Lâm Phong mặt không biến sắc về tới Chu phủ, vừa bước vào tiểu viện của mình liền dặn dò hạ nhân không cho phép ai làm phiền, ông muốn được yên tĩnh.
Trước sảnh, Chu đại quan nhân sắp bị ép đến phát điên, mấy cô gái không biết ai là người cầm đầu, lần lượt đeo đủ loại trang sức trên người bắt Chu đại quan nhân ngay lúc đó làm cho mỗi người một bài thơ. Nếu mỗi một người viết một bài thơ cũng chẳng thể làm khó Chu đại quan nhân, nhưng nên biết rằng, lòng của nữ nhân vô đáy, ép cho hắn khổ sở vô cùng, sớm biết về nhà một mình vô vị thế này đã ở lại hoàng cung vui vẻ một phen.
Đại lễ hiến tế vừa qua, trong kinh thành như được phủ lên một tầng màu sắc, nhà nhà đều đang ngóng chờ năm mới đến.
Chu Thiên Giáng quả thật đã làm vài món lễ vật chỗ Da Luật Đậu Cáp, ngồi kiệu tới hoàng cung. Chu Thiên Giáng không phải đến để tặng cho Thành Võ Hoàng mà là hậu cung và Tĩnh Vương phi.
Thân mẫu của Huyền Nhạc, Đổng Quý Phi đúng là mẹ mẫu bằng tử quý, hiện giờ là nương nương Tây cung chỉ sau Dung Hoàng hậu, mẫu thân của Tứ hoàng tử Huyền Nhạc Bình quý nhân cũng được thăng cấp bậc quý phi, trở thành một trong những chủ nhân của hậu cung.
Dưới sự dẫn đường của thái giám, Chu Thiên Giáng mang theo Đại Ngưu đi vào Đông cung, Dung Hoàng hậu thưởng quan phẩm cho Hồng Tiểu Thanh, người làm đại ca như hắn thế nào cũng nên nói một lời cảm ơn.
- Thần, Chu Thiên Giáng khấu kiến Hoàng hậu nương nương!
Chu Thiên Giáng vừa bước vào cửa liền cao giọng hô.
Dung Hoàng hậu cười cười.
- Chu đại nhân miễn lễ!
Trong triều đình ai mà chẳng biết Chu Thiên Giáng không thích quỳ chứ, giọng hô thật lớn là bởi không muốn quỳ lễ.
- Chu đại nhân công vụ bộn bề, sao lại có thời gian đến hậu cung này vậy?
Dung quý phi ngồi ngay ngắn trên ghế hỏi.
- Nương nương thiên tuế, ngày kia chính là đại lễ, Thiên Giáng chịu sự ủy thác của tiểu muội, đặc biệt đến đây để cảm tạ ân điển của nương nương. Thiên Giáng cũng chẳng mang lễ vật gì, chỉ có một số đồ chơi hi vọng có thể làm người thích.
Chu Thiên Giáng nói xong lấy trong tay áo ra một cái trâm phượng bằng ngọc đỏ.
Đây là đồ cá nhân của Da Luật Đậu Cáp, bình thường ngay cả Chiêm Linh cũng không được thấy, nếu không phải Chu Thiên Giáng cò kè mặc cả nhường 30% lợi nhuận của Chu Ký Ngân Lâu thì căn bản Da Luật Đậu Cáp cũng không lấy ra mấy bảo bối này.
Mặc dù là Hoàng hậu của Đại Phong nhưng thứ bảo bối trong suốt này đúng là lần đầu tiên bà được thấy.
- Trời ạ, thật là tuyệt xảo, ngươi lấy ở đâu ra vậy?
Dung hoàng hậu giữ chặt trong tay yêu thích không nỡ buông.
- Ha ha, đây là đồ gia truyền của vãn bối, nếu không phải hoàng hậu thành toàn cho muội muội thần thì thần cũng không nỡ mang ra. Nếu như hoàng hậu nương nương người đã thích, vậy thì thần yên tâm rồi.
Chu Thiên Giáng tự nhủ, cái đồ này ở thế giới trước chính là ngọc tỉ đỏ, chẳng đáng giá vài đồng.
Hai người đang nói chuyện liền nghe được bên ngoài có người nói chuyện với Đại Ngưu.
- Đại Ngưu, sao ngươi lại ở đây?
