Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 365 - Chương 262: Nhân Tuyển (2)

Chương 262: Nhân tuyển (2)

- Thiên Giáng, có phải trong lòng ngươi rất khó chịu không? Ha ha, bổn vương lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Tĩnh Vương muốn lợi dụng cơ hội này để đả kích hắn, hận không thể khiến Chu Thiên Giáng tức đến ói máu ngay tại đây mới thấy vui.

- Tĩnh Vương gia, không ạ, được gặp các vị trưởng bối, Thiên Giáng làm sao dám khó chịu cơ chứ? Đương nhiên, nếu mà chỉ có một mình ngài thì quả thật ta sẽ rất khó chịu thoải mái.

Chu Thiên Giáng phản kích nói.

- Mọi người thấy chưa? Tiểu tử này đâu có coi ta là cha của Ngọc Nhi. Thiên Tín, từ nay về sau chúng ta cần hợp sức lại, nếu không nữ nhi bị người khác bắt nạt ta cũng không quản đâu.

Tĩnh Vương nhếch miệng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.

Văn Nhữ Hài cùng Sở Vân và những người khác đều bật cười, Chu Thiên Giáng tiểu từ này ngay cả Hoàng Thượng cũng đem ra làm trò cười được huống chi là Tĩnh Vương.

Quách Thiên Tín cười ha ha chuyển sự chú ý của mọi người tới bàn rượu. Tĩnh Vương cùng với Lý Hồng ngồi ở bị trí trên cùng, Quách Thiên Tín đương nhiên ngồi ở vị trí chủ nhân, những người còn lại chia đều ngồi hai bên, mỗi người đều tự tìm cho mình một chỗ. Sở Vân và Văn Nhữ Hải đều muốn nhường cho Chu Thiên Giáng ngồi vị trí trước mình, dù nói gì đi nữa thì quan phẩm của hắn cũng cao hơn bọn họ.

Chu Thiên Giáng trong năm nay đã hai lần cứu nguy cho Đại Phong trong dầu sôi lửa bỏng, bài trừ tệ tham quan trong ngân khố quốc gia, lên phía bắc diệt trừ nỗi lo về Thiên Thanh, tất cả mọi việc hắn làm đều khiến triều thần nể phục, quan phẩm này trong mắt các đại thần trong triều có thể coi như là xứng đáng.

Chu Thiên Giáng đương nhiên là một người hiểu chuyện nên lấy thân phận vãn bối mà ngồi ở vị trí dưới cùng với mấy người Chu Nhất và Hạ Thanh.

Quách Thiên Tín nâng chén rượu:

- Tĩnh Vương, Lý đại nhân, hôm này ta mời các vị đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mọi người tụ tập vui vẻ với nhau một chút.. Nào, ta kính một chén trước.

Quách Thiên Tín vừa nói xong, mọi người đều xuất thân là võ tướng, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Chu Thiên Giáng nhìn quanh mọi người một cái, nếu mà xét về thân phận thì hắn biết nhất định lão trượng nhân này có dụng ý khác, sau đợt Tết này thì có khả năng trong triều sẽ có sự thay đổi lớn về quân đội. Quách Thiên Tín mời mọi người tới đây phỏng chừng cũng chính là vì chuyện này.

Sau khi uống được ba chén rượu vào bụng thì mọi người bắt đầu nói chuyện vui vẻ. Tuy bình thường Chu Thiên Giáng đều không để ý nhưng lần này tất cả ngồi cùng nhau thì hắn lập tức phát hiện căn cơ của Quách gia đúng là không phải hùng hậu một cách bình thường. Chỉ mấy người ở trước mặt đây ai mà chẳng có chân trong quân chứ, họ đều là những người có thể gây ra những chấn động lớn, thảo nào Thành Võ Hoàng rất tôn trọng Quách gia, người ta quả thật cũng có cái vốn để Hoàng thượng phải coi trọng.

Quách Thiên Tín nhìn mọi người rồi nói với Tĩnh Vương:

- Tĩnh Vương, tiểu tử Thiên Giáng này làm việc cũng không đến nỗi, không làm mất mặt của Quách Phủ ta. Nói thật, mỗi lần nghe đến chuyện của hắn là ta lại thấy mình thật sự đã già rồi. Ngày này qua tháng khác, con người cũng phải già đi, ngài nhìn Lão Văn xem, lúc còn ở Trấn Nam ông ấy là một hổ tướng, trên người có vết thương mà qua vài hôm lại cứ như không có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ thì cũng phải hồi kinh dưỡng lão rồi đấy thôi.

Quách Thiên Tín nói xong, lại thở dài một tiếng:

- Aizzz! Người mới thay người cũ, lần này trở về, ta chuẩn bị xin Hoàng Thượng từ quan, an tâm ở nhà phụng dưỡng mẹ già.

