Chu đại quan nhân lừa người chết không đền mạng, cái tội danh này đã đội lên đầu Tĩnh Vương, muốn gỡ cũng không gỡ xuống được. Các quan viên trong triều đều biết Chu Thiên Giáng bày tiệc này là để làm gì, nếu như Tĩnh Vương đã đến đây thì họ cho rằng Tĩnh Vương chắc chắn là ủng hộ Huyền Nhạc nên mới tới. Bất kể Tĩnh Vương có biểu hiện gì thì cũng không thể rũ bỏ lập trường ủng hộ Huyền Châu nữa.
Ngoài cổng Chu phủ có không biết bao nhiêu người đang chú ý đến nơi này. Tin Tĩnh Vương xuất hiện tại Chu phủ nhanh chóng truyền khắp các phủ đệ chúng thần trong triều.
Phùng Kính và Lục bộ Thượng thư bị tin tức này làm cho khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng Tĩnh Vương thân là Tông lệnh hoàng thất thì tiếng nói của Tĩnh Vương trong việc lựa chọn người kế vị cũng rất có sức nặng. Nếu như Tĩnh Vương khai ủng hộ Huyền Châu thì chuyện tranh giành này cũng có kịch vui để xem rồi.
Huyền Châu nằm trên giường êm, biết ngay cả Tĩnh Vương thúc cũng đến tham gia bữa tiệc ủng hộ mình thì trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Tiểu Thanh, tiểu tử Thiên Giáng này đúng là có bản lĩnh thật, lại có thể vận động được cả vương thúc đến ủng hộ ta, xem ra vị trí hoàng hậu này của nàng cũng không còn xa đâu.
Huyền Châu nhẹ giọng nói.
Hồng Tiều Thanh cả kinh, vội vàng nhìn xung quanh:
- Chàng nhỏ tiếng thôi, để người ta truyền đến cung là rắc rối đấy.
- Ha ha, hiện giờ ta chẳng sợ gì cả, cho dù có biếm ta ra khỏi kinh thành thì chẳng phải vẫn còn nàng theo ta sao?
Huyền Châu kéo tay Hồng Tiểu Thanh, dịu dàng nói.
Trong lòng Hồng Tiểu Thanh rung động, cảm động đến mức rơi nước mắt. Khoảng thời gian trước lòng nàng như tro tàn, bây giờ lại một lần nữa dấy lên hy vọng, người mà trong lòng Hồng Tiểu Thanh cảm kích nhất chính là vị ca ca nuôi Chu Thiên Giáng kia.
Người thì vui vẻ kẻ sầu lo, tuy Huyền Nhạc không ở kinh thành nhưng các quan viên theo y thì vô cùng choáng váng, đặc biệt là mấy người trước kia đi theo Huyền Châu nhưng sau đó lại chuyển sang Huyền Nhạc thì hối hận đến muốn chết.
Tuy nói tổng thể hôm nay không có nhiều quan viên đến Chu phủ nhưng các thế lực đại diện thì vô cùng lớn mạnh. Các Thủ Bị kinh thành của đại doanh Kinh Giao lại thêm cả Tĩnh Vương và Cửu Môn Đề Đốc phủ lâm thời trên cơ bản đã thể hiện thái độ. Hơn nữa đây lại do một người ngoại tộc như Chu Thiên Giáng phất cờ reo hò ủng hộ, không ít người cảm thấy Huyền Nhạc e là rất khó ngồi lên được cái ghế Thái tử.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Tĩnh Vương, trong lòng thầm nhủ bảo ngươi làm chút việc mà cũng không xong, không đi thì thôi, ngược lại còn làm rối thêm.
- Ta nói này Tĩnh Vương…đệ…đệ muốn chống đối vi huynh phải không hả? Ta bảo đệ đi cảnh cáo tiểu tử Thiên Giáng kia đừng tham dự vào chuyện người kế vị nhưng đệ thì hay rồi, lại còn chạy đến chỗ người ta để giúp trợ uy nữa.
Thành Võ Hoàng buồn bực nhìn Tĩnh Vương.
- Hoàng huynh, đệ nào biết tên nhãi đó lại ngầm giở trò, trong tình huống đó huynh bảo đệ phải mở miệng thế nào đây?