- Đại nhân nhà ta đến bái kiến hoàng hậu nương nương, ta đương nhiên phải đi theo rồi.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, tự nhủ hỏng rồi, đang định bảo Dung hoàng hậu nhanh chóng cất trâm phượng, liền thấy Thất công chúa vội vội vàng vàng bước vào.
- Chu đại nhân, ngươi cũng đến tặng đồ cho mẫu hậu sao, phần của ta đâu? A, mẫu hậu, cái này…trời ạ, đẹp quá vậy!
Thất công chúa thấy trâm phượng trong tay mẫu thân liền đoạt lấy.
- Cẩn thận một chút, nha đầu này, con đừng làm hỏng!
Dung quý phi bất đắc dĩ cười nói.
Nếu như là trước mặt các đại thần khác thì đây là chuyện rất mất mặt, nhưng Chu Thiên Giáng đã từng cứu hậu cung cho nên Dung Quý Phi không coi hắn là người ngoài.
- Đây là đồ ngươi tặng sao?
Thất công chúa bĩu môi hỏi.
- Nguyệt Hân, đây là đồ Thiên Giáng mang tới, bổn cung đang không biết là có nhận hay không nữa.
Dương quý phi cười nói.
Thất công chúa không tin lời của Chu Thiên Giáng, nhìn hắn cười đểu nói.
- Nói thật đi, có phải là Đậu Cáp bán cho ngươi?
- Nói bừa gì vậy, nàng ta sao lại có được thứ này chứ.
Chu Thiên Giáng tự nhủ Da Luật Đậu Cáp đã dặn đi dặn lại, không được nói cho ai là đồ nàng ấy đưa, nếu việc này bị các nàng phát hiện, không lật úp cái tiểu viện của hắn mới là lạ.
- Nếu đã thế thì ta đây cũng muốn.
Thất công chúa đưa bàn tay ra làm vẻ không đưa đồ sẽ không xong với nàng.
- Đứa nhỏ này, ở đâu mà hỏi đồ của đại thần vậy? Thiên Giáng, đừng coi là thật, đứa nhỏ này bị ta làm hư rồi.
Dung hoàng hậu cười khổ nói.
- Không được, nếu hắn không đưa, con sẽ đem nhốt hắn vào phòng con cả đời.
Thất công chúa oan ức nói.
Tuy nhiên, sau khi nói xong Thất công chúa cảm thấy cách nói này có gì đó không hợp lý. Một vị công chúa chưa lấy chồng, lại đem một nam nhân nhốt trong phòng mình, trong ngữ điệu lộ vẻ mờ ám vô hạn.
Chu Thiên Giáng liền ho hai tiếng, che dấu bối rối của mình. Gương mặt Thất công chúa bỗng chuyển hồng, trừng mắt.
- Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau, mẫu hậu, conđi trước.
Nói xong, Thất công chúa cúi đầu cắn môi chạy ra ngoài.
Dung Quý Phi trong lòng thầm thở dài một tiếng, thân làm mẹ, sao bà không nhìn ra được tâm tư của con gái chứ? Tiếc rằng tổ tiên đã có quy định, thành viên hoàng thất không được cùng gả cho một chồng, điều này khiến Dung Quý Phi cảm thấy khó xử vô cùng.
Chu Thiên Giáng ngại ngùng nói vài câu về Hồng Tiểu Thanh và Huyền Châu rồi xin cáo từ. Đối với tình ý của Thất công chúa, Chu đại quan nhiêu trong lòng hiểu rõ. Nếu là trước đây, Chu Thiên Giáng sẽ không quan tâm tới những vấn đề này, càng nhiều thì càng tốt, nhưng hiện giờ Chu đại quan nhân cũng không dám nhận thêm một trái tú cầu nữa.
Ra khỏi Đông cung, Chu Thiên Giáng và Đại Ngưu đi đến cung của Bình Quý Phi. Trong số mấy vị hoàng tử, Chu Thiên Giáng cảm thấy vị quý phi này có giọng nói nhỏ nhất, thậm chí là còn có cảm giác không vương bụi trần, ngay cả con ruột Huyền Châu ốm nặng bà cũng chỉ đến thăm vài lần chứ càng không phải nói đến việc tranh quyền đoạt vị giữa các hoàng tử.
- Thần…Chu Thiên Giáng, khấu kiến nương nương thiên tuế!
Chu Thiên Giáng ôm quyền, cúi đầu hô.
- Chu đại nhân bình thân!
- Tạ nương nương thiên tuế!
Chu Thiên Giáng thuận thế đứng thẳng sống lưng.
Thời gian này người đến thâm cung đều là để tặng lễ vật. Chu Thiên Giáng không vòng vo, trực tiếp đưa ra lễ vật. Bình Quý Phi không biểu hiện trực tiếp như Dung Quý Phi, điềm tĩnh nhìn thoáng qua rồi để lên bàn.
- Chu đại nhân, việc của Châu nhi, bổn cung cảm tạ ngài đã ra tay cứu giúp, ân đức này, bổn cung sẽ ghi nhớ trong lòng.
- Nương nương quá lời rồi, Huyền Châu điện hạ và thần tình như thủ túc, tại hạ cũng ngẫu nhiên mà thành công thôi.
Chu Thiên Giáng khiêm tốn nói.
Lời này nếu là do các thần tử khác nói ra thì đúng là tự làm khó mình, thân là thần tử lại dám cùng hoàng tử tình như thủ túc. Đây chẳng phải dát vàng lên mặt mình sao, nhưng lời nói từ miệng của Chu Thiên Giáng sẽ không ai cảm thấy là đang nịnh bợ hoàng thất.
- Chu đại nhân, Châu Nhi có một người tri kỉ như ngươi đó là phúc của nó nhưng bổn cung muốn khuyên ngươi một câu, có những thứ sau khi có được rồi mất đi còn nhiều hơn. Châu Nhi có thể từ bỏ việc tranh đoạt địa vị, bổn cung rất yên tâm, ta không mong nó cao cao tại thượng, chỉ mong sao nó bình yên sống qua ngày.
Nghe những lời nói thanh bạch của Bình Quý Phi mà Chu Thiên Giáng cảm thấy như mình đang cùng một vị xuất gia nói chuyện, chỗ nào cũng lộ thiên cơ.
Bình Quý Phi rất biết chăm sóc bản thân, nếu nhìn vào dường như chỉ độ ba mươi tuổi. Nếu so về dung mạo cũng đẹp hơn Phùng hoàng hậu. Chu Thiên Giáng cảm thấy kỳ quái, một mỹ nhân thanh bạch như vậy vì sao cứ mãi mang thân phận quý nhân.
Chu Thiên Giáng không dám ở lâu, nghe xong những câu dặn dò liền lập tức cáo từ. Ra khỏi hoàng cung, Chu Thiên Giáng thấy không ít quan viên đang chờ ngoài cung. Cấp bậc của bọn họ không thể trực tiếp bẩm báo rồi vào cung như Chu Thiên Giáng, bọn họ muốn tặng lễ vật phải qua tay thái giám, cho nên đây là thời gian phát tài của thái giám.
Tin tức Chu Thiên Giáng tặng lễ vật đã truyền đến tai Đổng Quý Phi, bà ta không ngờ rằng Chu Thiên Giáng sẽ đi Đông cung và viện của Bình Quý Phi, dám không đến thỉnh an bà, nhất thời trong lòng bà cảm thấy vô cùng buồn bực.
Chu Thiên Giáng chẳng cần biết Đổng Quý Phi là mẹ của ai, việc tặng quà cho Dung hoàng hậu là vì Hồng Tiểu Thanh, còn đến gặp Bình Quý Phi là vì Huyền Châu, còn lại các quý phi khác trong hậu cung hắn căn bản cũng chẳng buồn đến thăm hỏi.
Chu Thiên Giáng vừa ra khỏi hoàng cung, liền bị một người cản kiệu, Chu Thiên Giáng vén rèm lên nhìn thì hóa ra là Thái thái y.
- Thái thái y, ngài không ở trong Thái y viện chạy tới nơi này cản đường ta làm gì?
Chu Thiên Giáng ngồi trên kiệu hỏi.
- Chu đại nhân, ta đứng đây đợi ngài.
Thái thái y cung kính nói.
- Hả, đợi ta? Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, muốn cái bí kiếp gì đó ta đây không có.
Thái thái y lắc đầu.
- Đại nhân, ta không phải đến vì bí kíp kia mà là muốn mời ngài ra tay cứu giúp cho Quách lão phu nhân.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, lập tức khoát tay,
- Ta nói này Thái thái y, không phải ta không muốn cứu mà là ta không có năng lực, ta chỉ là người bình thường chứ không phải là thần tiên, Quách lão phu nhân tuổi đã cao, ta quả thật vô phương cứu chữa.