Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 358 - Chương 257: Tranh Ngôi.

Chương 257: Tranh ngôi.

Cả một ngày Chu Nhị và Hạ Thanh không phát hiện ra tung tích của Trác Hành, Kinh thành đột nhiên xuất hiện không khí căng thẳng cũng khiến Trác Hành trở nên vô cùng cẩn thận. Lúc này Trác Hành đã dịch dung lần nữa để biến thành một ông lão hơn tám mươi tuổi, lưng còng rạp đi cẩn thận đi trên đường. Trác Hành không bước vào bất cứ hiệu thuốc bắc hay y quán nào mà đến mấy nơi tụ tập bán nông sản. Mấy người Hạ Thanh đều đặt trọng điểm ở các y quán và hiệu thuốc bắc mà bỏ sót mấy nơi thế này. Phải biết rằng có một số người buôn dược liệu chê các y quán và hiệu thuốc thu mua với giá thấp nên thường đến những nơi thế này để buôn bán dược liệu.

Trác Hành mua một đống dược liệu rồi lặng lẽ trở về mã trường lụn bại kia. Sau ba ngày uống dược thang, tuy trước ngực vẫn còn bầm tím nhưng đã không còn đau đớn nữa. Trác Hành biết y không thể ở lại kinh thành thêm nữa, bên ngoài đã tai bay vạ gió, nơi nào cũng thấy treo cáo thị trao thưởng nếu bắt được y, nếu còn không đi thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra.

Trác Hành chuẩn bị một chút, nhân lúc đêm tối rời khỏi nơi ẩn thân. Trác Hành không đi về phía tường thành mà lặng lẽ chạy về phía hoàng cung. Trước khi đi y muốn thực hiện lời hứa của mình, tặng Chu Thiên Giáng một phần “hậu lễ”.

Thân thể của Chu Nhất hồi phục rất nhanh, giải hết độc tố trong ngày, nghỉ ngơi hai ngày là đã bắt đầu sinh long hoạt hổ. Lần sơ sảy thất thủ này khiến trong lòng Chu Nhất sắp hận đến phát điên. Vừa hồi phục thân thể thì Chu Nhất đã đích thân dẫn nhân thủ, bắt đầu tìm kiếm trong kinh thành. Tuy Chu Nhất nằm bẹp hai ngày nhưng cậu ta biết Trác Hành cũng chẳng dễ chịu chút nào với cú đá kia của cậu ta.

Mấy ngày liền không có tin tức gì, Chu Thiên Giáng biết kinh thành lớn như vậy, nếu muốn tìm ra được một người như Trác Hành thì đúng là mò kim đáy bể, điều quan trọng là Trác Hành rất am hiểm thuật dịch dung, chẳng ai dám đảm bảo cái người vừa đi qua mình có phải là y hay không. Hạ Thanh cũng rất thông minh, kiểm tra hết cánh tay của những người bị hoài nghi xem trên đó có vết thương hay không. Kim Tiền Phiêu mà Trác Hành bị trúng ở An Viễn, cho dù y thuật có cao siêu thì cũng để lại sẹo.

Chu đại quan nhân ngồi trong đại sảnh. Trải qua việc của Trác Hành thì hắn lại gặp họa được phúc. Mấy người Quách Dĩnh, Chiêm Linh vì lo lắng cho an toàn của Chu Thiên Giáng mà đồng lòng chống thù ngoài, tạm thời vứt bỏ sự đố kỵ của con gái.

Sau vài ngày tìm kiếm không có kết quả, Chu Thiên Giáng chỉ có thể hạ lệnh từ bỏ. Nhiều nhân mã như vậy cũng không thể ngày nào cũng khiến láng giềng xung quanh lo lắng không yên, hơn nữa không ít quan sai Hình Bộ đã lấy danh nghĩa là tìm kiếm nhưng lại lén trộm gà trộm chó khiến không ít dân chúng bắt đầu oán thán.

- Chu Nhất, lát nữa đến phủ đệ Huyền Châu cùng ta xem hôm nay hắn có thể đến không. Hạ Thanh đại ca, đã thông báo cho các quan viên đó chưa?

Chu Thiên Giáng nhìn hai người nói.

- Đại nhân, toàn bộ quan viên đi theo Tứ hoàng tử đã được đưa thiệp mời, trong đó có không ít người đã quay sang Tam hoàng tử Huyền Nhạc, phỏng chừng những người này sẽ không đến đâu ạ.

Hạ Thanh nói.

- Không sao, hôm nay chúng ta chỉ làm một tấm gương để mọi người hiểu được lập trường của chúng ta thôi. Ngoài ra cũng đưa cho Lục bộ thượng thư và Lão thái phó Vương Bính Khôn mỗi người một tấm thiệp, họ đến hay không cũng chẳng sao cả, quan trọng là phải gửi đến.

Chu Thiên Giáng không để ý nói.

- Đại nhân, làm vậy thì có phô trương quá không?

Chu Nhị lo lắng xen vào một câu.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

- Các hoàng tử tranh giành nhau, nói thẳng ra chính là cuộc đấu ta sống ngươi chết. Tuy bọn họ là cùng máu mủ ruột thịt nhưng bất kể ai là người kế vị thì cũng phải thay một loạt thần tử trong triều, nói nhẹ nhàng thì là bãi miễn quan chức nhưng nói nặng tức là thanh trừ môn hộ. Nếu hiện giờ không gióng trống khua chiêng ủng hộ Huyền Châu thì e là sau này không có cơ hội đâu.

