Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 372 - Chương 268: Di Cư Quách Phủ.

Chương 268: Di cư Quách phủ.

Chu Thiên Giáng hơi bối rối. Hắn biết tuy lão phu nhân không nói được, nhưng trong lòng vẫn chờ đợi lời hứa của hắn. Nếu không đón lão phu nhân đi, có lẽ lửa giận công tâm, qua vài ngày rồi sẽ không gắng gượng được nữa.

Cũng không thể cưỡng cầu, Chu Thiên Giáng an ủi Quách Dĩnh một chút, cũng chỉ có thể tạm thời hồi phủ. Dọc đường, hắn vẫn trầm tư suy nghĩ mà không tìm ra được biện pháp gì tốt. Bất kể thế nào hắn cũng phải tìm cách để Lâm Phong và lão phu nhân gặp nhau một lần. Nói cách khác, không chỉ Quách lão phu nhân tiếc nuối, chỉ sợ ngay cả sư phụ Lâm Phong cũng sẽ không chịu đựng được.

Nhiều năm như vậy, điều duy nhất Lâm Phong nhờ gửi hắn chính là Quách lão phu nhân. Nếu lão phu nhân đi mất, thực sự hắn không dám tưởng tượng sư phụ Lâm Phong sẽ thế nào.

Quay về phủ đệ, Chu Thiên Giáng bước tới trước tiểu viện của sư phụ:

- Sư phụ, sư phụ, Thiên Giáng tới thăm người.

Vừa nói hắn vừa đi qua vài cánh cửa.

- Đại nhân, Lâm gia không có ở trong phòng.

Một gã thị vệ vội chạy tới nói.

Hắn ngẩn ra:

- Sự phụ không ở trong phòng? Vậy đi đâu rồi?

- Đại nhân, hình như đi dạo phố rồi.

Nghe vậy, hắn khoát tay. Lão phu nhân đã tới nước này, sư phụ còn có lòng thảnh thơi ra ngoài đi bộ, thực không biết ông ta nghĩ thế nào.

Chu Thiên Giáng buồn bực quay về tiền sảnh. Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp đang tán gẫu trong phòng, vừa thấy hắn quay về, Chiêm Linh vội chạy ra đón.

- Cẩn thận một chút, bây giờ nàng đang mang bầu. Cẩn thận đứa nhỏ.

Chu Thiên Giáng tức giận.

Chiêm Linh hạnh phúc lườm hắn một cái, nũng nịu hỏi:

- Sao? Bị trong cung mắng muốn tới tìm muội trút giận hả?

Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng, bước lại ngồi trước bàn. Tình trạng của Quách lão phu nhân khiến cho hắn vô cùng lo lắng. Chu Thiên Giáng nói lại tình hình của lão phu nhân một lượt, cả đại sảnh không có người ngoài, hắn cũng kể luôn cả “sự tích” của Lâm Phong cho hai người.

Da Luật Đậu Cáp nghe vậy, u oán thở dài:

- Ôi… Nếu có nam tử tài cán đợi ta hai mươi năm, cho dù chết cũng đáng.

- Thôi đi, nếu Đại Ngưu biết có ai chờ cô, sợ là một gậy giết kẻ đó cũng dám làm. Đại Ngưu huynh đệ là người thành thật, cô ít hái hoa hái cỏ bên ngoài đi.

Chu Thiên Giáng bĩu môi.

Chiêm Linh áy náy nhìn Da Luật Đậu Cáp, thầm nhủ sao huynh có thể nói người ta như vậy? Da Luật Đậu Cáp lại chẳng quan tâm, cố nhét thân hình cực đại vào ghế, híp mắt liếc Chu Thiên Giáng.

- Thiên Giáng đại ca, không phải huynh muốn để cho sư phụ và lão thái thái ấy gặp nhau sao? Chuyện này dễ thôi.

Da Luật Đậu Cáp run rẩy nói.

- Sao? Cô có cách?

Hai mắt Chu Thiên Giáng sáng mắt lên.

- Đương nhiên là có, tuy nhiên, ta có điều kiện.

- Nói đi, chỉ cần có thể để cho sư phụ được làm bạn bên cạnh lão phu nhân mấy ngày cuối cùng, điều kiện gì ta cũng đáp ứng cô.

- Đây là ngươi nói, không được đổi ý.

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Da Luật Đậu Cáp gật đầu:

- Tốt lắm, ta muốn có thêm một phần tiền lãi của Chu Ký Ngân Lâu của ngươi. Nếu muốn giúp người ta thì cũng đừng có tiếc.

