Trong nội điện, Thành Võ Hoàng lần lượt tiếp Phủ doãn ở các nơi. Mấy ngày nay tâm trạng của Thành Vũ Hoàng rất tốt bởi vì cuối cùng hai vấn đề nan giải đã được giải quyết. Quách Thiên Tín đã đồng ý với Thành Vũ Hoàng sẽ từ bỏ chức chủ soái ở đại doanh Trấn Nam, trở về kinh thành phụng dưỡng mẹ già mà cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử khiến Thành Vũ Hoàng đau đầu nhất đã tránh được một trận huyết chiến huynh đệ sau khi Huyền Châu quyết định rút lui.
Không biết tại sao nhưng nhìn thấy Chu Thiên Giáng chịu nạn lại khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy vô cùng sung sướng. Ngay cả bản thân ông ta cũng cảm thấy thật là kỳ quái, đường đường là bậc trí tôn mà lại đi so đo với một kẻ hậu bối, thật là nực cười.
Trong kinh thành, người bận rộn nhất không phải là Thành Võ Hoàng mà chính là Tam thái tử điện hạ Huyền Nhạc. Mấy Phủ doãn các nơi sau khi đến bái kiến Thành Võ Hoàng sẽ kéo đến phủ Thái tử. Huyền Nhạc quả thật cũng có dáng vẻ của bậc quân vương, tiếp đãi mấy quan viên đến thăm này, Huyền Nhạc hỏi thăm vô cùng tỉ mỉ, còn lệnh người ghi chép lại yêu cầu của các Phủ doãn.. Ngoài ra, Huyền Nhạc còn cố gắng sắp xếp thời gian để đến đại doanh Kinh Giao và Thủ Bị doanh kinh thành. Nếu như là trước kia thì những hành động này của Huyền Nhạc sẽ khiến một số quan đại thần cảm thấy bất mãn nhưng hiện giờ chẳng ai đủ can đảm để trách cứ vị hoàng đế tương lai này.
Còn về Huyền Châu phủ thì quả thực là có thể giăng lưới bắt chim, ngay cả một bóng người cũng chẳng có.
Huyền Châu mặc một chiếc áo khoác dày ngồi dưới mái hiên. Tuy thân thể đang dần dần hồi phục nhưng trong lòng càng lúc càng mơ hồ.
- Châu, vì chuyện của chàng mà kinh thành đã náo loạn cả lên rồi, hôm qua cha muội đã phái người đến nói với muội là ba hôm nay đại ca không ra khỏi cửa. Châu, chuyện này… có phải chàng hơi quá đáng rồi không?
Hồng Tiểu Thanh đứng bên cạnh nói khẽ.
Huyền Châu ngước nhìn Hồng Tiểu Thanh mỉm cười:
- Tiểu Thanh à, xem ra nàng vẫn không hiểu Chu Thiên Giáng, nếu ngay cả chuyện này mà tên tiểu tử đó cũng không chịu được thì nàng quá xem thường hắn rồi đó.
- Châu, cũng không thể nói như vậy được. Trong lòng muội cứ cảm thấy không nỡ, Thiên Giáng đại ca là người coi trọng mặt mũi, lần này e rằng còn nghiêm trọng hơn chàng nghĩ đấy.
Huyền Châu thở dài một tiếng:
- Tiểu Thanh, tất cả những gì Thiên Giáng làm vì ta ta đều hiểu rõ. Kỳ thực lần này cũng là vì tốt cho hắn. Chắc nàng không biết rằng Phụ hoàng đã sớm lựa chọn Tam thái tử Huyền Nhạc, Thiên Giáng làm như vậy là đang phản đối quyết định của phụ hoàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ta biết không ít về căn cơ của Thiên Giáng, nếu đứng trên lập trường hoàng gia thì không thể không giết hắn nhưng đứng trên lập trường là bằng hữu thì ta không muốn thấy Thiên Giáng xảy ra chuyện.. Sau này cho dù Huyền Nhạc có lên ngôi thì ta cũng không muốn thấy cảnh Thiên Giáng đứng lên chống đối Đại Phong.
Hồng Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, những điều Huyền Châu nói đều là thiên hạ đại sự, Tiểu Thanh không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu, nhưng Hồng Tiểu Thanh cảm thấy áy náy vô cùng, thậm chí nàng chẳng còn mặt mũinào mà đến Chu phủ nữa.
Chu Thiên Giáng đã thực hiện lời hứa hẹn ba ngày của mình.. Chạng vạng tối đã thấy một đám triều thần lũ lượt kéo đến Chu phủ nhưng thái độ đến lần này thì khác.. Mấy ngày qua họ như ngồi trên đống lửa, tưởng như sắp đến ngày tận thế, đặc biệt khi biết Huyền Nhạc đã đi thăm hỏi các nơi thì đám người này như sống dở chết dở.
Lần này họ đến không phải để nghe lời giải thích của Chu Thiên Giáng mà là để tìm chút an ủi. Hơn nữa, bất luận thế nào thì Chu Thiên Giáng vẫn là mệnh quan quyền cao chức trọng trong triều, có hắn ở đó thì Huyền Nhạc sẽ không đại khai sát giới.
- Đại nhân, mọi người đã đến gần đủ.
Hạ Thanh tiến về hậu viện nói nhỏ.
- Bao nhiêu người?
Chu Thiên Giáng bình tĩnh hỏi.
Hạ Thanh cười khổ:
- Không được một phần ba lần trước ạ.
Chu Thiên Giáng cười ha ha hai tiếng:
- Không biết lần này ta nên vui hay buồn nữa, không ngờ chỉ có chừng này người đến.
- Đại nhân, xem ra mọi người không phải tới đây để ăn, bọn họ đều đang đứng trong sảnh.
Hạ Thanh nói tiếp.
- Thực ra họ chỉ cần một lời hứa chứ làm gì còn tâm trạng mà ăn với uống. Nói với Hồng quản gia, mang lên một chút hoa quả và trà là được rồi, đừng có lãng phí.
Chu Thiên Giáng thoải mái nói.
Hạ Thanh vừa nghe, hay thật, mời người ta tới dùng cơm vậy mà cơm rượu đều không có, đại nhân không phải đang muốn vò mẻ lại thêm vỡ đó chứ.
Trước sảnh, các quan viên tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Không ít kẻ đang than thở, đời này coi như đã xong, cảm thấy hối hận vì những hành động vừa qua. Bọn họ vốn dĩ không có bản lĩnh như Chu Thiên Giáng, vừa ra chiến trường lại vừa có thể tham mưu cho Hoàng thượng. Bọn họ cho rằng chỉ dựa vào cây đại thụ Huyền Châu là có thể nhà cao cửa rộng, vô sầu vô ưu, kết quả đã không có chỗ dựa lại còn bị đâm.
Chu Thiên Giáng, Chu Nhất và Hạ Thanh bước ra.. Khác với lần trước, lần nay chẳng có ai a dua nịnh hót, cùng lắm chỉ chắp tay vái chào nhau.
Chu Thiên Giáng cũng chẳng quan tâm, vẫn cười cười chào hỏi mọi người:
- Các vị công thần, trời lạnh thế này mà lại mời các vị đến, các vị chịu khổ rồi.
Chu Thiên Giáng vừa nói vừa đi đến chỗ vị trí chủ tọa.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của mọi người, hắn cười cười:
- Hôm nay mời các vị đến đây cũng không vì chuyện gì khác, chỉ mong mọi người nhận một lời xin lỗi của ta. Hôm nay Thiên Giáng xin nhận lỗi trước mặt mọi người. Ta biết mọi người khó có thể chấp nhận nhưng sức của Thiên Giáng có hạn, nếu mọi người muốn chửi muốn rủa Thiên Giáng thì ta đây sẽ chấp nhận không lời oán trách.
Chu Thiên Giáng cũng chẳng nói nhiều lời thừa thãi, hơn nữa hôm nay mọi người tới đây chỉ là để phát tiết, có chửi vài câu cũng chẳng chết ai.
- Chu đại nhân, ta biết ta không thể so với ngài, ngài là rường cột của Đại Phong chúng ta nhưng bọn ta sau này phải sao đây?
Một vị đại thần không chịu được đứng dậy nói.
Có người dẫn đầu, lập tức những người khác liền phụ họa dồn dập theo. Chu Thiên Giáng nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, trong lòng tự nhủ đến bản thân lão tử còn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, làm gì có thời gian rảnh rỗi hỏi các ngươi.
