- Ca…muội đến…có chuyện quan trọng muốn nói cho huynh.
Hồng Tiểu Thanh nói xong thì nhìn Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra:
- Tiểu Thanh, có việc gì cứ nói ra, đều là người nhà mà.
Chu Thiên Giáng hiểu ý của Hồng Tiểu Thanh, xem ra nàng muốn nói chuyện riêng với hắn nhưng Chu Thiên Giáng cảm thấy Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp đều là người của mình, không cần phải trốn tránh, hơn nữa Chu Thiên Giáng cảm thấy Hồng Tiểu Thanh cũng không có cơ mật đại sự gì phải đến tìm hắn cả.
Hồng Tiểu Thanh ấp úng một lúc, cuối cùng mở miệng nói:
- Ca, Huyền Châu điện hạ huynh ấy…huynh ấy quyết định từ bỏ cuộc tranh giành Thái tử.
Hồng Tiểu Thanh nói xong thì cúi đầu chờ Chu Thiên Giáng tức giận.
Da Luật Đậu Cáp và Chiêm Linh biến sắc, giật mình nhìn Hồng Tiểu Thanh. Khoảng thời gian này Chu Thiên Giáng vì chuyện của Huyền Châu, có thể nói là làm loạn đến cả thiên hạ đều biết. Các phủ nha bên dưới đều biết rằng Chu Thiên Giáng đang ra sức ủng hộ Huyền Châu thượng vị, nếu như Huyền Châu chủ động từ bỏ thì cái mặt của Chu Thiên Giáng biết để vào đâu chứ.
Nụ cười của Chu Thiên Giáng tắt dần nhưng hắn cũng coi như là bình tĩnh:
- Tiểu Thanh, nguyên nhân là gì? Có phải Thành Võ Hoàng hạ mật chỉ không? Nếu đúng thì muội cứ nói ra, không có gì phải lo ngại cả, những lời muội nói sẽ không có ai truyền ra ngoài đâu.
- Ca…không phải Hoàng thượng mà là…Huyền Nhạc điện hạ đến phủ. Hai huynh đệ họ nói chuyện xong thì Huyền Châu điện hạ quyết định như vậy.
Hồng Tiểu Thanh sợ sệt nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe vậy thì cau mày, hai mắt hơi nhắm lại. Nếu Huyền Châu mà ở đây thì quả thực hắn sẽ bước đến cho một cái bạt tai, nhưng trong phòng chỉ có ba nữ tử, Chu Thiên Giáng tức mà không phát ra được.
- Ta biết rồi, muội về nói với Huyền Châu điện hạ là cảm ơn hắn đã nói tin này cho ta biết.
Chu Thiên Giáng chua xót lắc đầu.
- Ca…huynh đừng như thế, nếu huynh tức giận, muốn đánh muốn mắng muội đều chịu thay điện hạ. Chỉ cần huynh không tức giận thì bảo Tiểu Thanh dập đầu tạ tội cũng được.
Hồng Tiểu Thanh nói xong thì bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
Chu Thiên Giáng càng bình tĩnh thì Hồng Tiểu Thanh càng cảm thấy không nắm chắc. Nếu Chu Thiên Giáng tức giận chửi bới thậm tệ ngay tại chỗ thì có lẽ trong lòng nàng còn thấy dễ chịu hơn.
- Tiểu Thanh muội tử mau đứng lên, chuyện này không liên quan đến muội.
Chiêm Linh vội vàng kéo Hồng Tiểu Thanh dậy.
Chu Thiên Giáng ngồi im không nhúc nhích:
- Tiểu Thanh, ta không tức giận mà là thất vọng đau lòng. Chuyện lớn như vậy sao tiểu tử này không thương lượng cùng ta một chút. Xem ra vẫn chỉ có huynh đệ ruột thịt là đồng lòng thôi.
Chu Thiên Giáng mặt như sương lạnh, nói xong thì đứng dậy phủi tay bước ra đại sảnh, bỏ lại ba nữ tử.
Chu Thiên Giáng nén tức giận trước mặt ba cô gái nhưng cũng khó trách hắn, việc này cho dù xảy ra với ai thì cũng không chịu được. Chu đại quan nhân vừa là người bày ra vừa là người giúp lôi kéo các quan viên nhưng kết quả là chủ nhà rút lui, hắn còn ở đây chiến đấu anh dũng. Hơn nữa, không nói đến trong lòng có bỏ xuống được không, mấu chốt là mất hết cả mặt mũi.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng bước đến hậu viện, thấy bên cạnh có một cái cây nhỏ, Chu đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi hung hăng đạp cho mấy cái.
