Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 364 - Chương 262: Nhân Tuyển (1).

Chương 262: Nhân tuyển (1).

- Đúng rồi, nghe Chu Nhị nói vùng núi Lạc Nhạn trộm cướp hoành hành ngang ngược, hình như là một nhóm người do Trác Hành cầm đầu.

Chu Thiên Giáng hỏi.

- Đúng vậy, nghe nói Phủ doãn Bành Thành đã mấy lần phái người bao vây tiêu diệt nhưng đều không công mà lui.

Chu Nhất gật đầu nói.

- Tên Trác Hành này mưu ma chước quỷ, sớm muộn gì cũng là tai họa. Hạ Thanh đại ca, lập tức chọn ra mười mấy huynh đệ tháo vát, đánh vào nội bộ của chúng. Năm đó huynh đã từng bước chân vào giang hồ, kinh nghiệm phong phú, có thể cho chúng một bài học.

Chu Thiên Giáng nhìn Hạ Thanh nói.

Chu Nhất và Hạ Thanh nhìn nhau cười, Chu Nhất cười khổ nói:

- Đại nhân, có phải ngài hồ đồ rồi không? Chúng ta đã sớm phái một đám huynh đệ đánh vào rồi.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra mình đã từng sắp xếp, xem ra đúng là hồ đồ rồi.

Chu Thiên Giáng uống rượu trong phủ còn Hồng Tiểu Thanh thì mang theo tâm trạng bất an về phủ hoàng tử. Trong gió lạnh căm căm, thân hình gầy yếu của Huyền Châu đứng ngoài tẩm thất chờ Hồng Tiểu Thanh về, bên ngoài tẩm thất không có thị vệ nào cả, xem ra Huyền Châu đã cho lui hết rồi.

Hồng Tiểu Thanh vốn nghĩ nhìn thấy cậu ta sẽ oán hận mấy câu nhưng nhìn thấy thân hình đang lạnh run lên của Huyền Châu thì tim nàng như mềm ra.

- Châu…trời lạnh như vậy, chàng đứng ở cửa làm gì? Mau vào phòng đi!

Hồng Tiểu Thanh bước mấy bước đến đỡ Huyền Châu vào cửa.

Huyền Châu lắc lắc đầu:

- Chu Thiên Giáng nói sao?

Hồng Tiểu Thanh ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng:

- Đại ca…huynh ấy không nói gì cả.

- Không nói gì?

Huyền Châu nhìn Hồng Tiểu Thanh:

- Lẽ nào hắn không nói câu nào sao?

- Châu, vào phòng đã rồi nói.

Hồng Tiểu Thanh đỡ Huyền Châu vào tẩm thất, trong phòng đốt chậu than, sự khác biệt nóng lạnh khiến mặt Hồng Tiểu Thanh hồng phơn phớt.

- Tiểu Thanh, Thiên Giáng không nói gì sao?

Hồng Tiểu Thanh nhìn Huyền Châu, cắn cắn môi nói:

- Châu, ta thấy hay là chàng nghe đại ca, tiếp tục tranh ngôi vị Thái tử đi. Cho dù ứng phó một chút cũng được, nếu không e là đại ca huynh ấy…sẽ rất đau lòng.

Huyền Châu nhìn ánh mắt mong chờ của Hồng Tiểu Thanh, yên lặng lắc đầu:

- Tiểu Thanh, chuyện này không nói đùa được. Nếu như là chuyện khác thì ta có thể lật lọng nhưng liên quan đến ngôi vị Thái tử, lời đã nói ra thì tuyệt đối không thể thay đổi. Thân là hoàng tử, nếu chuyện này cũng không thể giữ lời thì căn bản không xứng làm Hoàng đế Đại Phong.

- Nhưng đại ca quả thực rất đau lòng, đến một câu tức giận cũng không nói. Điện hạ, coi như là ngài vì ta mà tiếp tục tranh đoạt ngôi vị Thái tử đi, cho dù không tranh được nhưng ít nhất cũng có thể giữ được thể diện cho đại ca.

Huyền Châu lại lắc lắc đầu:

- Nàng không hiểu, chuyện thế này e rằng tam ca vừa về đến phủ đã truyền ra ngoài rồi. Nếu ta lật lọng thì chẳng những tam ca Huyền Nhạc khinh thường ta mà ngay cả Chu Thiên Giáng và các triều thần cũng coi Huyền Châu ta như tiểu nhân.

