Quốc gia đại sự sắp đến nên các quan viên trong các phủ nha cũng bắt đầu bận rộn lu bù. Khi các quan viên kinh thành đang thăm hỏi lẫn nhau thì Huyền Nhạc lại lặng lẽ đến phủ đệ của Huyền Châu.
Nhìn tứ đệ Huyền Châu gầy gò thì trong lòng Huyền Nhạc cũng hơi kinh ngạc, hai tháng không gặp, không ngờ Huyền Châu lại trở nên thế này.
Hồng Tiểu Thanh cứ đứng ngoài cửa, đến khi Huyền Nhạc bước ra tẩm thất với nụ cười hài lòng thì Hồng Tiểu Thanh mới vội vã chạy vào.
Huyền Châu yên lặng ngồi bên giường, không nhìn ra được bất cứ biến hóa cảm xúc nào trên mặt, dường như lúc nãy chỉ thưởng thức một ấm trà chứ không phải là huynh đệ lục đục với nhau.
- Châu…Huyền Nhạc điện hạ…ngài ấy nói gì với chàng vậy?
Hồng Tiểu Thanh không kìm được hỏi.
- Huynh ấy bảo ta rút khỏi cuộc chiến đoạt vị.
Huyền Châu bình tĩnh nói.
- Chàng đồng ý rồi sao?
Hồng Tiểu Thanh căng thẳng nhìn Huyền Châu.
Huyền Châu khẽ mỉm cười nhưng không trả lời, chỉ yên lặng gật gật đầu.
- Chàng…chàng không thể như vậy được. Chàng đồng ý rút lui nhưng ca ca thì phải làm sao đây? Chàng muốn vu cho ca ca ta tội bất nhân bất nghĩa sao?
Lần đầu tiên Hồng Tiểu Thanh dùng giọng điệu này để chất vấn Huyền Châu.
Phải biết rằng Chu Thiên Giáng ở bên ngoài gióng trống khua chiêng giúp Huyền Châu lôi kéo thế lực đã trở thành người đứng đầu. Dưới sự khuyên nhủ của Chu Thiên Giáng đã có không ít quan viên bắt đâu ra sức ủng hộ Huyền Châu, nếu như lúc này mà Huyền Châu rút lui thì chỉ tiếng mắng mỏ thôi cũng đủ dìm chết Chu phủ rồi.
Huyền Châu đứng dậy, cậu ta muốn ra ngoài hít thở không khí. Cuộc nói chuyện vừa rồi với Huyền Nhạc khiến trong lòng Huyền Châu ít nhiều cũng cảm thấy nặng nề.
Hồng Tiểu Thanh mím môi không nói gì, có nhiều lời do sự chênh lệch của thân phận khiến nàng không thể nói ra được. Tuy lúc không có ai thì Hồng Tiểu Thanh có thể gọi một tiếng “Châu” vô cùng thân thiết nhưng trước mắt người ngoài thì nàng vẫn phải lấy thân phận nô tỳ gọi Huyền Châu là vương tử.
Hồng Tiểu Thanh kéo cánh tay Huyền Châu, hai người chậm rãi bước trong hoa viên. Gió lạnh phơ phất nhưng Hồng Tiểu Thanh lại cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn nữa. Nếu Chu Thiên Giáng biết Huyền Châu tự ý đồng ý với Huyền Nhạc không tranh giành nữa thì không biết có giận dữ rồi không bước chân vào cánh cửa này không nữa. Hồng Tiểu Thanh không dám nghĩ nữa, đó là kết quả mà nàng không muốn thấy nhất.
- Tiểu Thanh, sao không nói gì vậy? Có phải còn giận ta không?
Huyền Châu nhìn sườn mặt Hồng Tiểu Thanh, mỉm cười hỏi.
- Châu, chàng…đồng ý với Huyền Nhạc điện hạ thật rồi sao?
Hồng Tiểu Thanh nhìn chằm chằm Huyền Châu, nàng rất hy vọng Huyền Châu sẽ nói “không” hoặc lắc đầu.
Nhưng câu trả lời của Huyền Châu khiến Hồng Tiểu Thanh thất vọng vô cùng:
- Tiểu Thanh, tam ca nói rất đúng. Để giang sơn Lý gia có thể được kế thừa tốt nhất, huynh ấy quả thực hợp làm Hoàng thượng hơn ta.
- Nhưng chàng làm vậy thì ca ta và mấy quan viên theo chàng phải làm sao bây giờ? Hiện giờ trong triều đình đã chia thành hai phái, rất có khả năng sẽ thủy hỏa bất dung. Chàng làm như vậy thì có nghĩ đến bọn họ không vậy?
Khuôn mặt Hồng Tiểu Thanh lạnh như băng, hiện ra một tia tức giận.
Huyền Châu chua xót mỉm cười một cái:
- Tiểu Thanh, đừng ép ta. Nói thật từ khi bị bệnh nặng thì ta đã không còn lòng dạ nào mà tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế rồi. Có lẽ mấy người Thiên Giáng sẽ mắng ta nhất thời nhưng sẽ cảm kích ta cả đời. Tam ca đã đồng ý với ta, bất kể phụ hoàng tại vị bao lâu, chỉ cần huynh ấy ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì tuyệt đối sẽ không thay đổi những thần tử theo ta. Về phần Chu Thiên Giáng, chỉ cần hắn không làm phản thì Huyền Nhạc sẽ đối xử như với vương gia khác họ.
- Châu, đừng nói về sau này vội, mấu chốt là hiện giờ chàng sẽ đối mặt với mấy người ca ca của ta thế nào đã. Chàng cũng biết tính tình của ca ca ta rồi đấy, làm không tốt, ta sợ…
Hồng Tiểu Thanh không nói tiếp, nàng quả thực không biết nên đối mặt thế nào nữa.
Tâm lý của Hồng Tiểu Thanh rất mâu thuẫn, một bên là ca ca nuôi có ơn với mình còn một bên là nam nhân mình yêu thương. Hồng Tiểu Thanh bản thân là người trong giang hồ nên vô cùng coi trọng hai chữ nghĩa khí, nếu không phải thân phận hoàng tử của Huyền Châu thì nói không chừng Hồng Tiểu Thanh đã phủi tay mà đi trong cơn giận dữ rồi.
- Tiểu Thanh, e là việc này nàng phải ra mặt rồi. Ta rất hiểu Thiên Giáng, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là không nỡ với nữ nhân. Nếu như ta đi nói thì chắc tiểu tử này dám đánh ta một trận thật, nhưng nàng đi thì khác, cùng lắm hắn chỉ thóa mạ ta một trận trước mặt nàng thôi, đợi đến khi hắn bình tĩnh lại thì ta sẽ đích thân đến cửa nhận lỗi.
- Châu, ta không hiểu tại sao chàng lại cảm thấy Huyền Nhạc điện hạ hợp làm đế vương hơn mình?
Hồng Tiểu Thanh khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Huyền Châu nhìn hoa viên, bất đắc dĩ khẽ mỉm cười:
- Huynh ấy tàn nhẫn hơn ta!
Huyền Châu yên lặng nói.
Hôm nay Huyền Nhạc đến thăm, hai huynh đệ bọn họ đã mở lòng nói chuyện một phen, nội dung cuộc nói chuyện xoay quanh ai sẽ ngồi lên hoàng vị trong tương lai.
Tuy Huyền Châu cũng có không ít mưu mô nhưng so với Huyền Nhạc thì các mặt đều yếu hơn một bậc. Huyền Nhạc chẳng những có tâm kế mà tài ăn nói cũng vô cùng xuất sắc.
Huyền Nhạc lấy tình lấy lý để lay động lòng người, bắt đầu nói từ những khó khăn mà giang sơn Lý gia phải đối mặt trong tương lại, cuối cùng chỉ với một đề tài thì Huyền Nhạc đã làm khó được Huyền Châu.
Huyền Nhạc hỏi Huyền Châu, nếu trong tương lai Chu Thiên Giáng tạo phản, sau khi trở thành quân vương thì đệ có giết hắn không. Nếu nói giết thì Huyền Nhạc nói y sẽ chủ động rút lui, phò tá Huyền Châu thượng vị như Tĩnh Vương, nếu như không thể nhẫn tâm xuống tay thì Huyền Châu hãy rút lui, phò tá y cùng nhau chèo chống giang sơn Lý gia.
Huyền Châu không thể trả lời vấn đề này. Chu Thiên Giáng là bằng hữu của cậu ta, lại là ân nhân cứu mạng của cậu ta, cho dù có ngày Chu Thiên Giáng mưu đồ soán vị thất bại thì Huyền Châu cũng tha cho hắn một lần.
Sau khi được Huyền Nhạc khuyên nhủ, cuối cùng Huyền Châu quyết định từ bỏ việc tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Trải qua lần bệnh nặng này thì bản thân Huyền Châu đã mất hứng thú với ngôi vị Hoàng đế. Cậu ta biết Huyền Nhạc nói rất đúng, người làm đế vương, nếu như không tàn nhẫn thì cũng sẽ bị người tàn nhẫn giết. Nếu hai huynh đệ còn tiếp tục tranh đoạt thì chắc chắn sẽ có huyết án. Năm đó phụ hoàng và Tĩnh Vương thúc dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chúng lão thần, đến giờ một số lão thần vẫn nói trong lòng còn run sợ. Huyền Châu không muốn để Đại Phong triều lại xuất hiện những chuyện tương tự, thậm chí nếu tiếp tục làm loạn lên thì nhất định phụ hoàng sẽ nặng tay để dẹp yên việc này. Chỉ có bắt được người cầm đầu của hai bên thì mới có thể bình ổn việc tranh đoạt giữa hai huynh đệ, đến lúc đó chắc chắn Chu Thiên Giáng sẽ là người chết thay, vì vậy nên Huyền Châu và Huyền Nhạc đã trao đổi điều kiện với nhau, quyết định làm giống như Tĩnh Vương năm đó, phò tá Huyền Nhạc thượng vị.
Từ khi Huyền Châu bệnh nặng, Hồng Tiểu Thanh rời Chu phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trở lại. Hồng Bách Siêu vừa thấy nữ nhi liền kích động đến mức không biết nên làm thế nào. Bây giờ ông ta đã phụ bằng nữ quý, Dung Hoàng hậu phong thưởng Hồng Tiểu Thanh nên phận làm cha như ông ta cũng từ bần dân thành quan hộ.
Đại Ngưu vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Thanh, không nói hai lời mà kéo nàng đến thăm vợ mình. Da Luật Đậu Cáp trong mắt Đại Ngưu chính là một bảo bối, gặp ai cũng muốn khoe.
Chu Thiên Giáng biết Hồng Tiểu Thanh về đến phủ thì mang theo Chiêm Linh đến tiền sảnh, chỉ một lát sau, Da Luật Đậu Cáp mỉm cười kéo tay Hồng Tiểu Thanh đi vào đại sảnh.
Đứng trước Da Luật Đậu Cáp, Hồng Tiểu Thanh như một gốc cây yếu đuối bé nhỏ. Chu Thiên Giáng quả thực rất lo lắng Da Luật Đậu Cáp không cẩn thận ngã đè vào Hồng Tiểu Thanh, nói không chừng bị ép phải nửa năm không dậy nổi ấy chứ.
- Muội tử, về sau muội phải gọi người này là tẩu tử, đương nhiên hiện giờ cũng có thể gọi là Chiêm Linh tỷ.
Chu Thiên Giáng kéo tay Chiêm Linh giới thiệu.
Chuyện tình của Hồng Tiểu Thanh và Huyền Châu đã sớm bị Chu Thiên Giáng suy diễn thành vui buồn lẫn lộn nên Chiêm Linh sớm đã muốn gặp vị dân nữ có thể đi vào hoàng thất này.
- Tiểu Thanh muội muội, đã sớm nghe Thiên Giáng nói về muội. Thế nào? Sao không đến cùng Huyền Châu điện hạ?
Chiêm Linh rất muốn nhìn xem Huyền Châu mà Thiên Giáng ra sức ủng hộ có dáng vẻ thế nào.
- Linh Nhi, cái tên Huyền Châu kia vừa khỏi bệnh, đợi khi nào khỏi hẳn ta sẽ bắt hắn đến bái kiến tẩu tử muội.
Chu Thiên Giáng cười nói.
- Huynh nằm mơ đi, người ta là hoàng tử, sao có thể gọi như vậy chứ?
Chiêm Linh nhìn Chu Thiên Giáng một cái.
- Đừng nói hắn là hoàng tử, cho dù sau này có thành Hoàng thượng thì hắn vẫn phải thành thật trước mặt ta thôi.
Chu Thiên Giáng không để ý nói.
- Linh Nhi tỷ, nhiều ngày như vậy muội không đến thăm tỷ, tỷ đừng trách nhé.
Hồng Tiểu Thanh nhu thuận gọi một tiếng Linh Nhi tỷ.
- Tiểu Thanh, có phải là nhớ cha không? Nếu không sao lại nỡ vứt lại Huyền Châu để hồi phủ.
Chu Thiên Giáng trêu đùa.
- Ca, muội có chuyện tìm huynh.
Hồng Tiểu Thanh cười lúng túng, nàng không biết lát nữa Chu Thiên Giáng nghe nàng nói xong có tức giận đuổi nàng ra khỏi phủ không nữa.
- Tìm ta có việc? Ồ, ta hiểu rồi, có phải muốn bảo ta thúc giục hôn sự của hai người? Ha ha, yên tâm đi, chuyện Hoàng thượng đã đồng ý thì không thể sửa lung tung nữa đâu.
Chu Thiên Giáng còn tưởng là Hồng Tiểu Thanh lo lắng hôn sự của nàng, dù sao phu quân cũng là Hoàng tử, con gái lo lắng cũng là điều rất bình thường.