Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 359 - Chương 258: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó (1)

Chương 258: Treo đầu dê bán thịt chó (1)

Chu Thiên Giáng đột nhiên đặt chén trà xuống cái bàn tròn:

- Khốn kiếp, ta đúng là muốn quất chết ngươi. Lão tử đang giúp ngươi xông pha chiến đấu mà ngươi thì được lắm, lại còn chủ động đầu hàng. Ngươi nghe kĩ cho ta, đây không phải là vận mệnh của riêng ngươi, các cụ nói rồi, một người làm quan cả họ được nhờ, một khi Huyền Nhạc thượng vị thì ngươi có đảm bảo y không động đao đến các quan viên đi theo ngươi không? Ta thì chẳng sao nhưng những người khác thì sao đây? Huyền Nhạc ngoài mặt thì ôn hòa nhưng lòng dạ chắc chắn không hơn bao nhiêu so với Huyền Minh và Huyền Xán, chỉ là y giấu kĩ hơn mà thôi, nói không chừng Thành Võ Hoàng vừa chết xong thì tiểu tử ngươi đã bị lưu đày ngàn dặm rồi. Nếu đã muốn sống sung sướng thì tại sao không nắm vận mệnh trong tay mình đi.

Chu Thiên Giáng tức giận nói.

- Thiên Giáng, ta hiểu những điều ngươi nói nhưng chuyện lập Thái tử thì mấu chốt còn ở phụ hoàng. Cho dù có ngươi ủng hộ nhưng nếu phụ hoàng chỉ định tam ca thì chúng ta cũng không công mà lui thôi.

- Cái này thì không chắc, với thế lực hiện giờ của Chu Thiên Giáng ta, cho dù là cha ngươi thì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả. Hơn nữa, bàn tay hay mu tay đều là thịt, ngươi cũng có phải do thái giám sinh ra đâu.

- Khốn kiếp, tiểu tử ngươi nói vào chuyện chính cho ta, chờ ta khỏe lại xem ta có đánh ngươi không.

Huyền Châu thầm nhủ hắn nói cái quái gì vậy, nếu là người khác thì có tám cái đầu cũng không đủ chém.

Chu Thiên Giáng cười cười:

- Được rồi, không nói vớ vẩn với ngươi nữa. Việc này ngươi cứ nghe ta sắp xếp đi, hiện giờ ngươi chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh, những chuyện khác thì không cần suy nghĩ gì cả.

Chu Thiên Giáng biết Huyền Châu vẫn chưa hồi phục sức khỏe, không thể chịu mệt trong thời gian lâu nên nói ngắn gọn mấy câu rồi đứng dậy cáo từ. Hồng Tiểu Thanh đích thân tiễn Chu Thiên Giáng ra ngoài cổng. Tuy vẫn chưa được tuyển chọn là vương phi nhưng mọi người trong phủ đã coi Hồng Tiểu Thanh như nữ chủ nhân, trước mặt nàng cũng hành lễ chủ tớ đàng hoàng.

Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng lạnh lùng ngồi sau ngự án. Những chuyện Chu Thiên Giáng làm đã được truyền đến tai ông ta, ông ta vô cùng tức giận về những hành động đó của hắn. Nếu như Chu Thiên Giáng dám làm vậy vào sáu tháng trước thì Thành Võ Hoàng cũng chưa cảm thấy gì, dù sao khi đó ông ta vẫn chưa lựa chọn được ai là Thái tử nhưng hiện giờ Chu Thiên Giáng biết rõ ông ta đã chọn Huyền Nhạc mà vẫn ủng hộ Huyền Châu và đối kháng ông ta. Thành Võ Hoàng cảm thấy Chu Thiên Giáng đang cố ý khơi mào cuộc chiến giữa hai huynh đệ họ.

Thành Võ Hoàng đắn đo cân nhắc chán chê, cuối cùng vẫn quyết định can thiệp một bước. Thành Võ Hoàng phái Ngụy Chính Hải đến Tĩnh Vương phủ truyền ý của ông ta, bảo Tĩnh Vương ra mặt đến phủ đệ của Chu Thiên Giáng một chuyến, cảnh cáo hắn rút khỏi cuộc chiến đoạt vị này.