Hắn cắn chặt răng:

- Thành giao!

Da Luật Đậu Cáp đắc ý cười khanh khách:

- Thiên Giáng đại ca, huynh thực ngốc. Lão phu nhân không thể tới đây, chẳng lẽ ngươi không thể đưa Lâm gia tới Quách phủ.

Thiếu chút nữa thì Chu Thiên Giáng nhảy dựng lên đánh cho nàng ta vài cái. Má nó! Chuyện đơn giản vậy còn cần cô nói sao?

- Đậu Cáp muội, ta phát hiện Đại Ngưu còn thông minh hơn cô. Nếu sư phụ ta có thể đi, ta cũng không cần phải lo buồn như vậy.

- Hứ! Nói huynh ngu huynh đúng là ngu thật. Đưa lỗ tai lại đây, bổn tiểu thư dạy huynhi một chiêu.

Da Luật Đậu Cáp vẫy vẫy tay.

Chu Thiên Giáng liếc Chiêm Linh một cái, tiến lên nghe ngóng. Da Luật Đậu Cáp nhỏ giọng nói với hắn vài câu, Chiêm Linh cũng không lên tiếng, nghe rõ toàn bộ.

Chu Thiên Giáng ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn Da Luật Đậu Cáp:

- Ta nói, đại muội tử, đừng có độc như vậy. Sau này Đại Ngưu đi theo ngươi, ta sợ ngươi sẽ bán đứng cả nó.

Hắn thầm nghĩ biện pháp này quả thực có thể khiến cho Lâm Phong quang minh chính đại tiến vào Quách phủ, nhưng mình lại gặp xui xẻo lớn.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ lớn, thi thoảng trong Kinh thành lại vang lên tiếng pháo rền. Khi mọi người đang đắm chìm trong không khí vui mừng, phủ đệ An Sát Sứ triều Đại Phong Chu Thiên Giáng lại vô cớ xảy ra đại hỏa. Gió bắc nổi tứ phía, lửa nương theo gió thiêu hết hơn hai mươi gian phòng. Cả một tòa phủ đệ đẹp đẽ gần như bị thiêu thành đống gạch vụn.

Không ít quan viên biết tin tức này đều phái người tới Chu phủ xem xét. Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới, có điều trước khi bọn họ bước vào cửa Chu phủ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Bên trong Chu phủ vô cùng thê thảm, đặc biệt là chủ viện chỗ Chu Thiên Giáng ở, gần như bị đốt thành một đống hoang tàn. Chẳng cần đi vào, đứng ngoài nhìn cột khói đặc cuồn cuộn cũng biết bên trong thảm thế nào.

Chu đại quan nhân ở trên xe trước cửa phủ, nhìn phủ đệ của mình bị thiêu thành ra thế này, trong lòng tự nhủ, dù sao lão tử cũng có nhiều bạc, nếu không sẽ đau lòng biết mấy. Da Luật Đậu Cáp đã hiến cho hắn một diệu kế, chính là bảo hắn tự đốt phủ đệ của mình, rồi chuyển cả nhà sang phủ Tướng quân ở vài ngày.

Tuy chiêu này gây tổn hại một chút nhưng cũng là một cách. Dù sao Chu Thiên Giáng cũng là người trong Quách phủ, mình không có chỗ ở thì đi nương tựa chỗ Quách gia, chẳng ai có thể thấy chỗ sơ hở. Chỉ cần ở trong phủ, Lâm Phong có muốn gặp lão phu nhân cũng sẽ dễ dàng hơn. Dù sao Quách Thiên Tín cũng không có khả năng suốt ngày suốt đêm đều ở bên cạnh lão phu nhân. Khi có mặt Dĩnh Tử, các tôi tớ khác cũng không dám nói gì.

Hồng Bách Siêu nhìn phủ đệ chìm trong ánh lửa ngút trời mà đau lòng muốn rơi nước mắt:

- Nghiệp chướng… quả thực là nghiệp chướng!

Y lẩm bẩm, thực sự không hiểu vì sao Chu đại quan nhân phải làm như vậy.

Đám người Chu Nhất Hạ Thanh đứng sau lưng Chu Thiên Giáng, bọn họ chẳng quan tâm đến một tòa phủ đệ bị thiêu hủy. Dù sao sau đầu xuân cũng sẽ phải theo Chu Thiên Giáng rời khỏi Kinh thành rồi, tòa phủ đệ này sớm muộn gì cũng sẽ bị “xét xử tịch thu”.

