Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 369 - Chương 266: Trước Đại Lễ (1)

Chương 266: Trước đại lễ (1)

- Hứ, huynh nói thế nhưng đã bao giờ thấy huynh tặng ta cái gì đâu.

Ngọc Nhi tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.

Các cô gái nói đùa không ngớt, Chu Thiên Giáng cầm lên một món trang sức, cẩn thận nhìn qua một lượt.

- Khoan hãy nói, vật quý mới thành hiếm, thảo nào các vị thiên kim tiểu thư trong thành đều muốn có. Đậu Cáp muội, chuẩn bị cho ta một ít lễ vật, ta cũng muốn đi tặng mọi người.

Chu Thiên Giáng nhìn Da Luật Đậu Cáp cười nói.

- Khuyên tai một bộ 400 lượng, vòng tay một bộ 800 lượng, trang sức 1500 lượng. Chỉ cần Chu đại nhân mang tiền ra đây thì ta sẽ đáp ứng.

Da Luật Đậu Cáp báo giá thuộc như lòng bàn tay.

- Muội điên à? Chẳng lẽ bạc của ta từ trên trời rơi xuống sao?

Chu Thiên Giáng khó chịu nhìn Da Luật Đậu Cáp.

- Không cần cũng chẳng sao, dù sao cũng có người muốn.

Da Luật Đậu Cáp vô tư nói.

- Đúng vậy, mấy đồ trang sức của Đậu Cáp tỷ tỷ đều đang xếp hàng chờ người đến lây đây.

Ngọc Nhi cười nói.

Trong lòng Chu Thiên Giáng chợt động, nhìn Da Luật Đậu Cáp hỏi:

- Đại muội tử, chuyện lần trước ta nói với muội, không biết muội có đồng ý hay không?

Chu Thiên Giáng nói xong liền liếc mắt nhìn Thất công chúa.

Da Luật Đậu Cáp trong lòng hiểu rõ, Chu Thiên Giáng nói muốn mời nàng làm chủ quầy thu ngân của Chu Ký Ngân Lâu trong thành, đang đứng trước mặt của Thất công chúa cho nên Chu Thiên Giáng không tiện nói thẳng ra.

- Cũng được thôi, nhưng muội có yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

- Tỷ lệ 3: 7, ta phải suy nghĩ chút lợi ích cho gia tộc ta chứ.

Chu Thiên Gián ngẫm một hồi, chia 3: 7 cũng chẳng tính là gì, với tài cán của Da Luật Đậu Cáp, chia cho nàng 3 phần cũng là việc nên làm.

- Được, ta đồng ý, 3: 7 thì 3: 7.

Chu Thiên Giáng dứt khoát nói.

- Thiên Giáng đại ca, huynh nghe không rõ rồi, ta 7 phần còn huynh chỉ có 3 thôi.

Da Luật Đậu Cáp nói tiếp.

Chu Thiên Giáng trừng mắt:

- Ta nói này đại muội tử, muội ăn hết phần của Đại Ngưu vậy, chúng ta cũng đừng tàn nhẫn như thế chứ?

- Không thì thôi, dù sao cũng là huynh cầu muội chứ không phải muội cầu huynh.

Da Luật Đậu Cáp vô tư nói.

Chu Thiên Giáng tức đến mức đứng phắt dậy, chỉ vào đống trang sức:

- Ta nói cho mấy người biết, sau này đừng ai mua mấy thứ đồ chơi này nữa, không đáng tiền. Đậu Cáp là một thương gia lòng dạ hiểm độc.

- Thiên Giáng, sao chàng có thể nói vậy chứ? Đậu Cáp là một cô gái tốt, sao huynh lại không nể mặt nhau vậy chứ?

Chiêm Linh giận dữ nói.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ đứng dậy, tự nhủ nàng như vậy còn tự xưng mình là con gái nữa sao? Đừng đùa chứ?

- Được rồi, mấy người cứ nói chuyện tiếp đi, ta đến hậu viện tìm sư phụ.

Chu Thiên Giáng biết hắn không phải là đối thủ của mấy cô gái trước mặt liền đứng dậy rời đi.

- Thiên Giáng, không cần đi đâu, Lâm gia gia đã đến phủ của chúng ta rồi.” Quách Dĩnh vội vã nói.

- Hả? Đến phủ của muội?

- Là nãi nãi mời đến.

Quách Dĩnh nói xong trên mặt lộ vẻ khổ sở.

Chu Thiên Giáng biết Quách Dĩnh lo lắng cho sức khỏe của lão phu nhân:

- Dĩnh tử, lão phu nhân tuổi tác đã cao, bệnh của người quả thật ta không thể chữa, nhưng lão phu nhân ở hiền ắt gặp lành, không chừng đợi đến sang xuân khi đại hôn lễ được tiến hành thì bệnh tình của người sẽ khỏi.”

Vừa nghe Chu Thiên Giáng nói xong thì đám người Ngọc Nhi, Chiêm Linh đều lộ vẻ mặt khó coi. Vừa nghĩ sau đại lễ sẽ được gả vào Chu phủ lại càng căng thẳng hơn nhưng trong lòng Thất công chúa lại đang dâng lên một sự chua xót, xem ra đời này không có duyên với người trong mộng rồi.

Bệnh tình của Quách phu nhân không nhẹ như Chu Thiên Giáng tưởng. Quách phủ giữ kín mọi chuyện với bên ngoài, không để tin tức bệnh tình của lão phu nhân truyền ra ngoài, nhưng Quách lão phu nhân biết mình đại nạn khó qua nên bảo Ngọc Nhi gọi Lâm Phong đến, có vài việc quan trọng Quách lão phu nhân muốn tự mình phân phó. Hơn nữa, Quách lão phu nhân tự hỏi cả đời này bà không có lỗi với ai, chỉ có Lâm Phong khiến lão phu nhân có chút khó xử. Đại hạn trước mắt, lão phu phân muốn cho Lâm Phong một câu trả lời thỏa đáng.

Trong hoàng cung, tinh thần của Thành Võ Hoàng vô cùng thoải mái, cầm ly rượu đi một vòng uống cùng các triều thần. Huyền Nhạc thì càng không phải nói, đứng giữa đám triều thần ân cần hỏi han.

Không ít người phát hiện sự vắng mặt của Chu đại quan nhân, đám người Thân Bách Công lại càng lắc đầu thở dài. Trong mắt bọn họ, Chu đại quan nhân chọn nhầm hoàng tử, điều này thật không phải đơn giản.

Nhìn tình thế trước mắt, Huyền Nhạc đương nhiên đã không khước từ việc tiếp nhận là Hoàng tử duy nhất của Thành Võ Hoàng, Chu Thiên Giáng dù danh cao vọng trọng đến đâu nữa, e rằng tương lai cũng sẽ rơi vào một kết cục bi thảm. Tuy Huyền Nhạc ngoài miệng khen tặng Chu Thiên Giáng nhưng triều thần đều biết rõ bọn họ căn bản không cùng một đường đi, chỉ cần Huyền Nhạc lên ngai vàng thì quyền thế của Chu Thiên Giáng sẽ xuống dốc không phanh.

Thành Võ Hoàng đảo mắt nhìn đám triều thần một lượt, quay đầu hỏi Tĩnh Vương,

- Vương đệ, tên tiểu tử Thiên Giáng sao lại không tới?

Tĩnh vương hơi nhíu mày, tự nhủ ta làm sao biết được.

- Vừa nãy đệ còn thấy hắn, chắc đi đâu đó chúc rượu rồi.

Thành Võ Hoàng tự nhủ Tĩnh Vương ngươi chỉ biết nói dối không chớp mắt, đại quan nhất phẩm chỉ ngồi hai bàn, có vài người chẳng lẽ ông ta nhìn không rõ.

- Tĩnh Vương, lập xuân năm tới, ta muốn lập Huyền Nhạc làm Thái tử, đệ là hoàng thúc, phải ra sức giúp nó đấy.

Thành Võ Hoàng chuyển đề tài nói về Huyền Nhạc.

- Ha ha, Huyền Nhạc rất biết lôi kéo lòng người, về mặt này hoàng huynh không phải lo. Nói thật, ngay cả đệ cũng không ngờ rằng Huyền Nhi có thể đến phủ của Chu Thiên Giáng, giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với các triều thần.

Tĩnh Vương vừa nói vừa cầm ly rượu lên,

- Hoàng huynh, Đại Phong năm nay đã xảy ra nhiều biến cố, may có sự phù hộ của tổ tiên mà giang sơn Lý gia mới không bị rơi vào tay ngoại tặc. Nào! Thần đệ chúc huynh một ly!

Thành Võ Hoàng vui cười cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Đã nhiều năm nay, Thành Võ Hoàng không còn nhớ rõ Tĩnh Vương đã giúp ông ta bao nhiêu chuyện. Nếu như không có sự trợ giúp của Tĩnh Vương, e rằng Thành Võ Hoàng cũng khó mà ngồi yên trên ngai vàng.

- Vương đệ, thân thể của Quách lão phu nhân không được tốt, đệ có thời gian thì thay ta hỏi thăm người vài lời.

Việc Quách lão phu nhân bệnh nặng có thể giấu được đám triều thần nhưng qua sự chẩn đoán của thái y thì cũng khó qua được mắt của Thành Võ Hoàng.

Tĩnh Vương nghe xong, lặng lẽ gật đầu.

- Hoàng thượng, việc điều động người của Binh Bộ, đệ nghĩ huynh nên thận trọng một chút, Thiên Tín rất được sự ủng hộ của các tướng sĩ, ý kiến của ông ta, đệ nghĩ huynh nên tiếp thu cho thỏa đáng.

Thành Võ Hoàng cười cười, không trả lời câu hỏi của Tĩnh Vương. Những năm qua, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài thì Đại Phong yên ổn nhưng kỳ thực là loạn trong giặc ngoài. Thành Võ Hoàng không thể không để cho kéo bè kết đảng, đến bây giờ kết quả của nó là Chu Diên Thiên đã kéo theo được toàn bộ đại doanh Phương Bắc đi theo tạo phản. Bây giờ Thiên Thanh ốc còn không mang nổi mình ốc, Đương Vân lại chuyên chăm lo việc trị nước. Cơ hội tốt thế này Thành Võ Hoàng sao có thể bỏ qua để chỉnh đốn lại chứ, bất kể ai tới khuyên răn, Thành Võ Hoàng đã hạ quyết tâm phải để quân quyền Đại Phong nằm trong tay những người thân tín.

Thành Võ Hoàng đặt ly rượu xuống, trong lòng thở dài một tiếng, tình hình bên ngoài của Đại Phong đã được giải quyết nhưng nội bộ vẫn rối ren như cũ. Hiện giờ điều khiến Thành Võ Hoàng lo lắng nhất chính là Chu Thiên Giáng.

Đầu xuân năm sau, Chu Thiên Giáng sẽ đưa hai vợ nhập phủ. Có thể nói vô hình trung đã đưa Quách gia và Tĩnh Vương phủ cùng Chu Thiên Giáng ở một bên chiến tuyến. Tĩnh Vương thì không cần nói, quan trọng là uy vọng của Chu Thiên Giáng và Quách gia trong quân ngũ khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy một sự bất an mơ hồ.

So với sự ồn ào náo nhiệt trong hoàng cung thì phía Quách phủ lại một mảnh buồn thảm, do bệnh tình của Quách lão phu nhân mà không khí ăn tết của Quách phủ giảm đi không ít.

Trong phòng ngủ ở hậu viện, Lâm Phong đau buồn ngồi bên cạnh giường lão phu nhân, nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên Lâm Phong công khai đi vào phòng lão phu nhân.

Sau khi Quách Thiên Tín hồi kinh, Lâm Phong dường như không còn đặt chân vào cửa chính của Quách phủ, thân phận của ông gần như đã được công khai tại Quách phủ, Quách Thiên Tín không thể không biết về thân phận của Lâm Phong. Đường đường là lão đại Niêm Can Xử của Đại Phong lại ở ẩn trong phủ Quách gia gần 20 năm, Quách Thiên Tín nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân trong đó, ông ta không phải là kẻ ngốc, suy nghĩ một chút là có thể đoán ra rốt cuộc Lâm Phong ở ẩn gần 20 năm là vì ai.

Quách Thiên Tín và Lâm Phong đều không muốn phá bỏ bức màn này vì muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cho tướng phủ. Lão phu nhân lựa lúc Quách Thiên Tín tham gia đại lễ tế điện mới gọi Lâm Phong tới cũng là để tránh Quách Thiên Tín và Lâm Phong chạm mặt nhau.

Cửa lớn của căn phòng đóng chặt, vài tên thị vệ trong phủ đứng canh ở bên ngoài, không ai biết được nội dung trao đổi giữa lão phu nhân và Lâm Phong, nhưng khi Lâm Phong bước ra ngoài, trên tay cầm một hộp gỗ tinh xảo.

Bình Luận (0)
Comment