- Ha ha, không tệ, còn nhiều hơn so với ta đoán. Người nào mà dám đến mới là người thật lòng ủng hộ Huyền Châu, còn về mấy kẻ a dua, không đến thì thôi.
Chu Thiên Giáng không vì có ít người đến mà cảm thấy mất tinh thần. Hôm nay hắn mở tiệc chẳng qua là để công khai thể hiện ý đồ của mình cho Thành Võ Hoàng thấy, còn về việc có người đến hay không thì căn bản hắn cũng không để ý, đây chính là cái gọi là trăm con dê không bằng một con sói, chỉ cần có hắn ủng hộ thì Huyền Nhạc cũng đừng mong thượng vị dễ dàng như vậy.
Chu Thiên Giáng thân mặc tiện trang (quần áo thoải mái), ra khỏi hậu viện cùng Chu Nhất và Hạ Thanh. Tuy thời tiết lạnh giá nhưng trong sân vô cùng náo nhiệt, chúng quan viên vừa thấy Chu đại quan nhân bước ra thì đều đứng lên nói lời cảm tạ.
Chu Thiên Giáng chắp tay bước về ghế chủ nhân. Người có thể ngồi vào cái bàn này chẳng được mấy ai, phẩm cấp của những người đến đây cũng ngang ngửa nhau, Chu Thiên Giáng cũng không thể bên trọng bên khinh.
Chu Thiên Giáng vừa đứng về phía bên kia thì trong sân lập tức yên tĩnh lại. Tuy Chu Thiên Giáng chỉ mới làm quan một năm nhưng những chuyện mà hắn làm trong một năm này e là cả đời họ cũng không làm được. Chu Thiên Giáng hai lần cứu được kinh thành trong cơn nguy khốn, lại hóa giải được nguy cơ trăm năm của Đại Phong ở Thiên Thanh xa xôi, tất cả những điều này không thể không khiến những lão thần trong triều này ngưỡng mộ con người trẻ tuổi mới xuất hiện này.
- Chư vị đại nhân, Thiên Giáng mời mọi người đến phủ, thứ nhất là để ăn mừng Huyền Châu điện hạ hồi phục sức khỏe, thứ hai, ta tin rằng trong lòng mọi người cũng hiểu rõ khai xuân là sẽ cử hành lễ lập Thái tử, cũng đã đến lúc những người chúng ta phất cờ hò reo cho Huyền Châu điện hạ rồi. Tuy trong hai vị hoàng tử mỗi người một vẻ nhưng Thiên Giáng cảm thấy Huyền Châu điện hạ nhân từ bác ái, hợp để làm Thái tử hơn, hy vọng mọi người có thể thật lòng hợp tác, cố gắng hết sức để ngày đó sớm đến.
Chu Thiên Giáng vừa dứt lời thì trong sân lập tức vang lên những tiếng trầm trồ khen ngợi. Những quan viên này bị đè nén nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể xả ra được. Tuy số người đến ít hơn rất nhiều so với dự tính nhưng có sự ủng hộ của Chu Thiên Giáng thì bọn họ vẫn cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Chu Thiên Giáng đang chuẩn bị khai tiệc thì Hồng Bách Siêu vội vàng chạy tới. Vị quản gia này của Chu phủ sau một thời gian tôi luyện thì trên người cũng đã có chút quan uy.
- Đại nhân, có một đám tướng quân ở bên ngoài ạ.
Hồng Bách Siêu vội vàng nói.
- Hả? Tướng quân? Hạ Thanh, ngươi ra xem sao.
Chu Thiên Giáng hơi kỳ quái, không biết giờ này còn có những tướng quân nào đến phủ của hắn nữa.
Hạ Thanh ra ngoài cùng Hồng Bách Siêu, một lát sau đã có mười mấy võ tướng bước vào phủ. Chu Thiên Giáng vừa nhìn đã thấy toàn người quen, đi đầu chính là tham tướng Đề Đốc phủ Hải Đông Thăng, những người khác có người là Thủ Bị đại doanh của kinh thành, còn có tham tướng Tiêu thống của đại doanh Kinh Giao.
- Chu đại nhân, sao trong phủ có rượu uống mà lại quên mấy người chúng tôi chứ?
Hải Đông Thăng lớn tiếng kêu lên.
