- Thiên Giáng, cả năm nay đi theo ngươi bôn ba khắp nơi, Huyền Châu không phải là kẻ ngốc, có nhiều chuyện ta đã thấy hết rồi. Ngươi không nói chứ gì? Được, ta nói thẳng với ngươi vậy. Đầu tiên, Chu Ký Ngân Lâu đã trải khắp thiên hạ, nếu nói tiền tài của Chu Thiên Giáng ngươi sánh ngang với Đại Phong thì không sai chứ? Tiếp theo, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, ngươi đã thiết lập hệ thống thông tin không thua kém, có thể nói những chuyện phụ hoàng biết thì cũng không qua được mắt ngươi.. Điều quan trọng nhất là ta không rõ cụ thể ngươi có bao nhiêu binh mã trong tay nhưng chắc chắn là chiến lực cường hãn, có thể đối đầu được với Đại Phong.
- Thiên Giáng, Huyền Châu ta mặc dù thân phận là hoàng tử nhưng lại coi ngươi là tri kỷ tốt nhất. Với thế lực của ngươi hiện giờ, nếu nói không muốn tự xưng vương thì Huyền Châu ta không tin. Có lẽ không phải là bây giờ nhưng sẽ có một ngày con mãnh hổ này sẽ phá chuồng xông ra.
- Huyền Châu biết, nếu ta không từ bỏ địa vị Thái tử, với sức ảnh hưởng của dã tâm và năng lực của ngươi, cho dù là phụ hoàng cũng phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều. Nếu Huyền Châu quả thật ngồi lên ngai hoàng đế thì tương lai sẽ như thế nào chứ? Sẽ nhường ngôi cho ngươi hay đao thương không có mắt? Vậy nên Huyền Châu rút lui, nếu vậy thì sau này cho dù ngươi có đối đầu hay là trụ cột của Đại Phong thì chúng ta vẫn là tri kỷ..
Huyền Châu nói xong, nhìn Thiên Giáng với ánh mắt chân thành.
Chu Thiên Giáng híp mắt nghe xong những lời Huyền Châu nói, trong lòng tự nhủ, tên tiểu tử này trước kia giả tỉnh giả ngu nhưng suy nghĩ tình cảm thật thấu đáo, cái gì cũng tỏ.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:
- Đừng nó gì nữa, chuyện trước đây đã qua rồi, tối nay ngồi với ta uống vài chén rượu giải sầu.
Trên mặt Huyền Châu lại lộ vẻ tươi cười:
- Nếu sau này tiểu tử ngươi muốn làm phản, hi vọng để lại cho Lý gia ta mảnh đất, đừng nên đuổi tận giết tuyệt.
- Má nó ngươi lại nói gì thế? Đừng có vu oan lên đầu lão tử này chứ. Câu này để cha ngươi nghe được, bao nhiêu kim bài miễn tử của lão tử cũng không đủ dùng đâu. Đại Ngưu… Đại Ngưu… người đâu? Gọi Linh Nhi và mấy muội muội của ta đến đây, mọi người cùng tưng bừng một phen nào!
Chu Thiên Giáng cao giọng hô.
Huyền Châu có thể bỏ cả hoàng vị vì không muốn mất đi tình bạn này, Chu Thiên Giáng mặc dù miệng không nói thành lời nhưng trong tim vô cùng cảm động.
Chu Thiên Giáng đã bỏ xuống gánh nặng trong lòng. Chuyện này của Huyền Châu khiến hắn nhìn ra được nguy cơ, Huyền Nhạc đã được hầu hết mọi người ủng hộ, hắn biết rõ suy nghĩ này của Thành Võ Hoàng, e rằng bước tiếp theo lại sắp thanh trừ những kẻ đối lập Huyền Nhạc rồi.
Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng đã bày xong quỷ kế, một khi để ông ta bày binh bố trận xong e rằng muốn đi thì cũng đã quá muộn.
Tuyết đã rơi nhiều ngày liên tiếp trong kinh thành Đại Phong nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc đón tết của dân chúng. Không khí trong hoàng cung cũng rất náo nhiệt, buổi lễ lễ cúng tổ tiên hàng năm cũng sắp diễn ra. Năm nay khác với những năm trước, bởi vì sự ra đi đột ngột của Lão Thái hậu nên phải chuẩn bị thêm nghi thức tưởng nhớ, điều này cũng chẳng khác gì kết thúc sớm thời gian để tang Lão Thái hậu.
Không khí lễ tế dường như đã làm nhạt bớt những phong ba của năm vừa qua. Mọi người đã quên đi sự chết chóc trong chiến tranh, không khí vô cùng an lành hạnh phúc.
Chu Thiên Giáng cũng chuẩn bị vài phần hậu lễ sai người đem đến Ô Tộc và các huynh đệ trong Bắc đại doanh. Việc rút lui của Huyền Châu cũng khiến cho hắn trở nên an nhàn nhưng vẫn còn một điều khiến hắn phải suy nghĩ, đó chính là việc Quách lão phu nhân ngã bệnh.
Quách Dĩnh vào trong phủ, khóc đỏ hai con mắt mong Chu Thiên Giáng có thể đến khám bệnh cho lão phu nhân. Kể từ khi Chu Thiên Giáng chữa khỏi bệnh thương hàn, y thuật của hắn đã bị biến thành xuất quỷ nhập thần. Chu Thiên Giáng vừa qua phủ xem qua liền biết rằng lần này hắn cũng bó tay. Bệnh của lão phu nhân là bệnh cũ tái phát, điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng của “Chu đại phu”, do đó Quách Dĩnh khóc càng thảm thiết.
Buổi lễ hiến tế diễn ra vô cùng long trọng, các quan viên trong thành đều bắt buộc phải tham gia. Chu Thiên Giáng tính mượn cớ đau ốm để không đến nhưng lại bị Quách Thiên Tín kéo đến.
Ngoài trời tuyết đang rơi, Chu đại quan nhân ngẩng đầu lên nhìn nhìn:
- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta không phải ăn no rỗi việc đó chứ, đến đây làm cái quái gì vậy?. Người coi Võ Thành Hoàng có đến đâu, còn để chon hi tử làm chủ đấy chứ.
Chu Thiên Giáng tức giận nói.
Quách Thiên Tín nhìn Chu Thiên Giáng một cái:
- Hừ, ngươi thì hiểu cái quái gì, việc này mà không đi chẳng khác gì coi thường hoàng đế, mẫu thân ta sợ tiểu tử ngươi không đến nên mới bắt ta phải đi để kéo ngươi theo đấy.
Chu Thiên Giáng gãi đầu cười. Hắn biết ý tốt của lão phu nhân, tuy Thành Võ Hoàng không đến nhưng nếu các quan viên ai mà không đến thì sẽ lập tức truyền đến tai ông ta, lão phu nhân sợ hành động nông nổi của Chu Thiên Giáng sẽ làm cho Thành Võ Hoàng cảm thấy bất mãn.
- Đúng rồi nhạc phụ, sức khỏe của lão phu nhân sao rồi? Bây giờ trời đang lạnh, nhất định phải chú ý chăm sóc tẩm bổ.
Vừa nhắc tới sức khỏe của lão phu nhân thì sắc mặt của Quách Thiên Tín đã tối sầm trở lại:
- Thiên Giáng à, ta nghe các thái y nói rằng tài nghệ của ngươi hiện nay đang là số một tại Đại Phong, mẫu thân mỗi khi đến mùa đông lại phát bệnh, tiểu tử ngươi không thể cứu được sao?
Chu Thiên Giáng chỉ biết cười khổ, tự nhủ mình có phải là thần y đâu chứ? Chẳng qua chỉ là chút mẹo nhỏ, hắn biết bệnh của lão phu nhân chính là bệnh hen suyễn theo mùa với lại tuổi đã cao cho nên không thể chữa khỏi hẳn được.
- Nhạc phụ đại nhân, bệnh của Huyền Châu thực ra con cũng rất mơ hồ, người đừng có nghe lũ thái y nói bậy bạ, nếu mà có bản lĩnh thật sự thì chẳng cần người nói con cũng đến xem bệnh cho lão phu nhân, trong lòng Thiên Giáng thì lão nhân gia người như nãi nãi (bà nội) của con vậy.
Quách Thiên Tín gật gật đầu, nghĩ cũng đúng. Nếu quả thật hắn có thể chữa được thì cũng chẳng cần Dĩnh nha đầu nói.