Đại Ngưu không biết có chuyện gì xảy ra, cảm thấy rất ngạc nhiên là Chu Thiên Giáng cũng luyện công rồi. Đại Ngưu ôm thiết côn vui mừng hớn hở chạy tới.
- Đại nhân, chiêu này không phải là Hoành Tảo Thiên Quân mà ư phụ dạy ngài đâu.
Đại Ngưu có vẻ như “người trong nghề” nói.
- Hoành cái đầu ngươi ấy, tiểu tử ngươi nghe cho rõ đây. Từ nay về sau không được làm chuyện tốt, không được giúp bằng hữu đến mức không tiếc mạng sống, không được dìu lão nãi nãi qua đường! Khốn kiếp, năm nay không được làm người tốt nữa!
Chu Thiên Giáng mắng một hồi xong xoay đầu đi về hậu viện.
Đại Ngưu há hốc miệng đứng ngây trong sân, đầu óc như ngắn lại. Chẳng lẽ chiêu vừa rồi không phải là “Hoành Tảo Thiên Quân” mà là “Phật sơn vô ảnh cước” đại nhân hay nhắc đến? Nhưng cho dù mình nói có sai thì cũng tức giận gì chứ?
Trong đại sảnh, Hồng Tiểu Thanh uất ức khóc lóc. Sự lạnh lùng của Chu Thiên Giáng khiến lòng nàng cảm thấy vô cùng bất an. Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp thoáng nhìn nhau, hai người vội vàng khuyên nhủ Hồng Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh, Thiên Giáng không giận muội đâu, việc này chúng ta là nữ nhân nên cũng không làm chủ được.
Chiêm Linh đỡ Hồng Tiểu Thanh ngồi lên ghế.
- Đúng thế, Thiên Giáng đại ca cũng chỉ nhất thời nóng giận, qua mấy hôm nữa là ổn thôi.
Da Luật Đậu Cáp cũng khuyên nhủ theo.
- Hai vị tỷ tỷ, muội không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của đại ca. Cho dù huynh ấy đánh muội một trận hay mắng muội cũng được, nhưng nhìn dáng vẻ này của huynh ấy, muội sợ huynh ấy sẽ…
Hồng Tiểu Thanh lo lắng nhìn Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp. Nàng rất sợ Chu Thiên Giáng dưới sự giận dữ từ nay về sau sẽ không qua lại với Huyền Châu nữa.
- Không sao đâu, chốc nữa ta sẽ khuyên nhủ Thiên Giáng, nếu Huyền Châu điện hạ không muốn tranh đoạt hoàng vị, ép người cũng đâu có ích gì.
Chiêm Linh cười khổ nói.
Hai nữ tử khuyên nhủ nửa ngày Hồng Tiểu Thanh mới đau lòng rời khỏi Chu phủ. Hồng Tiểu Thanh vốn muốn ở lại phủ mấy ngày nhưng nàng nhất định phải nói lại phản ứng của Chu Thiên Giáng cho Huyền Châu biết, thậm chí Hồng Tiểu Thanh phải khuyên nhủ Huyền Châu, cho dù giả bộ thì cậu ta cũng phải tiếp tục “tranh đoạt” ngôi vị Thái tử.
Chu Thiên Giáng rửa mặt bằng nước lạnh rồi ngồi trong phòng khách ép mình phải tỉnh táo lại. Ở kiếp trước hắn từng nghe nói đến bức hôn, ép trả nợ nhưng đúng là chưa từng nghe nói đến ép người làm hoàng thượng. Nếu Huyền Châu cứ liều chết không làm Thái tử thì Chu Thiên Giáng cũng sẽ không trách cứ cậu ta, nhưng hiện giờ cung đã lên dây mà Huyền Châu lại đột nhiên rút lui thì sau này làm sao những triều thần này còn tin tưởng Chu Thiên Giáng nữa chứ. Phải biết rằng sống trong thời này, hai chữ thành tín quan trọng hơn tất cả, mất đi thành tín thì huynh đệ bên người cũng sẽ rời khỏi ngươi, các thần tử trong triều cũng sẽ kính nhi viễn chi (chỉ đứng nhìn từ xa).
Một lát sau thì Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp cùng mấy người Chu Nhất, Hạ Thanh đều bước đến hậu viện. Trong thời gian này Chu Nhất và Hạ Thanh móc nối trên dưới, bận tối tăm mặt mũi vì chuyện của Huyền Châu, biết tin Huyền Châu muốn rút lui thì hai người họ cũng vô cùng chấn động.