Lời nói của Quách Thiên Tín khiến mọi người không khỏi sửng sốt, Tĩnh Vương kinh ngạc nhìn Quách Thiên Tín:

- Sao vậy? Cái lão già chết bầm nhà ngươi cũng muốn nghỉ ngơi sao? Cái này thì không được, đại doanh Trấn Nam không thể thiếu ngươi.

- Đại ca, đám huynh đệ ở Trấn Nam đều do huynh chỉ đạo, huynh mà rời đi thì chẳng phải chỗ đó sẽ loạn lên sao? Văn Nhữ Hài tiếp lời.

Quách Thiên Tín cười nhẹ lắc đầu:

- Bây giờ đang rất thái bình, trong vòng một hay hai năm nữa cũng sẽ không xảy ra chiến tranh đâu, tranh thủ cơ hội này để bồi dưỡng các tướng mới, đó mới là biết nắm thời cơ.

Trong lòng Lý Hồng vừa động:

- Sao vậy? Ngài đã tìm được người thích hợp rồi sao?

Quách Thiên Tín mỉm cười gật đầu:

- Ta chuẩn bị tiến cử Thiên Giáng làm chủ soái đại doanh Trấn Nam với Hoàng Thượng. Ta tin rằng với uy danh của Thiên Giáng trong quân đội thì có lẽ sẽ không ai hợp hơn hắn, vậy nên hôm nay ta mời các vị đến đây là mong nhận được sự ủng hộ của mọi người. Ta không phải vì Thiên Giáng là hiền tế mà giao đại doanh Trấn Nam giao vào tay hắn. Nếu theo cấp bậc thì sẽ uổng phi tài năng của hắn. Đương nhiên, cử hiền bất tị thân, vì sự ổn định của biên giới phía Nam Đại Phong, ta cảm thấy quyết định này là hoàn toàn đúng. Trong triều nếu có người phản đối thì hãy tìm người nào tốt hơn đi.

Quách Thiên Tín vừa dứt lời, mọi người trong sảnh đều nhìn ông ta với ánh mắt sợ hãi, Chu Thiên Giáng lại càng khiếp sợ. Phải nói rằng Chu Thiên Giáng rất thích hợp với vị trí chủ soái nhưng trong lòng hắn hiểu rõ rằng Thành Võ Hoàng sẽ không bao giờ đồng ý.

- Tướng quân đại nhân, ta thấy hay là thôi đi, Thiên Giáng này không có bản lĩnh cầm binh đâu ạ.

Chu Thiên Giáng cười khổ nói.

Văn Nhữ Hải cười ha hả nói:

- Thiên Giáng, ngươi hiện giờ nên sửa miệng gọi là nhạc phụ đại nhân được rồi đó. Nếu như Hoàng Thượng đã chỉ hôn thì Dĩnh nha đầu đã là người của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn qua cửa này rồi mới thay đổi cách xưng hô sao.

Chu Thiên Giáng ngẩn người, lập tức cười trừ:

- Nếu như…nếu như Văn thúc đã nói vậy thì con cũng nên gọi là nhạc phụ đại nhân rồi.

Quách Thiên Tín cười ha ha hai tiếng, có thể gả nữ nhi cho Chu Thiên Giáng thì trong lòng ông cũng rất vui. Đương nhiên, điều duy nhất ông không hài lòng là lại thêm hai nha đầu Ngọc Nhi và Chiêm Linh.

Tĩnh Vương bĩu môi, mắt khó chịu trừng trừng nhìn Chu Thiên Giáng. Đường đường là người của hoàng thất mà lại để Chu Thiên Giáng chiếm tiện nghi lấy Ngọc Nhi, lại còn phải gọi hắn là Vương gia.

Chu Thiên Giáng ngà ngà nói:

- Nhạc phụ đại nhân, người cả năm đều đóng ở Trấn Nam, có lẽ không biết tình hình của con ở trong kinh. Vị trí ở đại doanh Trấn Nam này ai đi cũng được, chỉ mỗi con là không thể. Cho dù có mấy vị đại thần cùng tiến cử thì e rằng Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý.”

Quách Thiên Tín sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Lý Hồng. Mặc dù biết nhiều người không thích Chu Thiên Giáng, đặc biệt là một vài vị lão thần có dị nghị đối với hắn nhưng Quách Thiên Tín cảm thấy ngoài Chu Thiên Giáng ra thì không ai hợp với chức vụ này hơn hắn.

Lý Hồng bất đắc dĩ cười cười:

- Thiên Tín ah, cây cao đón gió lớn, có một số chuyện không đơn giản như ngài nghĩ đâu.