Chu Thiên Giáng mỉm cười đứng dậy, vừa nhìn thấy người của đại doanh Kinh Giao thì trong lòng Chu Thiên Giáng lập tức cảm thấy cảm kích Lý Hồng. Từ khi Sở Vân đi thì đại doanh Kinh Giao trên cơ bản thuộc quản lý trực tiếp của Binh Bộ, bọn họ đến thì cũng chẳng khác gì Lý Hồng gián tiếp ủng hộ Chu Thiên Giáng, nếu không có thủ lệnh của Lý Hồng thì căn bản mấy người này cũng không ra nổi đại doanh Kinh Giao.
Chu Thiên Giáng ôm quyền:
- Hải đại ca, chư vị tướng quân, là ta sợ mấy huynh quân vụ bận rộn nên không dám làm phiền. Nếu như mọi người đã đến thì hôm nay không say không về.
Chu Thiên Giáng nói xong thì vội sai hạ nhận bày thêm hai cái bàn cạnh hắn. Những người trong binh doanh khác với các triều thần, trong tay họ ai nấy đều có binh quyền, có sự tham gia của mấy người này thì khí thế cũng nhất thời cũng tốt hơn so với khi nãy.
Chu Thiên Giáng vô cùng vui vẻ, giơ chén rượu lên chuẩn bị nói mấy câu mở đầu nhưng không đợi hắn mở miệng thì đã nghe thấy Hồng Bách Diêu đứng ở cửa lớn cao giọng hô.
- Đại nhân…Tĩnh Vương thiên tuế giá đáo!
Vừa thốt xong câu này thì cả sân lại nổi lên những tiếng kinh ngạc. Tình hình hôm nay ai cũng đều biết rõ là chuyện gì mà Tĩnh Vương lại còn chạy đến đây, chẳng lẽ ông ta muốn ủng hộ Huyền Châu sao?
Đang lúc mọi người nghi hoặc thì chỉ thấy Tĩnh Vương mang theo Đả Vương Tiên bước vào. Tĩnh Vương vừa lộ mặt thì không ít quan viên đã kích động đến mức vội vã hành lễ. Tĩnh Vương lúng túng chào hỏi mọi người, ông ta đến đây cũng không phải để cổ vũ cho Huyền Châu mà là bị Thành Võ Hoàng ép đến cảnh cáo Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng cũng có chút ngạc nhiên, hôm nay hắn cũng không hề mời Tĩnh Vương, dù sao Tĩnh Vương cũng là hoàng thất tộc thúc, lại là Lệnh tông đại nhân của Tông Nhân phủ, không tiện đứng ra ủng hộ bất cứ hoàng chất nào cả.
Chu Thiên Giáng nhanh chóng bước lên mấy bước, ôm quyền tiếp đón:
- Tĩnh Vương thiên tuế, không ngờ ngài cũng đến để cổ vũ cho Thiên Giáng, thế này thì ta phải cảm tạ ngài thế nào đây?
- À…. cái này…thế…ngồi xuống đã rồi nói.
Trước mặt nhiều người như vậy Tĩnh Vương cũng không tiện nói mấy mời của Thành Võ Hoàng ra.
Tĩnh Vương vừa ngồi xuống thì đám người Chu Nhất liền chủ động rời chỗ, ngồi xuống bàn cạnh Biên tướng quân. Nếu như là yến tiệc trong nhà thì cũng chẳng sao nhưng tình hình thế này, Tĩnh Vương thân là hoàng thất, theo thứ tự bàn cũng chỉ có thể có Chu Thiên Giáng ngồi tiếp.
Tĩnh Vương đến khiến quần thần càng thêm kích động, nếu Tĩnh Vương đứng ra ủng hộ Huyền Châu thì cơ bản là ván đã đóng thuyền rồi.
Tiệc rượu vừa bắt đầu, trong tiếng ồn ào của mọi người, Tĩnh Vương kéo ống tay áo của Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng nói.
- Tiểu tử, hoàng huynh lên tiếng rồi, nói là ngươi đừng tham gia vào chuyện lập Thái tử. Lần này ta đến cũng không phải để cổ vũ cho ngươi mà là truyền lời của hoàng huynh, bảo tiểu tử ngươi phải biết chừng biết mực. Ngươi làm như vậy rất có thể sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa hai huynh đệ Huyền Nhạc, đây cũng không phải là điều mà hoàng huynh muốn nhìn thấy.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra:
- Tĩnh Vương, chẳng phải Hoàng thượng rất thích các hoàng tử đấu nhau sao? Sao lại đổi ý rồi?