Tĩnh Vương ngoài mặt lẩm bẩm nhưng trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi mắng Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng:
- Aizzz! Cũng không phải hoàng huynh không coi trọng Huyền Châu, chỉ là thời gian trước nó bị bệnh nên hoàng huynh chỉ có thể phó thác hy vọng lên người Huyền Nhạc. Hoàng huynh cũng không ngờ rằng Chu Thiên Giáng lại diệu thủ hồi xuân, cứu được cái mạng của Châu Nhi.
- Hoàng huynh, nếu như Chu Thiên Giáng toàn lực ủng hộ Huyền Châu thì đệ thấy hay là quan sát một chút xem thế nào, nói không chừng Huyền Châu lại là người thích hợp thật.
Tĩnh Vương vừa thấy khẩu khí của Thành Võ Hoàng dịu xuống thì vội góp lời.
Thành Võ Hoàng lắc lắc đầu:
- Tĩnh Vương, chính vì Chu Thiên Giáng ủng hộ Châu Nhi nên vi huynh mới lo lắng. Ta và đệ đều hiểu rất rõ tính cách của Châu Nhi, trẫm chỉ sợ sau này Châu Nhi chỉ là bù nhìn trong triều, chờ khi ta và đệ đều trăm tuổi thì có lẽ Đại Phong này sẽ thành của Chu gia mất.
Tròng mắt Tĩnh Vương chuyển động, trong lòng thầm nhủ nếu Ngọc Nhi có thể sinh một nam một nữ thì không chừng chính là của Tĩnh vương gia ta đây.
- Hoàng huynh, tuy Chu Thiên Giáng bướng bỉnh không chịu thuần phục nhưng vẫn rất trung thành. Hắn làm vậy đệ cũng hiểu được, Thiên Giáng là lo lắng Huyền Nhạc ngồi lên được hoàng vị xong sẽ tiến hành thanh trừ thế lực của hắn.
Tĩnh Vương giải vây thay Chu Thiên Giáng.
Bất kể trong lòng Tĩnh Vương hận bao nhiêu thì Chu Thiên Giáng cũng là con rể tương lai của ông ta, Tĩnh Vương ít nhiều cũng phải khoan dung.
Thành Võ Hoàng cười lạnh một tiếng:
- Hắn thì sợ gì chứ? Chẳng phải vi huynh đã ban kim bài miễn chết cho hắn rồi sao?
- Kim bài là chết, người mới là sống, thần đệ chỉ sợ đến lúc đó kim bài cũng không trói buộc được một trái tim chết chóc.
Tĩnh Vương nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng thầm nhủ năm đó chẳng phải hai người chúng ta cũng giết chóc các huynh đệ của mình chứ đừng nói đến thần tử khác họ.
- Thôi vậy, chẳng ai biết được chuyện sau này sẽ thế nào. Nếu Chu Thiên Giáng gióng trống khua chiêng ủng hộ Châu Nhi thì chỉ có chờ Nhạc Nhi hồi kinh rồi xem tình hình thế nào.
Thành Võ Hoàng vốn muốn nói mấy câu nhưng nhìn thấy Vệ Triển chợt lóe lên ngoài cửa Càn cung thì ông ta vội vàng kết thúc câu chuyện với Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương vừa thấy Thành Võ Hoàng không trách tội Chu Thiên Giáng thì trong lòng vô cùng vui vẻ mà không biết rằng Thành Võ Hoàng đang đợi chứng cứ ở An Viễn. Chỉ cần chứng cứ ở An Viễn đúng như sự thực thì căn bản không đến phiên Chu Thiên Giáng đến ủng hộ ai nữa rồi. Tự ý tàng trữ một lượng lớn binh khí là tội mưu phản, chẳng ai cứu được hắn cả. Cho dù Thành Võ Hoàng không giết hắn thì cũng tống hắn vào thiên lao.
Tĩnh Vương vừa đi thì Vệ Triển bước từ cửa bên ra, Thành Võ Hoàng khoát khoát tay, cho tả hữu hai bên lui xuống.
- Vệ Triển, vất vả cho ngươi rồi. Thế nào? Có thu hoạch gì không?
Trong lòng Thành Võ Hoàng hơi bất an hỏi.
- Hoàng thượng, xem ra đây chỉ là một vụ vu cáo hãm hại thôi. Thần đã tra xét rất kĩ nhưng cũng không phát hiện ra lượng lớn binh khí và Thiên Lôi pháo xa nào nhưng An Viễn quả thực có một lò chế tạo, điều này thì thần cũng thấy rất kỳ quái.
Vệ Triển cau mày, nói đầu đuôi chuyện ở An Viễn.
