Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Huyền Nhạc, không ngờ hắn lại xuất hiện trong tình hình này. Không chỉ có Chu Thiên Giáng mà các quan đại thần đều cảm thấy vô cùng kinh hãi. Bọn họ khiếp sợ không chỉ vì cả hai vị hoàng tử cùng đến mà cũng chấn động vì uy vọng của Chu Thiên Giáng, không thể ngờ cả hai Hoàng tử lại cùng đến giải thích cho hắn.
Hơn nữa, khi vừa vào cửa Huyền Nhạc lại dùng hai từ huynh đệ để nói chuyện với hắn. Phải biết rằng quân thần phân minh, Huyền Châu và Huyền Nhạc đều là được phong vương, theo lễ pháp thì thân phận bọn họ là chủ tử, trước mặt mọi người mà Huyền Nhạc gọi Chu Thiên Giáng là huynh đệ chẳng phải đang tự hạ thấp mình đó sao.
Chu Thiên Giáng ôm quyền:
- Huyền Nhạc điện hạ, chẳng phải hiện giờ người rất bận sao? Ngài có thể đến phủ đệ bần hàn này, Thiên Giáng quả thật nở mặt nở mày. Đại Ngưu, còn đứng đó làm gì, mau lấy ghế ra đây.
Chu Thiên Giáng mang theo ý trào phúng phân phó một tiếng.
Huyền Nhạc cũng không để ý, cười nhẹ bước tới, mọi người đều đang ngây ra nhìn, không biết có nên nhiệt tình chào hỏi hay không, nếu không nhiệt tình thì chẳng phải phép nhưng nhiệt tình thì lại mất tôn nghiêm, dường như bên Huyền Châu vừa đổ thì bọn họ lại muốn dựa vào Huyền Nhạc vậy.
Đại Ngưu mang ghế để sau lưng Huyền Nhạc:
- Tam điện hạ, mặt mũi của ngài cũng lớn đấy, Tĩnh Vương có đến đây cũng chưa từng được ngồi ghế ta đưa đâu.
- Ha ha, làm phiền Ngưu thị vệ rồi, đây chẳng phải càng cho thấy chúng ta rất thân thiết sao?
Huyền Nhạc không thèm để ý cười cười.
Chu Thiên Giáng thầm gật gật đầu. Hắn đã nhìn thấy phong phạm quân quân vương của Huyền Nhạc, nếu không phải do quan niệm tiên nhập vi chủ thì Chu Thiên Giáng có lẽ đã đi theo Huyền Nhạc.
- Hai vị điện hạ đã hạ cố đến đây, vậy thì cùng uống một chén…
Chu Thiên Giáng nói đến đây mới nhớ ra mình chưa chuẩn bị rượu thịt:
- Uống…uống chén trà xanh hạ hỏa vậy.
Chúng triều thần vừa nghe, trong lòng tự nhủ đã gặp qua kẻ giả nghèo nhưng chưa từng thấy kẻ nào keo kiệt như vậy. Mời mọi người tới dùng cơm mà ngay cả cơm nguội cũng không đem lên, không biết hạng người nào đây nữa.
Cả Huyền Nhạc và Huyền Châu đều không ngồi. Hai huynh đệ nhìn nhau, Huyền Châu liền mở miệng nói trước:
- Các vị đại nhân, Huyền Châu một lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, càng phải cảm ơn ơn cứu mạng của Chu Thiên Giáng, Huyền Châu chẳng biết nói gì hơn. Sau khi thân thể lâm trọng bệnh thì Huyền Châu đã mất hứng thú đối với triều chính, chỉ mong có thể an an lành lành sống qua ngày, nhưng có việc này Huyền Châu chưa kịp nói với mọi người, đây là sai lầm của ta. Một lần nữa xin tạ lỗi cùng mọi người.
Huyền Châu nói vừa dứt liền khom người chắp tay bái mọi người.
Huyền Châu đứng thẳng dậy nói tiếp:
- Ta biết nỗi lòng của mọi người lo lắng cho chặng đường phía trước nên ta đã mời tam ca đến đây, có lời hứa trước mặt mọi người.
Huyền Châu nói xong thì nhìn Chu Thiên Giáng và Huyền Nhạc một cái. Chu Thiên Giáng nhìn nháy nháy lông mày, ý là xin mời, để lão tử xem hai huynh đệ ngươi cùng nhau diễn kịch diễn ra cái trò gì?