Hồng Tiểu Thanh vừa nghe vậy thì khổ sở cúi đầu:

- Châu, chàng không nhìn thấy dáng vẻ lúc ấy của đại ca đâu, nói thật trong lòng ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Huyền Châu đưa tay vuốt mái tóc Hồng Tiểu Thanh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:

- Yên tâm đi, ta hiểu Thiên Giáng mà. Trên đời này chẳng có chuyện gì có thể khiến hắn đặt trong lòng cả, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đến tận nơi bồi tội.

Hồng Tiểu Thanh thầm thở dài một tiếng. Thân là nữ tử nên nàng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ có thể thầm cầu nguyện Huyền Châu và Chu Thiên Giáng đừng trở mặt thành thù.

Thành Võ Hoàng ngồi sau ngự án ở Càn cung, trong tay là một tấu chương mà Huyền Châu vừa phái người đưa tới. Hồng Tiểu Thanh vừa đến Chu phủ thì Huyền Châu đã viết phong tấu chương này rồi lệnh người lập tức đưa cho Thành Võ Hoàng.

Biết tin Huyền Châu chủ động rút lui khỏi cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử và muốn phò tá tam ca giữ vững giang sơn trong tương lai thì trong lòng Thành Võ Hoàng như có bình ngũ vị bị đổ, hốc mắt cũng hơi ướt.

- Aizzz…Huyền Châu của ta…đúng là biết điều!

Thành Võ Hoàng cảm thán xong một câu thì lau lau khóe mắt.

Ngụy Chính Hải cẩn thận hầu hạ Thành Võ Hoàng, không biết tại sao ông ta lại nói vậy. Nhìn đôi mắt hơi hồng của Thành Võ Hoàng, Ngụy Chính Hải còn tưởng bệnh cũ của Huyền Châu lại tái phát nữa.

- Chính Hải, truyền chỉ, ngự tứ Huyền Châu gấm vóc trăm tấm, một cỗ xe, tấm da bạch hổ của trẫm cũng ban cho Huyền Châu luôn.

Thành Võ Hoàng nói xong lại lập tức gọi Ngụy Chính Hải lại:

- Khoan đã, truyền chỉ phong thưởng Hồng Tiểu Thanh là tài nữ tứ phẩm, gia phong cáo mệnh.

Ngụy Chính Hải nghe vậy, được lắm, Huyền Châu điện hạ lập được đại công gì mà lại khiến Hoàng thượng phong thưởng như vậy chứ? Phải biết rằng tấm da bạch hổ kia cả hoàng cung chỉ có một tấm, Thành Võ Hoàng cũng không nỡ mặc nữa là.

Chuyện Huyền Châu rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử không đến một ngày đã truyền khắp kinh thành. Đám triều thần đi theo Huyền Nhạc ai nấy giăng đèn kết hoa như ăn lễ lớn nhưng những triều thần theo Huyền Châu thì như cha chết mẹ chết.

Không ít quan viên bắt đầu móc nối với nhau, không lâu sau đã hội lại một chỗ. Bọn họ muốn đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng chất vấn hắn xem nên làm thế nào bây giờ. Phải biết rằng ủng hộ hoàng tử cũng giống như đánh cược cả tính mạng, sơ sẩy một tí là cả gia tộc đều bị liên lụy vào, đặc biệt là một số triều thần trung lập trước kia bị Chu Thiên Giáng kéo xuống nước thì trong lòng chỉ hận không thể đập phá Chu phủ.

Việc Huyền Châu rút lui khiến các quan viên trong triều đình đều trút hết sự giận giữ lên đầu Chu Thiên Giáng. Bọn họ không dám trách cứ Huyền Châu, dù gì thì cũng chính bọn họ là người lựa chọn đi theo Huyền Châu nhưng đối với Chu Thiên Giáng thì mấy người này này vô cùng căm ghét.

Nếu không phải do lần này Chu Thiên Giáng lừa dối mọi người thì bọn họ đã sớm không ôm hi vọng thành thành thật thật làm người, nhưng có Chu Thiên Giáng chống lưng thì mấy người này mới dám phô trương, ra vẻ liều mạng với phe của Huyền Nhạc. Bây giờ thì hay rồi, chủ tử đã thu tay, một đám nô tài còn kêu la cái gì nữa?