- Đại nhân, sao lại thành thế này chứ? Huyền Châu ngài ấy…ngài ấy cũng không coi chúng ta ra gì cả.
Hạ Thanh tức giận nói.
- Hừ, sớm biết vậy thì ngài không nên cứu ngài ấy.
Chu Nhất hừ lạnh nói.
- Thiên Giáng, huynh đừng để ý quá, cùng lắm thì chúng ta trở về Thiên Thanh, ở thảo nguyên thì huynh có thể tự do bay lượn như hùng ưng.
Chiêm Linh trấn an.
- Ta đồng ý, chỉ cần Thiên Giáng đại ca đến Ương Kim vương tộc bọn muội thì muội đảm bảo ít nhất sẽ cho huynh làm thống lĩnh.
Da Luật Đậu Cáp cũng nói theo.
Chiêm Linh không cười mà đảo cặp mắt trắng dã:
- Thống lĩnh đã là cái gì, Thiên Giáng đến Ô tộc của ta chắc chắn sẽ làm Đại thống lĩnh.
Chu Thiên Giáng vội khoát tay áo:
- Được rồi, được rồi. Ta không đi đâu cả, hai người mau yên lặng một lúc đi. Linh Nhi, đến phòng bếp bảo làm mấy món ăn đi, bây giờ ta muốn uống rượu.
Chiêm Linh nhìn Chu Thiên Giáng một cái, gật đầu rồi yên lặng bước ra ngoài. Nàng biết hiện giờ tâm trạng hắn không tốt, muốn mượn rượu để giải sầu muộn trong lòng.
Quả thực là Chu Thiên Giáng muốn mượn rượu giải sầu. Việc Huyền Châu rút lui khiến hắn mất hết cả mặt mũi. Phỏng chừng trong thời gian này hắn sẽ trở thành trò cười trong triều, quan trọng nhất là Chu Thiên Giáng không biết nên giải thích với các triều thần đó thế nào cả.
- Đại nhân, ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, lẽ nào Huyền Châu dễ khuyên vậy sao? Liệu có phải Huyền Nhạc giở trò gì đó?
Chu Nhất buồn bực nói.
- Việc này không ở Huyền Nhạc mà là Huyền Châu đã mất đi ý chí chiến đấu. Lúc một người đã chết tâm, cho dù là thần tiên cũng không giúp được đâu.
Chu Thiên Giáng nói xong thì uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Uống được mấy chén thì tâm trạng nặng nề của Chu Thiên Giáng tốt hơn nhiều:
- Các huynh đệ, từ chuyện của Huyền Châu, coi như ta hiểu ra một đạo lý, quan hệ giữa Huyền Châu và chúng ta cho dù có tốt đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì với giang sơn Lý gia cả. Nói thật, nếu lúc ấy ta không chọn Huyền Châu thì chắc chắn hiện giờ ta cũng ủng hộ Huyền Nhạc. Trong mấy nhi tử của Thành Võ Hoàng thì Huyền Nhạc đúng là ứng cử viên hợp nhất để làm Hoàng thượng. Tiểu tử này tâm cơ cẩn mật, xử sự trầm ổn, có lẽ tương lai sẽ trở thành một đời minh quân.
Chu Thiên Giáng nói xong thì thở dài nói tiếp:
- Aizzz, ông trời trêu ngươi, để ta gặp được cái đồ vô dụng như Huyền Châu. Lúc ấy nhìn cái tên tiểu tử đầu óc quỷ quyệt này thấy có duyên nên mới sắp xếp một con đường để hắn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhưng hiện giờ xem ra rồng vẫn là rồng, trùng vẫn là trùng. Các huynh đệ, về sau chúng ta cũng không dựa vào người khác được rồi, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình thôi. Đợi khai xuân xong ta sẽ cưới mấy người Ngọc Nhi rồi tìm thời cơ rời khỏi kinh thành.
- Đại nhân, có phải hơi gấp không? Chu Tứ vẫn chưa đứng vững ở Thanh Thành, hơn nữa Thiên Lôi pháo xa của chúng ta cũng phải sau khai xuân mới có thể chế tạo.
Hạ Thanh nhắc nhở.
Vừa nhắc đến Thiên Lôi pháo xa thì Chu Thiên Giáng lập tức chuyển nỗi hận sang Quỷ Y Trác Hành. Y ở An Viễn phóng hỏa, suýt nữa thì thiêu hủy cả căn cứ, rất nhiều lò chế tạo đã xuất hiện vết nứt, căn bản không thể dùng lại nữa, đáng giận nhất là số hỏa dược Chu Thiên Giáng vô cùng vất vả mới thu thập lại được đã bị hỏng hết.