Huyền Nhạc xoay người hướng về chúng thần, ngẩng cao đầu. Hai huynh đệ đứng cùng nhau thì càng thấy rõ khí chất của Huyền Nhạc hơn hẳn Huyền Châu.
- Chư vị, các triều đại nối tiếp nhau trước khi hoàng tử kế vị dù ít dù nhiều đều xảy ra việc tranh quyền đoạt vị. Nhẹ thì đấu khẩu, nặng hơn nữa thì đụng binh đao, các thần tử đều lựa chọn cho mình những chỗ dựa khác nhau. Thực ra, bất kể thế nào thì mọi người đều lựa chọn ra một vị minh quân. Mọi người ủng hộ ta hay tứ đệ thì trong thâm tâm cũng đều vì giang sơn Đại Phong ta nhưng để tránh những điều không đáng có do việc tranh quyền đoạt vị, ta chỉ đành cùng tứ đệ thương lượng xem ai là người phù hợp nhất làm quân vương. Không giấu gì mọi người, Huyền Châu đã dứt khoát nhường lại chức vị này cho ta, trong cung hiện giờ chỉ có hai vị hoàng tử, nếu tứ đệ đã lựa chọn như vậy thì Huyền Nhạc ta cũng đành nhận lời.
- Hôm nay Huyền Nhạc thể hiện rõ thái độ ở đây, cho dù các vị đại thần ủng hộ ai thì trong mắt Huyền Nhạc, cũng sẽ trọng dụng lương tài chứ không tùy tiện dùng người. Hơn nữa, làm Thái tử cũng không nhất định sẽ kế thừa ngai vàng. Huyền Nhạc sẽ tiếp thuý kiến, tiếp nhận sự giám sát của mọi người.
Những câu nói của Huyền Nhạc dù giản đơn nhưng đã nói lên tất cả, khiến mọi người cảm thấy thoải mái, dường như những u ám mấy ngày hôm nay đang dần biến mất.
Chu Thiên Giáng không khỏi tán thưởng tiểu tử này quả thật cũng có tài. Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài thì uy tín của Huyền Nhạc tại Đại Phong sẽ như mặt trời trên đỉnh, từ nay về sau cho dù Huyền Châu có cảm thấy hối hận cũng chẳng thể làm gì với địa vị quân vương của Huyền Nhạc.
- Nói rất đúng!
Chu Thiên Giáng là người vỗ tay đầu tiên, nhưng đã bị lớp lớp tràng vỗ tay của mọi người át đi mất. Cái thời đại này vẫn chưa có thói quen vỗ tay cho “lãnh đạo”.
Chu Thiên Giáng ra hiệu mọi người giữ yên lặng rồi mở miệng nói:
- Huyền Nhạc điện hạ nói vậy thì coi như đã giải vây cho Chu Thiên Giáng này rồi, nếu không e rằng mọi người sẽ chẳng tha cho cái phủ đệ bé nhỏ này mất.
Chu Thiên Giáng vừa dứt lời thì các vị đại thần trong sảnh đều lộ vẻ xấu hổ, nhưng nói gì thì lời hứa của Huyền Nhạc cũng đã khiến cho mọi người cảm thấy hài lòng. Còn việc Chu Thiên Giáng không mời mọi người dùng bữa mọi người chẳng nói một câu mà lần lượt rời khỏi đây. Những người này cũng chẳng phải ngu ngốc, họ biết rằng nếu còn nấn ná ở lại chắc chắn sẽ bị Chu đại nhân trách tội.
Chu Thiên Giáng muốn lưu lại Huyền Nhạc và Huyền Châu ở lại phủ dùng bữa rồi đi nhưng Huyền Nhạc biết Huyền Châu còn có điều muốn nói riêng với hắn nên đã kiếm cớ đi trước.
Huyền Nhạc vừa đi thì Chu Thiên Giáng lạnh nhạt nhìn Huyền Châu:
- Sao vậy? Ngài còn chưa đi sao? Ta có nói mời ngài ở lại dùng cơm đâu?
- Ha ha, lâu lắm rồi không uống rượu cùng nhau, tiểu tử nhà ngươi có đuổi ta cũng chẳng đi đâu.