Ngụy Chính Hải vừa đi thì Thành Võ Hoàng rút một tờ giấy kém chất lượng dưới đống tấu chương ra. Đây là một cái túi mà một gã thái giám đã phát hiện được trong tường cung vào hai ngày trước, trong đó không có gì mà chỉ kể lại mấy tội trạng của Chu Thiên Giáng và chứng cứ.

Thành Võ Hoàng không hứng thú nhưng một chứng cứ trong đó khiến Thành Võ Hoàng vô cùng kinh ngạc. Trên đó viết Chu Thiên Giáng có một khu chế tạo binh khí ở An Viễn, Thiên Lôi đại pháo uy chấn Thanh Thiên cũng từ đó mà ra.

Thành Võ Hoàng đã lệnh cho Vệ Triền đích thân đến An Viễn tra xét. Nếu như chuyện này là thật thì Thành Võ Hoàng cảm thấy tuyệt đối không thể lưu lại cái người Chu Thiên Giáng này.

Trác Hành mang theo vết thương rời khỏi kinh thành, tất cả các hang ổ của y ở kinh thành đều đã bị Niêm Can Xử đào lên, y biết gần như không thể khôi phục lại căn cơ như trước đây được nữa. Tuy vậy, trước khi đi Trác Hành cũng không muốn để Chu Thiên Giáng được nhàn nhã. Y viết một bản mật tấu về tất cả những gì y đã nhìn thấy ở An Viễn và phân tích của y rồi nhân lúc đêm tối mà ném vào tường viện hoàng cung. Y biết chỉ cần thứ này đến được tay Thành Võ Hoàng thì chắc chắn ông ta sẽ phái người đi điều tra, chỉ cần chứng thực được thì thân là vương giả, ông ta tuyệt đối sẽ không để lại một mầm họa như vậy bên người.

Trác Hành ra khỏi kinh thành, chạy thẳng theo hướng núi Lạc Nhạn. Đã một thời gian dài không liên hệ với Chu Diên Thiên nên Trác Hành cũng lo lắng bên Quy Sơn thành xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hang ổ ở kinh thành đã bị phá, Trác Hành chỉ có thể trở lại núi Lạc Nhạn mới có thể phát ra tin tức.

Quan viên trong kinh thành ai cũng phái ra người thông minh lanh lợi nhất trong phủ đi dò la trước xem có những ai tham gia yến tiệc của Chu Thiên Giáng. Người bọn họ quan tâm không phải là mấy quan viên thông thường mà chính là những trọng thần của Lục bộ Thượng thư. Phải biết rằng Lục bộ Thượng thư luôn giữ thái độ trung lập trong các cuộc tranh đấu của các hoàng tử từ trước đến nay bởi vì làm đến cái chức quan này như bọn họ đã không còn khả năng thăng quan nữa, giữ thái độ trung lập cũng chính là để lại đường lùi cho chính mình, bất kể là hoàng tử nào thượng vị thì cũng đều phải dựa vào mấy lão thần này để xử lý triều chính, cho dù là thoái vị thì cũng được hưởng đãi ngộ của quan viên nhất phẩm. Một khi bọn họ tham gia vào thì trừ phi chọn đúng người, nếu không sẽ có kết quả vô cùng thê thảm.

Trong Binh Bộ, đám người Lại Bộ Thượng thư Phàn Tử Cương, Hộ Bộ Thượng thư Phùng Kính, Ngự Sử Đô Sát Viện Trương Văn Trạch, Lễ Bộ Thượng thư Tôn Trí đều không hẹn mà cùng đến nha môn của Lý Hồng. Bọn họ đang rầu lòng vì chuyện Chu Thiên Giáng gửi thiệp mời.

Mọi người biết thế lực của Chu Thiên Giáng hiện giờ rất lớn, nếu không đi thì rõ ràng là không nể mặt nhưng nếu đi thì chẳng khác nào nhảy vào vòng xoáy tranh đoạt của các hoàng tử. Những trọng thần này thường ở bên Thành Võ Hoàng, việc đoán mò thánh ý tinh tường hơn các triều thần bình thường nhiều. Thành Võ Hoàng vài ba bữa lại ám chỉ muốn lập Huyền Nhạc làm Thái tử, bọn họ đã sớm coi Huyền Nhạc là Hoàng thượng tương lai, hiện giờ Chu Thiên Giáng lại chen một chân vào, mấy người họ cảm thấy đây đúng là lấy cái mạng ra để đùa.