Tiền viện Chu Phủ rất ồn ào, nếu là trước kia thì nào ai dám nhưng hiện tại, lũ đại thần nối đuôi nhau đến, hò hét muốn được gặp Chu đại nhân. Chu Thiên Giáng đang trốn trong hậu viện, hắn không muốn xuất đầu lộ diện để bị ăn chửi. Đương nhiên cũng không thể bảo Đại Ngưu dùng gậy đánh đuổi lũ đó, dù gì thì mấy người này cũng là người ủng hộ hắn trong triều đình, chỉ là nhất thời không thể xoay chuyển gì hơn.

- Đại nhân, nếu ngài còn không ra mặt, e rằng Chu Nhất không chống được nữa đâu.

Hạ Thanh đến hậu viện, cười khổ nói.

Chu Thiên Giáng nhíu mày:

- Thân Bách Công đã tới chưa?

Chu Thiên Giáng hỏi.

- Chưa ạ, Thân Bách Công phục ngài sát đất, đừng nói chuyện nhỏ nhặt này, cho dù có xảy ra chuyện lớn hơn đi nữa thì ông ta cũng sẽ không trách cứ gì đại nhân.

Chu Thiên Giáng vừa nghe Thân Bách Công không đến thì trong lòng hơi thất vọng. Hắn muốn bảo Thân Bách Công khuyên mấy người kia về, đợi mọi chuyện lắng xuống hai ngày rồi sẽ giải thích rõ với bọ họ.

- Hạ Thanh, ngươi nói với mọi người là trong vòng 3 ngày ta sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người ở trong phủ, đến lúc đó ta sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người.

Chu Thiên Giáng không còn cách nào khác, đành phải sử dụng kế hoãn binh. Hắn biết mọi người đang rất tức giận, cho dù hắn có cưỡng ép mọi người về cũng sẽ bị mọi người xa lánh, không bằng nói vài lời, để cho mọi người tiêu hóa mấy hôm, đến lúc đó giải thích có lẽ còn được thông cảm.

Hạ Thanh và Chu Nhất phải vất vả lắm mới khuyên được mọi người rời đi. Đại Ngưu ôm cây côn sắt nhìn hai người với vẻ mặt hả hê khi người khác gặp họa, trong lòng thầm nhủ đáng đời, ai bảo đại nhân không cho ta động thủ, nếu không lũ người kia đã chạy từ lâu rồi.

- Hạ Thanh, sau này còn gặp mấy chuyện kiểu này thì nói gì đi nữa ta cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, còn mệt hơn là đi đánh nhau ấy.

Chu Nhất buồn bực nói.

Hạ Thanh thở dài một tiếng:

- Aizzz! Với Lần này thanh danh của đại nhân nhà ta bị Huyền Châu điện hạ giày xéo rồi, phỏng chừng sau này người ta nhìn thấy chúng ta sẽ nghếch mũi mà đi mất (ý chỉ bị khinh thường).

Hai người nói vừa đi về hướng hậu viện. Người của phái Huyền Nhạc vốn đã đối chọi với bọn họ, hiện giờ e rằng đến cả người của phái Huyền Châu cũng thành người xa lạ mất.

Đang lúc Chu Thiên Giáng buồn bực thì Quách phủ đưa tới một tấm thiệp, lão tướng quân Quách Thiên Tín muốn mời Chu Thiên Giáng tới phủ một chuyến, đang lúc Chu Thiên Giáng muốn đi ra ngoài cho thoải mái, nên đã nhanh chóng thay y phục, đem theo Chu Nhất và Hạ Thanh cùng nhau tới Quách phủ.

Đến Quách Phủ, Chu Thiên Giáng không ngờ ngoài hắn thì trong đại sảnh còn có mấy người đã ngồi đó, tất cả đều là những người hắn quen biết. Không chỉ có Tĩnh Vương và Sở Vân mà còn có người có tiếng tại kinh thành như Văn Như Hải và Binh Bộ Thượng thư Lý Hồng cũng có mặt.

Chu Thiên Giáng mang theo Chu Nhất, Hạ Thanh tiến vào chào hỏi mọi người. Quan phẩm của hắn còn cao hơn cả Sở Vân, Quách Thiên Tín nhưng trong tình huống này hắn chỉ có thể đáp lễ với tư cách là vãn bối.

Tĩnh Vương nhìn Chu Thiên Giáng với vẻ vui mừng khi người khác gặp họa, trong lòng tự nhủ, tiểu tử ngươi hôm đó đánh lén ta một vố, lần này ta sẽ cho nhà ngươi biết sự lợi hại của hoàng gia ta. Huyền Châu chỉ cần động tay một chút là đã khiến tiểu tử nhà ngươi chịu không nổi rồi.

Bình Luận (0)
Comment