Nghi thức vừa diễn ra, Chu Thiên Giáng không đứng trong hàng ngũ nhất phẩm đại thần của hắn mà trốn đằng sau đám tiểu quan, giả dạng ngây ngô. Kẻ khác thì ba vái chín lạy, Chu Thiên Giáng chỉ lắc lắc cái mông.
Trong đám người này tự có quan viên Lễ Bộ cai quản số người tham gia. Vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng đứng sau đám tiểu quan thì viên quan đó chỉ biết dở khóc dở cười.
- Chu đại nhân, ngài không nên đứng chỗ này mà phải đứng phía trên mới đúng, nếu không lát nữa đại nhân hạ quan hỏi đến thì hạ quan không biết phải ăn nói làm sao mới phải.
. Một tên quan Lễ Bộ đến trước mặt Chu Thiên Giáng nói với giọng van xin.
- Nếu Tôn Thượng thư có hỏi thì ngươi nói ta thích thế này, người trẻ tuổi nên khiêm nhường một chút mới tốt.
Chu Thiên Giáng bĩu môi nói.
Viên quan Lễ Bộ đành lắc đầu, tuổi đời còn trẻ mà lên tới quan nhất phẩm như hắn từ trước đến nay chưa từng có. Hắn ngay cả tảo triều còn chẳng cần tham gia chứ đừng nói tham gia cái lễ hiến tế này.
Chu Nhất, Hạ Thanh cũng tiến tới chỗ Chu Giáng Thiên đang đứng. Huyền Nhạc đang đứng trên đài cao để đọc bài văn tế, ba người phía dướicười cười nói nói, hôm nay Đại Ngưu được làm chức giám sát thị vệ, tốp năm tốp sáu người cầm gậy đi loanh quanh, trở thành chuyện cười cho ba người Chu Thiên Giáng.
Hoàn thành xong đại lễ hiến tế, căn cứ theo quy tắc thì tất cả các quan viên đều phải vào trong cung để tham dự yến tiệc, đối với những người này mà nói thì đây là phần ban thưởng của Hoàng thượng đối với họ nhưng Chu Thiên Giáng lười chẳng muốn đi khiến Chu Nhất, Hạ Thanh phải tốn vài lời an bài sau đó cùng nhau lặng lẽ về phủ.
Còn mấy ngày nữa là đến tết, ở kiếp trước thì gọi là ải cuối năm.. Trong phủ trang hoàng đèn hoa đẹp mắt thể hiện không khí rất vui tươi. Trong đại sảnh để vài bồn than lửa sưởi ấm, Chu Thiên Giáng vừa bước vào cửa liền phát hiện Quách Dĩnh, Ngọc Nhi đều đang ở đó, không chỉ có hai người họ mà Thất công chúa cũng đang ở đây.
- Ha ha, Thất công chúa đúng là khách quý đến nhà Sao vậy? Có phải lại mang đồ đến đây để đổi lấy viên đá rách không đáng đồng tiền của Đậu Cáp muội không vậy?
Chu Thiên Giáng xoa xoa tay, nói vài câu bông đùa rồi tiến tới chỗ ba thiếu nữ đang đứng.
Da Luật Đậu Cáp hung dữ run lên:
- Thiên Giáng đại ca, đồ ta mang đến đều là ngọc thượng phẩm, huynh chớ có coi thường.
Thất công chúa vừa cười vừa nói:
- Đậu Cáp nói rất đúng, ngay cả các thợ thủ công trong nghề cũng nói viên đá kia rất hiếm thấy.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ bọn họ thì biết cái quái gì, cả năm không ra ngoài cung thì biết cái gì chứ, hơn nữa số đó đa phần a dua nịnh bợ, Thất công chúa đem đống đồ đó vào cung ai dám nói không tốt chứ. Thất công chúa bây giờ đường đường là nữ nhi của hoàng hậu, địa vị đã khác xa trước kia.
- Thiên Giáng, huynh xem đôi khuyên tai này thế nào? Đậu Cáp tỷ tỷ cho muội đấy.
Ngọc Nhi giang đôi tay ngọc ngà cầm đôi khuyên tai mà không nỡ rời.
Chu Thiên Giáng xem qua, tuy viên đá không lớn nhưng được khắc vẽ vô cùng tinh xảo.
- Ngọc Nhi, đợi sau này ta sẽ tự làm một đôi cho nàng, đảm bảo đẹp hơn gấp trăm lần.
Chu Thiên Giáng nói xong liền ngồi xuống.