- Không được, cho ngươi uống rượu thì tên khốn nhà ngươi lại tìm cách bịp ta, không chừng cho ngươi uống say rồi ngày mai cha ngươi sẽ cho người đến tịch thu tài sản của ta thì sao?
Chu Thiên Giáng quệt miệng mắng.
- Thôi đi, mang chút đồ ăn lên đây để huynh đệ ta cùng vui vẻ, Tiểu Thanh, nói với Hồng lão bá, làm thêm vài món nữa.
Huyền Châu vừa dứt lời, chẳng thèm nhìn Chu Thiên Giáng mà đi một mạch vào trong.
- Hả, má nó đây là nhà của ai vậy? Tiểu tử ngươi phân biệt cho rõ có được không hả?
Chu Thiên Giáng vừa chửi vừa bước theo.
Trong lòng Hồng Tiểu Thanh vui mừng khôn xiết, chỉ cần đại ca chửi mắng thì chứng tỏ mọi chuyện đã được giải quyết, nàng chỉ sợ Chu Thiên Giáng chẳng nói một lời thì đúng là có chuyện thật. Hồng Bách Chiêu lập tức phân phó đầu bếp làm đồ ăn, Hồng Tiểu Thanh không làm phiền hai người họ mà đi về phía hậu viện. Chu Nhất và Hạ Thanh nhìn nhau, cả hai đều không vào trong sảnh để dành không gian cho Thiên Giáng và Huyền Châu.
Đại Ngưu đang tính bước vào trong liền bị Chu Nhất cản lại:
- Tiểu tử nhà ngươi đi vào trong làm gì chứ, đi, đến chỗ thê tử ngươi uống rượu.
- Hừ, dựa vào đâu mà đến chỗ thê tử ta uống rượu? Chúng ta uống rượu cùng đại nhân không phải hay hơn sao?
- Thê tử ngươi tửu lượng tốt, uống rượu cùng nàng mới thú vị!
- Hai ngươi có ý gì hả? Tửu lượng của ta sao bằng các ngươi được?
Chu Nhất và Hạ Thanh căn bản chẳng thèm để ý tới lời của Đại Ngưu liền kéo cậu ta đi.
Trong đại sảnh, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu ngồi đối diện nhau, cả hai đều không cười.
- Nói đi!
- Nói cái gì?
- Chẳng lẽ không có gì để nói với ta sao?
- Có!
- Vậy sao còn không mau nói? Nhìn thân thể ngươi vẫn chưa được khỏe mạnh đừng tưởng ta không dám đánh ngươi.
Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn Huyền Châu, những ngày qua khiến cho hắn khổ sở không ít. Hôm nay nếu Huyền Châu còn không đến, Chu Thiên Giáng thề với trời đất sẽ không gặp tên tiểu tử đó nữa.
- Thiên Giáng, ta thật lòng cảm ơn ngươi, ngươi từng nói rằng chúng ta là bằng hữu.
- Thôi đi, đó là trước kia, giờ đã khác rồi.
- Thiên Giáng, ngươi biết tại sao ta rút lui không?
- Phí lời, chẳng phải muốn ta mất mặt sao?
- Tiểu tử ngươi đừng hồ đồ nữa, ta đang nói chính sự, đừng có đùa giỡn nữa, không cẩn thận ta chửi ngươi đó.
Huyền Châu trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
“- Vậy được, để ta nghe xem nguyên nhân là gì nhưng mà đừng nói với ta rằng ngươi không bằng Huyền Nhạc. Đó không phải là lý do, Hoàng thượng không phải là toàn năng, chỉ cần dùng đúng người đã là thành công lớn rồi.
Chu Thiên Giáng cướp lời nói.
Huyền Châu lắc lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Ngươi nói đúng, đó không phải lý do, cho dù ta có làm Hoàng thượng thì cũng chẳng thua kém gì so với Huyền Nhạc.
- Khốn kiếp, còn nói là không chơi ta? Vậy ngươi còn lý do gì để nói nữa?
Chu Thiên Giáng phẫn nộ nhìn Huyền Châu.
- Lý do lớn nhất chính là … ta không muốn sau này ta và ngươi sẽ đối đầu nhau ở chiến trường!
Huyền Châu nói xong nhìn Chu Thiên Giáng chằm chằm.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra:
- Ngươi…ngươi vừa nói gì vậy?