- Lý đại nhân, ngài nói gì đi chứ, chúng ta trả lại thiệp mời của Chu Thiên Giáng kiểu gì đây?

Phàn Tử Cương nhìn Lý Hồng hỏi.

Lý Hồng cười khổ một cái:

- Ta nói này mấy vị đại nhân, người mời mấy vị là Chu Thiên Giáng chứ đâu phải là ta, sao lại chạy hết đến chỗ ta vậy?

- Lý đại nhân, hiện giờ Chu Thiên Giáng đâu còn như ngày xưa nữa. Nếu như người ta đã gửi thiệp mời, theo lý mà nói thì chúng ta cũng phải nể mặt nhưng nếu như chúng ta đi, sau này nhỡ đâu Huyền Nhạc điện hạ đăng cơ thì cũng khó mà ăn nói.

Phùng Kính lắc đầu nói.

- Không chỉ vậy đâu, theo ta thấy thì trong lòng Hoàng thượng đã sớm định Huyền Nhạc làm Thái tử rồi. Nghe Hồng Lư Tự Chính Khanh vương thượng nói lễ bái tế năm nay Hoàng thượng đã định là do Huyền Nhạc điện hạ làm rượu tế.

Ngự Sử Đô Sát Viện cũng nói theo.

- Hả? Huyền Nhạc làm rượu tế? Đây chẳng phải là tuyên bố thân phận của y với chúng thần sao?

Phàn Tử Cương giật mình nói.

- Đúng vậy, vậy nên mới nói Thiên Giáng thật hồ đồ, bây giờ còn đứng ra để ủng hộ Huyền Châu, căn bản cũng chẳng thấm vào đâu cả.

Trương Văn Trạch lắc đầu thở dài nói.

Lý Hồng vuốt vuốt chòm râu:

- Các vị, nếu trong lòng mọi người đều đã biết rồi thì còn đến chỗ ta làm gì nữa?

- Lý đại nhân, chẳng phải là chúng tôi thấy quan hệ giữa ngài và Chu đại nhân rất tốt đó sao? Cho dù không đi nhưng chúng tôi vẫn phải có lý do từ chối chứ.

Phùng Kính cười nịnh nọt.

Lý Hồng cũng cảm thấy hơi khó xử. Với thân phận hiện giờ của Chu Thiên Giáng thì quả thực Lý Hồng cũng khó nói, quan trọng nhất là uy vọng của Chu Thiên Giáng ở trong quân có thể nói là đã thay thế được Quách Thiên Tín.

Trong Chu phủ, viên quan đến đầu tiên chính là Hình Bộ ti nha Thân Bách Công. Vừa nhận được thiệp mời của Chu đại quan nhân là Thân Bách Công đã hưng phấn đến mức không biết nên mặc cái gì nữa. Thân Bách Công đến Chu phủ cũng không rảnh rỗi mà đứng ở cổng đón tiếp các quan viên đến, quả thực đã trở thành quản gia của Chu phủ rồi.

Các quan viên lần lượt đến khiến Chu phủ cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Đây đều là những triều thần theo Huyền Châu, từ khi Huyền Châu bị bệnh liền hoang mang hốt hoảng. Hiện giờ chẳng những biết bệnh tình của Huyền Châu có chuyển biến tốt đẹp mà ngay cả Chu đại quan nhân cũng đứng ra trợ uy lập tức khiến những người này lại dấy lên hy vọng lần nữa.

Chu Thiên Giáng ngồi trong phòng khách ở hậu viện, phía trước đã có Đại Ngưu tiếp đón, hiện giờ hắn không cần phải ra mặt.

Chu Nhất từ bên ngoài bước vào:

- Đại nhân, mọi người đã đến gần đủ rồi, họ còn đang chờ ngài khai tiệc đấy.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu:

- Nói đi, tình hình thế nào?

- Đại nhân, Lục bộ Thượng thư đều phái môn nhân đưa quà đến, nói là chính vụ bận rộn, không thể đến được, hôm khác sẽ đến gửi lời tạ ơn. Bên Lão thái phó thì đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả.

Chu Nhất đáp.

- Uhm, Vương Bính Khôn luôn cao ngạo, phỏng chừng sẽ không hồi âm đâu, các triều thần khác đến được bao nhiêu?

- Đại nhân, theo như danh sách thì vẫn còn một nửa chưa đến ạ.

Chu Nhất cười khổ lắc lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment