử khác.

Tĩnh Vương cũng không hiểu tại sao Chu Thiên Giáng phát điên, vội bước lên:

- Thiên Giáng, không được nói lung tung. Hoàng thượng biết phủ của ngươi xảy ra hỏa hoạn, trong lòng cũng vô cùng tiếc nuối.

Dứt lời, lão nháy mắt với hắn một cái.

Chu Thiên Giáng cười cười, tiến lên thêm một bước nói với Thành Võ Hoàng:

- Hoàng thượng, trước hết ngài hãy nghe thần nói cho hết lời.

Thành Võ Hoàng cười lạnh:

- Thiên Giáng, nước lửa vô tình người có tình, mặc kệ là chuyện xảy ra trong nhà triều thần hay trong nhà lê dân, trẫm cũng thấy đau lòng thay cho họ. Nhưng ngươi lại nói là đại hỉ của trẫm, chẳng lẽ trong lòng ngươi trẫm lại thiếu độ lượng như vậy à?

- Không không, Hoàng thượng đã hiểu lầm rồi.

Chu Thiên Giáng vội vàng xua tay.

- Hiểu lầm sao? Tốt lắm, ngươi giải thích cho trẫm nghe, sao lại là hiểu lầm?

Thành Võ Hoàng sa sầm mặt hỏi.

Triều thần trong điện tự nhủ, sắp sang năm mới rồi, Chu Thiên Giáng này rảnh rỗi đi tìm rắc rối đây mà. Hôm nay nếu hắn không đến, bây giờ mọi người có thể về nhà chờ đón Tết rồi.

Chu Thiên Giáng hắng giọng một cái, cao giọng nói:

- Hoàng thượng xin nghe thần nói, tuy thần còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã đọc đủ thứ sách sử. Tuy trong phủ xảy ra đại hỏa như vậy, nhưng trong mắt Thiên Giáng lại thấy ý tứ khác.

- Hả? Một mồi lửa còn có thể đốt ra ý tứ gì khác?

Thành Võ Hoàng kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng.

- Hoàng thượng, theo phong tục, cuối năm mọi nhà đều đốt pháo chính là cầu may Chúc Dung Hỏa Đế trên trời cao. Vào đúng lúc này, phủ đệ của thần lại xảy ra đại hỏa, đêm qua thần xem thiên tượng, phát hiện Tử Vi Tinh phương đông lóe sáng lấp lánh không thôi, đó gọi là “Dung Đế hàng yêu trừ ác, mây tía đông tiến chào năm mới”. Tuy thần đã mất đi nửa phủ đệ, nhưng ngọn lửa hừng hực đã dự báo Đại Phong ta năm sau quốc thái dân an. Hoàng thượng, chẳng lẽ đây không phải đại hỉ sự sao?

Chu đại quan nhân rung đùi đắc ý như thầy đồ kể chuyện xưa.

Thành Võ Hoàng sửng sốt nửa ngày mới hiểu ra được hóa ra đây chính là “đại hỉ”. Mặc kệ Chu Thiên Giáng nói thật hay giả, ít nhất đây cũng là ý chúc phúc cát tường.

Thành Võ Hoàng dần cười cười:

- Thiên Giáng, cũng chỉ có tiểu tử ngươi nói được thế thôi. Không sai, đại hỏa hừng hực, quốc thái dân an, đúng là việc vui!

Nói cát tường ai cũng thích nghe, Thành Võ Hoàng vừa mới nổi giận lập tức cười không khép nổi miệng, giờ chúng thần mới hiểu Chu đại quan nhân vừa nịnh bợ Hoàng thượng.

Tĩnh Vương trợn trừng mắt, vừa rồi Chu Thiên Giáng đã dọa cho lão hoảng sợ, làm hại mình lo lắng vô ích một hồi.

Chúng thần trên điện cũng phụ họa theo, cả triều đều râm ran tiếng ca ngợi chúc phúc. Thành Võ Hoàng vuốt râu mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng. Lão hiểu, mấy câu hắn vừa nói này không chúc miễn phí đâu, đoán chừng sắp mở mồm đòi bạc của mình rồi đây.

Thành Võ Hoàng hắng giọng, triều thần liền yên tĩnh trở lại. Thành Võ Hoàng liếc nhìn mọi người, cao giọng nói:

- Chư vị thần công, Thiên Giáng đã lập nhiều công lao hãn mã cho triều Đại Phong ta, nếu phủ đệ của hắn bị Hỏa đế lựa chọn, trẫm cũng không thể bạc đãi Thiên Giáng. Tĩnh Vương, ta thấy khoản tu sửa phủ đệ của Thiên Giáng phủ nội vụ góp vào một phần đi.

- Thần đệ tuân chỉ, thần đã mệnh phủ nội vụ thanh tra đồ dùng và phòng ốc bị cháy hỏng, sau đầu xuân sẽ mua đất mua đất, đá, trúc, gỗ tiến hành tu sửa.

Tĩnh Vương khom người đáp.

Tên này xem như vì họa mà gặp phúc. Phải biết rằng, phủ nội vụ làm việc từ trước tới nay, mỗi lần chi ra đều là một khoản tiền lớn. Với quan hệ của Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương, tuyệt đối sẽ chọn phương án tu sửa tốt nhất.

- Hoàng thượng, thần còn có điều muốn nói.

Chu Thiên Giáng đột nhiên lên tiếng.

Thành Võ Hoàng ngẩn ra:

- Thiên Giáng, còn có chuyện gì?

Trong lòng ông ta tự nhủ, tiểu tử ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, nói mấy câu ngọt tai trẫm liền cho ngươi một khoản tiền tu sửa lớn, thấy đủ được rồi đấy.

Bình Luận (0)
Comment