- Bây giờ đã khác lúc trước, trong lòng hoàng huynh đã chọn được người rồi nên mới hy vọng hai nhi tử có thể giống như ta và huynh ấy, cùng chèo chống Đại Phong đi tiếp.
- Ta cảm thấy Huyền Châu làm người kế vị thì tương lai của Đại Phong sẽ càng tốt hơn, ít nhất thì Huyền Châu có mấy người chúng ta ủng hộ, hơn nữa về phía các tướng lĩnh trong quân thì sự ủng hộ của Huyền Châu chắc chắn cao hơn Huyền Nhạc.
- Tiểu tử người đừng có mà cứng đầu, nếu cứ làm loạn nữa thì không còn quả ngon mà ăn đâu.
Tĩnh Vương uy hiếp.
Chu Thiên Giáng hiểu Tĩnh Vương muốn tốt cho hắn, rút khỏi sự tranh đoạt hoàng quyền, hắn còn phải giữ mình, nếu không chờ khi Huyền Nhạc vừa thượng vị thì chắc chắn hắn sẽ là người đầu tiên bị lấy ra khai đao.
Nếu như Thành Võ Hoàng đã phái Tĩnh Vương đến cảnh cáo thì Chu Thiên Giáng cũng biết Huyền Châu cơ bản không làm nổi trò gì nữa rồi. Chu Thiên Giáng thở dài nhìn Tĩnh Vương một cái, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên nảy ra một diệu kế.
Chu Thiên Giáng bưng chén rượu đứng lên:
- Mọi người yên lặng một chút, vừa rồi Tĩnh Vương thiên tuế nói với ta rằng ngài ấy kiên trì ủng hộ Huyền Châu điện hạ làm người kế vị. Để cảm tạ sự ủng hộ của Tĩnh Vương thiên tuế, ta đề nghị mọi người cùng cạn một chén nào!
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhất thời trong viện tràn ngập tiếng kêu la đầy kích động.
Tĩnh Vương vừa nhét một miếng thịt vào miệng, nghe thấy vậy thì căng thẳng một cái rồi kẹt luôn ở cổ. Tĩnh Vương sắp tức đến phát điên rồi, muốn nói mà không nói nên lời, suýt nữa thì không thở được.
Tĩnh Vương hận không thể hất cả cái bàn vào mặt Chu Thiên Giáng, nói những lời bịa đặt ngay trước mặt một cách quang minh chính đại như vậy, Tĩnh Vường cho dù có tra cả sử sách cũng không tìm được một người không biết xấu hổ như vậy. Nhưng Tĩnh Vương có trăm miệng cũng không biện bạch được, trước mặt mọi người vẫn chưa thể nói ra ý chỉ của Thành Võ Hoàng được vì những lời Thành Võ Hoàng bảo ông ta chuyển cáo đến Chu Thiên Giáng là chuyện bí mật không thể nói ra, trước khi tuyên bố người kế vị thì Thành Võ Hoàng cũng không tiện phủ quyết trực tiếp Huyền Châu.
Tĩnh Vương lúng túng đứng dậy trong tiếng hoan hô của mọi người, Chu đại quan nhân vội vã hạ hạ tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh lại.
- Mọi người yên lặng một chút, sau đây xin mời Tĩnh Vương thiên tuế nói mấy câu!
Chu Thiên Giáng giống như MC của kiếp trước, giao quyền lên tiếng cho Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, trong lòng thầm nhủ tên nhãi này, lần này lão tử bị ngươi hại thảm rồi.
Tĩnh Vương hung hăng chỉ chỉ Chu Thiên Giáng rồi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Chư vị, bổn vương còn có chuyện qian trọng, cáo từ trước.
Tĩnh Vương nói xong thì đen mặt bước ra ngoài.
Chu Thiên Giáng không để ý mà mỉm cười ra hiệu với Chu Nhất một cái, Chu Nhất và Hạ Thanh vội vàng đứng dậy ra cung tiễn Tĩnh Vương. Mọi người ngẩn ra nhìn, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tĩnh Vương vừa đi thì Chu Thiên Giáng lại vui mừng hớn hở nói với mọi người:
- Mọi người đừng căng thẳng, Tĩnh Vương biết Hoàng thượng thiên vị Huyền Nhạc, trong cơn tức giận muốn tìm Hoàng thượng để nói lý đó mà.