- Đại nhân, Tĩnh Vương và Quách Tướng quân tới rồi.

Chu Nhị bước tới nhỏ giọng bẩm báo.

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn, hai con ngựa cao to một trái một phải từ đầu phố lại gần. Tĩnh Vương phủ và phủ Tướng quân cách phủ của hắn không xa lắm, hắn đã cho người đi báo cho hai phủ, Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương gần như đồng thời tới đây.

Tĩnh Vương cau mày, tự nhủ sao lại bất cẩn như vậy? Mùa đông gió lớn, thế lửa không hề nhỏ.

Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín thoáng nhìn nhau, cả hai thở dài một tiếng, xuống ngựa lại gần Chu Thiên Giáng.

- Tĩnh Vương thiên tuế, Nhạc phụ đại nhân, sao hai người lại đích thân tới đây? Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy gian phòng bị cháy thôi, cũng may mọi người đều an toàn.

Trưng ra bộ mặt thương tâm, Chu Thiên Giáng chắp tay chào.

- Thiên Giáng, ở trong phủ ta cũng có thể nhìn thấy khói ở đây dày đặc cuồn cuộn. Vì sao vậy? Sao lại không cẩn thận như vậy?

Quách Thiên Tín nghiêm túc hỏi.

- Nhạc phụ, không phải đếnếtết rồi sao? Không biết ai lại sơ suất lại gây ra hỏa hoạn thế này. Ôi! Còn phải đón tết nữa, con biết làm sao bây giờ?

Chu Thiên Giáng đau khổ thở dài.

Hắn đang nói thì Đại Ngưu cầm côn sắt từ cửa lớn chạy ra. Thấy Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín, Đại Ngưu hớn hở lại gần.

- Tĩnh Vương gia, Tướng quân Đại nhân, phòng trong phủ chúng tôi bị cháy rụi cả rồi.

Đại Ngưu hớn hở thông báo.

- Ngươi… ngươi cười cái gì?

Tĩnh Vương nhìn gã, kỳ quái hỏi.

Chu Thiên Giáng tức đến muốn nghiền nát cả hai hàm răng. Thằng ngốc này, có ai cháy nhà mà còn cười như rắm thế? Không biết giả bộ gì hết.

- Vương gia, gã bi thương quá độ thôi, vừa rồi đã khóc khản tiếng rồi.

Chu Thiên Giáng vội vàng giải thích đỡ.

Dứt lời, hắn quay lại trừng mắt, Đại Ngưu cũng cảm giác mình cười có gì đó không đúng, vội vàng im bặt. Tên này vừa mới đốt lửa xung quanh, tâm trạng cao hứng như đứa trẻ thấy kẹo đường. Nhà người ta cùng lắm đến Tết mới được đốt vài quả pháo, còn gã, chưa sang năm mới đã được đốt cả gian phủ đệ.

Quách Thiên TÍn nhìn đám người bận rộn, thở dài lắc lắc đầu:

- Thiên Giáng, xem ra không ít phòng ốc đã bị cháy, nếu muốn tu sửa chắc cũng phải đợi đến sau đầu xuân. Ta thấy vậy đi, những phòng có thể ở được thì cứ để cho đám tôi tớ ở, còn các ngươi thì đến quý phủ của chúng ta ở một thời gian.

Đúng là Chu Thiên Giáng chỉ chờ những lời này:

- Nhạc phụ, vậy làm phiền người rồi.

Tĩnh Vương cũng lên tiếng:

- Thiên Giáng, cũng đừng tức giận bọn hạ nhân làm gì, lỗi nặng là ở kẻ phóng hỏa thôi. Lát nữa ta sẽ thông báo với phủ nội vụ, chắc chắn phủ nội vụ sẽ chi ra phân nửa khoản tiền tu sửa.

Chuyện tốt đây rồi! Cũ không đi, mới làm sao tới, được xây một tòa nhà mới thì tốt quá rồi.

Mọi người bàn bạc thêm mấy canh giờ, sau khi thống kê, bọn hạ nhân ở trong gian chưa cháy, nhưng phòng của của đám người Chu Thiên Giáng và Hạ Thanh thì cháy không sót lại gian nào. Đường đường đại quan nhất phẩm Chu Thiên Giáng cũng không thể ở phòng tôi tớ, mọi người thu thập chút đồ đạc rồi nhanh chóng tới Quách phủ.

Bình Luận (0)
Comment