- Các vị công thần, mọi người không nên bi quan như vậy, ta thấy Hoàng thượng thân thể mạnh khỏe, kiểu gì cũng phải ngồi ngai vàng tám đến mười năm nữa. Hơn nữa, cho dù Huyền Nhạc có làm Hoàng đế thì ngài ấy cũng sẽ không vì thù riêng mà làm hỏng đại nghiệp, dù gì trong triều còn rất nhiều bậc đại thần, ta tin rằng họ sẽ giữ lấy đại cuộc.
Chu Thiên Giáng an ủi nói.
- Đại nhân, bọn ta chẳng muốn nghe gì khác, chỉ muốn nghe mấy câu của ngài là được rồi.
Một vị khác đứng lên nói tiếp.
Chu Thiên Giáng trong lòng hiểu rằng đám người này muốn hắn đảm bảo lợi ích của mọi người nhưng điều này Chu Thiên Giáng không thể nói bừa, bản thân hắn cũng sắp không thể bảo vệ chính mình thì làm sao bảo vệ được họ chứ.
- Chư vị, nếu mọi người đã muốn vậy thì Thiên Giáng đành nói vài lời, mong mọi người thứ lỗi cho những chuyện trước đây.
Chu Thiên Giáng xoay chuyển ý nghĩ, nói xong liền ôm quyền khom lưng hành lễ với mọi người.
- Khoan đã, cái lễ này nên do ta làm mới phải!
Ngay khi Chu Thiên Giáng đang chuẩn bị cúi người thì chợt nghe thấy một tiếng hô ngoài cửa phủ.
Mọi người sửng sốt quay đầu lại. Chu Thiên Giáng hơi nhíu mày, bởi vì người hắn nhìn thấy xuất hiện trong cửa phủ chính là Huyền Châu và Hồng Tiểu Thanh. Quản gia Hồng Bách Siêu đứng bên cửa lớn, dường như đang có điều muốn nói, nhưng nhìn thấy Huyền Châu thì ông lại nuốt những lời muốn nói vào trong. Mấy tên giữ cửa liếc nhìn Hồng Bách Siêu một cái, Hồng Bách Siêu khoát khoát tay bảo họ lui xuống.
Hồng Tiểu Thanh đứng bên cạnh Huyền Châu không dám nhìn mọi người. Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng mỉm cười một cái rồibước vào bên trong.
Huyền Châu không chào hỏi ai mà bước một mạch đến chỗ Thiên Giáng. Đến trước mặt Chu Thiên Giáng, Huyền Châu khẽ cười đầy hối lỗi rồi quay người lại.
- Các vị công thần, hôm nay Huyền Châu đến đây là để nói rõ với mọi người. Ta biết mọi người đang lo lắng chuyện gì, cho nên hôm nay ta đến đây để cho mọi người yên tâm, cũng là để đến tạ lỗi với Thiên Giáng.
Huyền Châu nói xong liền quay người nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng khoanh hai tay lại, cũng không nói gì, trong lòng thầm nhủ tiểu tử nhà ngươi hôm nay đến coi như cũng không tệ, nếu không cả đời này đừng mong nói chuyện với ta.
Nhìn mọi người đều đang kinh ngạc, Huyền Châu nói tiếp:
- Đi theo Hoàng tử là việc làm của các bậc công thần từ trước đến nay, bất kể thắng thua đều không hối hận, nhưng việc Huyền Châu rút lui đã khiến mọi người thất vọng, vậy nên hôm nay ta mời một người đến đây để nói một lời với mọi người.
Huyền Châu nói xong liền quay về phía cửa lớn vẫy vẫy tay với Hồng Tiểu Thanh, Hồng Tiểu Thanh gật gật đầu rồi xoay người ra ngoài cửa khom người xuống.
Chu Thiên Giáng nhíu mày, không rõ Huyền Châu đang làm gì. Ngay khi mọi người đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì ngoài cửa có một người bước vào. Người này vừa bước vào thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Chu Thiên Giáng ngẩn người, hai tay theo bản năng hạ xuống, chả trách vừa này Hồng Bách Siêu lại có bộ dạng đó, thì ra y ở ngoài cửa.
- Ha ha, Thiên Giáng huynh, Huyền Nhạc tùy tiện tới chơi, huynh không trách cứ gì ta chứ!
Người vừa vào chẳng phải là ai khác mà chính là Tam hoàng tử Đại Phong Huyền Nhạc điện hạ mà mọi người không ngờ đến.