Lý Hồng vừa nói xong thì Tĩnh Vương lập tức nâng chén rượu lên để che dấu sự lúng túng về địa vị hoàng thân quốc thích của mình.

Quách Thiên Tín vẫn gật đầu cười cười:

- Nếu đã thế thì thôi vậy, nhưng mà phía mấy người Tần Vĩ và Dương Ba ở đại doanh Bắc Phương thì con phải giúp ta bảo vệ đấy.

Quách Thiên Tín vừa nói như vậy thì trong lòng mọi người lập tức hiểu ra. Ông ta lòng vòng nửa ngày chẳng qua là tìm cớ, dụng ý thực sự của Quách Thiên Tín là muốn Binh Bộ Thượng thư Lý Hồng giúp ông ta bảo vệ đại doanh phương Bắc.

Mấy lão tướng quân vừa uống rượu vừa nói về việc tuyển chủ soái và phó soái trong đại doanh. Trong suy nghĩ của Chu Thiên Giáng thì đây cũng chỉ như là Hội nghị Thường vụ Quân ủy Trung ương ở kiếp trước.

Trong trường hợp này thì Chu Thiên Giáng cũng không tiện nói nhiều, mãi cho đến khi rượu say tiệc tan, Chu Thiên Giáng mới có cơ hội để hỏi Quách Thiên Tín.

- Nhạc phụ đại nhân, chắc không phải người muốn hồi kinh dưỡng lão rồi đấy chứ?

Quách Thiên Tín và Chu Thiên Giáng đứng ngoài cửa phủ, hai người vừa tiễn mấy người Tĩnh Vương ra về. Quách Thiên Tín nhìn nhìn xung quanh rồi nói nhỏ.

- Thành Võ Hoàng đã mở lời vàng, nói mẫu thân tuổi tác đã cao, bảo ta hồi kinh phụng dưỡng mẹ già.

Dáng vẻ của Quách Thiên Tín rất nghiêm túc, tuy Thành Võ Hoàng không xuống chiếu hạ chỉ nhưng Quách Thiên Tín biết Hoàng thượng muốn ông ta nhường lại vị trí này.

- Tối nay con chỉ nghe thấy mấy người nghiên cứu về việc chọn người ở đại doanh Bắc Phương và đại doanh Kinh Giao, lẽ nào nhạc phụ không lo cho đại doanh Trấn Nam sao?

Chu Thiên Giáng kỳ quái hỏi.

- Hừ, bất kể là đổi cho ai thì các huynh đệ ở Trấn Nam đại doanh vẫn nghe lời điều khiển của ta.

Quách Thiên Tín chắp tay sau lưng tự tin nói.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, hắn đã không còn lòng dạ nào để tìm hiểu thêm về chuyện này, đợi đến đầu xuân sau khi cưới Dĩnh Tử và Ngọc Nhi xong, Chu Thiên Giáng sẽ treo ấn mà đi. Chỉ cần đến được Thục Thiên, bất kể Võ Thành Hoàng làm gì đi nữa thì Chu Thiên Giáng cũng không quay lại kinh thành nữa.

Chu Thiên Giáng không muốn nói suy nghĩ của hắn cho Quách Thiên Tín biết, hiện tại nói còn quá sớm. Hắn cũng lo lắng Quách Thiên Tín một dạ hai lòng, đem bán đừng hắn.

Chu Thiên Giáng từ biệt Quách Thiên Tín về phủ. Ba ngày liên tiếp, các quan viên trong triều chỉ quan tâm đến việc Huyền Châu không tranh đoạt ngôi vị Thái tử nữa. Chu Thiên Giáng đợi ba ngày trong phủ vẫn không thấy bóng dáng của Huyền Châu đâu cả. Từ khi Hồng Tiểu Thanh quay về thì Huyền Châu cũng không phái bất cứ một ai đến.

Chu Thiên Giáng vốn muốn đợi Huyền Châu tới huynh đệ nói với nhau vài lời. Trong hoàng thất, hắn vẫn luôn coi Huyền Châu như bằng hữu. Chu Thiên Giáng không muốn vì chuyện này mà hai người bị chia rẽ nhưng không ngờ cách làm lạnh nhạt của khiến hắn bị tổn thương.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ bảo Chu Nhất và Hạ Thanh lại phát thiệp mời các triều thần đến làm khách trong phủ. Chính mình kéo người ta xuống nước nên Chu Thiên Giáng cảm thấy mình phải nói một lời xin lỗi với mọi người. Cho dù sau này có trở thành phản đồ của Đại Phong thì Chu Thiên Giáng cũng không muốn bị coi là kẻ bất trung bất nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment