Thái thái y ngẩn ra:
- Đại nhân, Quách lão phu nhân đức cao vọng trọng, lẽ nào ngài thật không có cách nào sao?
- Trời ơi, trị bệnh cứu người là chuyện của thái y các người, không phải là chức phận của ta.
Chu Thiên Giáng cười khổ lắc lắc đầu, tự nhủ cái lão này còn coi mình là thần tiên nữa.
Thái thái y vừa nghe xong, than thở một tiếng bi thương:
- Aizzz, nếu đã như thế, xem ra Quách lão phu nhân đã đến đại hạn, ta thực cũng lực bất tòng tâm.
Chu Thiên Giáng sửng sốt,
- Sao vậy? bệnh tình Quách lão phu nhân nghiêm trọng lắm sao?
Thái thái y ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Giáng.
- Nhanh thì trong vòng 10 ngày, lâu hơn nữa thì 20 ngày, nếu mà không có kỳ tích xuất hiện thì…aizzz…
Thái thái y vừa nói vừa lắc đầu.
Trong lòng Chu Thiên Giáng cả kinh, hắn không ngờ bệnh tình Quách lão phu nhân lại nghiêm trọng đến thế, nếu quả thật đúng như lời Thái thái y nói thì hôn lễ của hắn cũng không thể đợi được rồi.
- Thái thái y, đi, đi đến Quách phủ.
Chu Thiên Giáng mặt lạnh lùng nghiêm túc nói, lập tức phân phó Đại Ngưu chuyển hướng đến Trấn Nam tướng quân phủ. Bất kể gì đi nữa, lão phu nhân đối xử với hắn cũng không tệ, Chu Thiên Giáng sẽ cố tìm mọi cách để kéo dài sự sống của lão phu nhân đến sau hôn lễ của hắn.
Đừng thấy Chu đại quan nhân y thuật “thần kỳ” mà nhầm, về y lý thông thường, Chu Thiên Giáng biết rằng Thái thái y hơn xa hắn cả tám con phố. Nếu Thái thái y đã khẳng định được lịch trình sau cùng về sinh mạng của lão phu nhân, hắn hiểu Thái thái y tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Hai chiếc kiệu quan lần lượt tới Quách phủ, Đại Ngưu chẳng thèm thông báo, vung tay lên, cả hai cỗ kiệu vào trong cửa phủ.
So với cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, người trong Quách phủ ai nấy đều u sầu. Một gã quản gia nhìn thấy Chu Thiên Giáng và Thái thái y tới, vội vàng chạy vào hậu viện bẩm báo, không đợi gã chạy ra báo lại, đoàn người Chu Thiên Giáng đã đi tới hậu viện.
Quách Thiên Tín chắp hai tay sau lưng đứng ngoài cửa phòng của lão phu nhân. Mới hai ba ngày không thấy, Chu Thiên Giáng thấy hai bên tóc mai của lão đã bạc đi rất nhiều.
- Nhạc phụ đại nhân, không biết tổ mẫu đại nhân đã ngủ chưa?
Chu Thiên Giáng bước tới trước mặt nhẹ nhàng hỏi.
- Thiên Giáng, ngươi đến rồi, vào đi thôi. Dĩnh nha đầu đang bón canh cho bà.
Quách Thiên Tính nhìn Chu Thiên Giáng và Thái thái y, muốn cố gắng nặn ra một nụ cười bình tĩnh, nhưng vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.
- Được rồi, chúng ta vào vấn an một chút đi.
Không đành lòng nhìn khuôn mặt đó của lão, Chu Thiên Giáng vội vàng cúi đầu đi vào.
Trong phòng, vài lão nương đã đi theo lão phu nhân hơn nửa đời người đứng trong góc lén lau nước mắt. Quách Dĩnh ngồi bên giường kiên cường mỉm cười bón cho lão phu nhân từng thìa từng thìa canh. Tuy nhiên, nước canh bón vào gần như đều chảy ra ngoài theo khóe miệng của bà.
- Dĩnh Tử, không cần bón nữa… để cho bà nội nghỉ ngơi một chút.
Thấy vậy, Chu Thiên Giáng vội can.
Quách Dĩnh quay đầu, thấy Chu Thiên Giáng và Thái thái y đang bước vào, nước mắt không kìm nổi mà loang loáng quanh mắt. Hắn cũng biết nàng đã rất cố gắng rồi, trước mặt lão phu nhân, nàng đã khá ngoan cường.
Ổn định lại tâm thần, hắn thản nhiên mỉm cười đi tới.
- Lão tổ mẫu, Thiên Giáng đến thăm bà đây. Sao rồi, thân thể khá lên rất nhiều rồi chứ?
Dứt lời, hắn ngồi xuống mép giường.
Quách lão phu nhân nhìn hắn, đôi mắt đục ngầu đột nhiên sáng lên, miệng ư ư nho nhỏ như muốn nói gì. Trong lòng Chu Thiên Giáng đang run sợ vô cùng, thực sự là bệnh đến như núi đổ, mới không tới vài ngày mà thậm chí lão phu nhân còn không thể nói được.
Hai tay hắn nắm lấy bàn tay khô quắt của lão phu nhân, mỉm cười:
- Lão tổ mẫu, cháu biết bà muốn nói gì. Yên tâm đi, hai ngày nữa cháu sẽ đưa bà vào trong phủ của cháu.
Theo ánh mắt của lão phu nhân, hắn đoán bà muốn gặp sư phụ Lâm Phong. Nhưng những lời này, cho dù có nói được lão phu nhân cũng không thể nói với con cái. Chu Thiên Giáng hiểu, vị lão nhân gần đất xa trời này bôn ba khổ cực cả đời, phỏng chừng áy náy duy nhất trong lòng chính là sư phụ Lâm Phong.
Quách lão phu nhân thở ra thật dài, ánh mắt sáng lên tươi tỉnh. Chu Thiên Giáng đoán không sai, biết mệnh mình chẳng còn bao lâu, trước khi lâm chung bà muốn ở với Lâm Phong một lát. Lâm Phong vì bà mà buông hết vinh hoa phú quý, ở ẩn trong phủ hai mươi năm, Quách lão phu nhân cảm thấy hổ thẹn với tâm ý của lão.
- Lão tổ mẫu, bà nghỉ đi đã, cháu nói chuyện với nhạc phụ đại nhân một chút, để mời bà tới phủ của cháu dưỡng bệnh.
Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng dỗ.
Lão phu nhân mở to hai mắt, bà biết làm vậy là phương pháp duy nhất để bà có thể ở bên cạnh Lâm Phong.
Chu Thiên Giáng đứng lên, nhẹ nhàng đặt tay lão phu nhân vào trong chăn. Hắn liếc một cái, Quách Dĩnh và Thái thái y đều hiểu ý lui ra theo.
Vừa ra khỏi phòng lão phu nhân, Quách Dĩnh không nhịn nổi che miệng khóc nấc lên. Chu Thiên Giáng cũng mặc kệ xung quanh có người không, đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
- Dĩnh Tử, muốn khóc cứ khóc đi, sinh lão bệnh tử không thể tránh, nhân sinh ngắn ngủi chỉ vài chục năm, thời gian trôi cũng chỉ là chớp mắt, không chừng sau này còn có thể gặp lại trên Thiên giới.
Chu Thiên Giáng nhẹ nhàng an ủi nàng.
- Thiên Giáng, muội van xin huynh, nhất định phải trị hết bệnh cho bà. Muội biết huynh có thể làm được mà.
Quách Dĩnh cầm tay hắn, nhìn hắn cầu xin.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng, hắn biết mình đã bất lực. Việc duy nhất có thể làm là thỏa nguyện cho lão phu nhân những giây phút cuối có thể được hạnh phúc ở bên cạnh Lâm Phong.
Nhẹ nhàng buông Quách Dĩnh, hắn bước đến trước mặt Quách Thiên Tín:
- Nhạc phụ đại nhân, con muốn mời lão phu nhân về phủ tĩnh dưỡng mấy ngày.
Quách Thiên Tín nghe vậy hai mắt sáng lên:
- Sao? Ngươi có thể trị được bệnh của mẫu thân đại nhân?
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, vội lắc đầu:
- Không không, chỉ có thể nói là cố gắng kéo dài thời gian của lão tổ mẫu.
Nghe vậy, ánh mắt lão mờ đi:
- Không được, theo như lời Thái thái y, mẫu thân đại nhân cũng không có bao nhiêu thời gian nữa. Dù thế nào cũng không thể đưa người đi, một nhà chúng ta phải vui vẻ mà lo cho đại sự cuối cùng của người.
Dứt lời, đôi mắt lão hơi đỏ lên.
Nhiều năm nay Quách Thiên Tín vẫn trấn phủ nam cương Đại Phong, tận trung vì nước, nhưng không tận hiếu được với mẫu thân. Lúc này, mẫu thân đột nhiên mắc bệnh, không ngờ lại là thọ hạn sắp kết thúc. Quách Thiên Tín thân là gia chủ, lão phải đích thân thực hiện đại lễ cuối cùng của mẫu thân.
Chu Thiên Giáng cũng rất khó xử, phong tục triều Đại Phong là lá rụng về cội không rời tổ địa. Người bình thường vào thời khắc cuối cùng tuyệt đối sẽ không nằm trong y quán, cho dù chỉ còn một hơi thở cũng muốn được người nhà đưa về. Trừ phi là bệnh nặng bộc phát không kịp về đã tắt thở thì chịu, chỉ cần có một chút xíu khả năng thì sẽ nằm ở nhà chờ thần chết triệu tập.
Lẽ ra, đã đến nước này, hắn cũng không nên lên tiếng đề xuất yêu cầu này. Quách Thiên Tín nói không sai, đây là thời khắc cuối cùng để gia đình người ta thương tiếc, nên để bà ở lại vậy.
Tuy nhiên, nếu không đưa Quách lão phu nhân về phủ, hắn biết lúc này Lâm Phong tuyệt đối không tiện xuất hiện trong Quách phủ. Ngay trước mặt con trai người ta, hai lão nhân gia tâm sự, Quách Thiên Tín không tức đến phát điên mới lạ. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng cũng không tìm được lý do để đưa Lâm Phong tới, nhưng nếu không đưa lão phu nhân đi, hắn lo bà sẽ không gắng gượng qua được tháng giêng.
Khi hắn còn đang khó xử, Thái thái y tiến lên nhỏ giọng nói:
- Quách Tướng quân, ta cảm thấy cần phải đưa lão phu nhân tới Chu phủ. Tướng quân đại nhân, có điều ngài không biết, y thuật của Chu đại nhân rất thần kỳ, bình sinh lão hủ chưa từng thấy. Bệnh thương hàn của Tứ Điện hạ, thiên hạ không ai chữa được, chỉ mấy bát nước sôi của Chu đại nhân đã diệt tận gốc chứng bệnh của Tứ Điện hạ. Nếu Chu đại nhân có thể ra tay tương trợ, lão hủ tin tưởng Cáo mệnh phu nhân chắc chắn sẽ chữa được bệnh.
Thái thái y dứt lời, chẳng những Quách Thiên Tín sửng sốt, Chu Thiên Giáng cũng giật mình há hốc miệng. Bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, Chu đại quan nhân lại không biết sao? Thân thể Huyền Châu là đang tuổi lớn, còn Quách lão phu nhân đã là đèn cạn dầu, thần tiên cũng không có biện pháp.
Quách Thiên Tín nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng, không biết rốt cuộc hắn có bản lãnh này không. Lần này Quách Thiên Tín hồi kinh, Chu Thiên Giáng đã nổi bật hơn nhiều. Trong vô số xưng hô của bách tính, Quách Thiên Tín vẫn cảm thấy không hiểu cái mũ “Thần y” trên đầu Chu Thiên Giáng. Cừ thật, tiểu tử này vừa là Thi Tiên, lại là Kỳ Tài, giờ lại thêm danh Thần Y, tên này còn phải là người nữa không?
Chu Thiên Giáng cười khổ:
- Nhạc phụ đại nhân, nói thật Thiên Giáng bất lực đối với sự đau khổ của tổ mẫu đại nhân. Tuy nhiên con có thể đảm bảo giúp cho khoảng thời gian cuối cùng của tổ mẫu đại nhân có thể bình yên không tiếc nuối.
Nghe vậy, Quách Thiên Tín buồn bã lắc đầu. Lão hiểu ý Chu Thiên Giáng, vẫn muốn đưa lão phu nhân đi.
- Thiên Giáng, ta chỉ hy vọng mẫu thân đại nhân có thể sống qua được hôn lễ của ngươi và Dĩnh nha đầu. Có lẽ xung hỉ sẽ tiêu trừ được ma bệnh.
Quách Thiên Tín lặng lẽ nói.