Thành Võ Hoàng nghe xong thì trái tim treo lơ lửng mấy ngày cũng được hạ xuống nhưng trong lòng ông ta ít nhiều cũng có chút thất vọng. Hiện giờ Chu Thiên Giáng là quan cư nhất phẩm, có vệ đội thân binh của chính mình, chế tạo một chút binh khí cũng không có gì đáng trách, chỉ cần không tàng trữ lượng lớn chế thức binh khí thì cũng không mang tội danh mưu phản được.
Lần này thần may mắn lại mỉm cười với Chu Thiên Giáng, không phải Vệ Triển cố ý giấu giúp hắn mà hiện giờ An Viễn quả thực đúng như Vệ Triển nói.
Từ khi khu vực chế tạo bị thuốc nổ nổ thì Chu Tứ đã sai người đem từng nhóm binh khí đã chế tạo xong đến Thanh Thành của Thục Thiên vừa được thay thế mà hai đống sắt đã bị thiêu kia cũng chỉ có thể đợi nấu lại.
Phải biết rằng hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh, các lò chế tạo bị sập và bị chấn động tả tơi đều phải sửa chữa lại. Lần trì hoãn này lại vừa hay vượt qua được sự tra xét của Vệ Triển, kết quả là đường đường lão đại của Niêm Can Xử chỉ nhìn thấy được cảnh tượng bận rộn. Để đẩy nhanh việc sửa chữa mà đám thợ thủ công đã làm một lượng lớn dụng cụ như xẻng sắt, dù sao những thứ này cũng phải nấu lại nhưng lại lừa được ánh mắt của Vệ Triển.
Nếu như Trác Hành biết bàn cờ của mình lại giúp Chu Thiên Giáng một đại ân thì e là sẽ hối hận đến mức đâm đầu vào tường mất.
Thành Võ Hoàng tựa đầu vào ghế rồng, ngẫm nghĩ chút rồi nói:
- Nếu mật tấu kia là giả thì đã tra ra được là ai làm chưa?
- Hoàng thượng, theo như thần đoán thì hẳn là Quỷ Y Trác Hành. Tên này ẩn núp ở Chu phủ mấy ngày, tình cờ bị Lâm Phong đại ca biết được, chắc y ghi hận trong lòng nên cố ý bày ra mê cục này để giá họa cho Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu:
- Aizzz, trong kinh thành mà cũng không được yên ổn huống chi là Thiên Hạ đô phủ. Vệ Triển, ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.
Vệ Triển gật đầu cáo lui, trong đại điện rộng lớn chỉ còn Thành Võ Hoàng một thân một mình tựa vào ghế rồng. Lúc này ông ta dường như cảm thấy mình đã già đi mấy tuổi vậy nhưng những gì Thành Võ Hoàng đang suy nghĩ không phải việc lập người kế vị mà là chuyện chọn ứng cử cho chức chủ soái đại doanh nam bắc sau khai xuân.
Ngôi vị Thái tử ông ta có thể lập, cũng có thể phế truất nhưng binh quyền một khi không nắm được thì uy nghiêm của hoàng quyền cũng không còn tồn tại.
Lúc vào đông thì kinh thành cuối cùng cũng được đón trận tuyết đầu tiên. Trong chính ngày này thì Trấn Nam đại doanh Quách Thiên Tín và chủ soái Bắc đại doanh Sở Vân cùng Huyền Nhạc cũng về đến kinh thành.
Quách Thiên Tín vừa hồi kinh thì trong phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên. Chu Thiên Giáng đã chuẩn bị xong trọng lễ, đem theo Chiêm Linh chuẩn bị đi bái kiến vị nhạc phụ tương lai này. Trong lòng Chu Thiên Giáng thì Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương không giống nhau. Ông ta là đại tướng quân nắm binh quyền trong tay, Tĩnh Vương cùng lắm cũng chỉ là một vương gia nhàn tản, có uy vọng của Quách Thiên Tín trong quân thì Chu Thiên Giáng mới có thể đảm bảo cho cái mạng của hắn trong kinh thành.
Huyền Nhạc sau khi trở lại kinh thành thì tâm trạng cũng rất khác. Biết tin Chu Thiên Giáng công khai đứng ra ủng hộ tứ đệ Huyền Châu thì Huyền Nhạc rất muốn giết người nhưng trước mặt những chúng thần theo mình thì biểu hiện của Huyền Nhạc cũng được coi như trầm tĩnh.