Chu Thiên Giáng đơn giản sắp xếp mấy chuyện rồi đem theo Chu Nhất và Đại Ngưu đến thẳng phủ hoàng tử Huyền Châu.

Trong kinh thành, tin Chu Thiên Giáng mở tiệc chiêu đãi các quan viên lập tức nổ tung trong giới quan trường. Thời gian trước Huyền Châu bệnh nặng, Huyền Nhạc bị Thành Võ Hoàng phái đến biên quan “đánh bóng tên tuổi”, người sáng suốt chỉ nhìn một cái liền hiểu được suy nghĩ của Thành Võ Hoàng. Trong tình hình này mà Chu Thiên Giáng vẫn còn gióng trống khua chiêng ủng hộ Huyền Châu khiến không ít lão thần bắt đầu lo lắng, phải biết rằng nếu không có sự ủng hộ của Chu Thiên Giáng thì tình thế trước mắt đã nghiêng hẳn về Huyền Nhạc, hiện giờ Chu Thiên Giáng vừa tham gia vào thì Huyền Châu và Huyền Nhạc đã trở thành thế ngang bằng nhau. Hoàng tử tranh đoạt với nhau thì chỉ dẫn đến đổ máu và chết chóc, nếu cứ như vậy thì không biết còn bao nhiêu người phải chết cho việc đoạt vị nữa.

Chu Thiên Giáng đến phủ hoàng tử Huyền Châu, mọi người trong phủ thấy Chu Thiên Giáng thì như nhìn thấy người thân. Trong mắt những hạ nhân này thì việc Chu Thiên Giáng cứu vớt Huyền Châu chẳng khác gì đang bảo vệ bát cơm của bọn họ, nói cách khác, có khả năng nhiều người do chăm sóc hoàng tử không tốt mà bị đẩy vào thiên lao vấn tội.

Bệnh tình của Huyền Châu hồi phục rất nhanh, đã có thể đi lại chậm rãi trong hậu viện. Thợ trong cung cũng đặc biệt chế tạo cho Huyền Châu một chiếc xe lăn, tiện cho Hồng Tiểu Thanh đẩy cậu ta ra phơi nắng.

Biết Chu Thiên Giáng đến thì Huyền Châu hưng phấn đến mức vội vàng bảo Hồng Tiểu Thanh đỡ ra ngoài. Cậu ta muốn để Chu Thiên Giáng thấy cậu ta lại có thể tự xuống giường được rồi.

- Ca, huynh đến rồi.

Hồng Tiểu Thanh ngọt ngào gọi một tiếng.

Chu Thiên Giáng có thể nói là đại quý nhân trong đời nàng, nếu không có Chu Thiên Giáng thì có lẽ giờ này phụ tử Hồng Tiểu Thanh đang lưu lạc đầu đường xó chợ múa võ.

- Ây dô, không ngờ tiểu tử này lại có thể đi lại được rồi.

Chu Thiên Giáng vừa thấy Huyền Châu tinh thần sáng láng thì cười nói.

Thị vệ xung quanh nghe thấy vậy thì không biết nên sợ hãi hay nên thèm muốn. Huyền Châu hiện giờ đã được xưng vương nhưng vào mồm Chu Thiên Giáng lại thành “tiểu tử”.

- Thiên Giáng, nhờ có ngươi đấy, thái y nói thêm nửa tháng nữa là ta có thể đi lại bình thường được rồi.

Huyền Châu cảm kích nói.

Chu Nhất và Đại Ngưu cũng tiến lên hành lễ, bọn họ không thể xấc láo như Chu Thiên Giáng được. Huyền Châu khoát khoát tay, ý bảo không cần khách khí.

Chu Thiên Giáng nhìn kĩ Huyền Châu:

- Còn nói nữa à? Lần này nhà ngươi bị bệnh đúng là nhân họa đắc phúc. Trước đây tiểu tử ngươi mặt to như cái bánh, bây giờ gầy đi lại còn đẹp trai, phong độ ra nữa chứ. Ta nói này Huyền Châu, nếu ngươi còn muốn lấy lại cái mặt như cái bánh kia thì mỗi ngày bổn đại nhân sẽ cho ngươi mười cái bạt tai, đảm bảo ngươi sẽ lấy lại khuôn mặt béo đó.

Chu Thiên Giáng cười nói.

- Khốn kiếp, đừng tưởng rằng cứu lão tử một mạng là có thể lấy ta ra đùa, cẩn thận bổn vương trị tội ngươi đấy.

Huyền Châu cười mắng.

- Bà nó chứ, ta sợ ngươi?

Chu Thiên Giáng quệt miệng nói.

Hồng Tiểu Thanh vui vẻ nhìn hai người đấu võ mồm, quan hệ giữa hai người họ đã ngày càng thân thiết hơn. Nếu như là trước đây, thần tử mà dám nói với hoàng tử như vậy thì Hồng Tiểu Thanh đã bị dọa cho ngây ra rồi, nhưng hiện giờ nàng biết hai người họ đã coi nhau như bằng hữu, không hề có sự phân biệt thân phận.

- Ca, vào trong phòng nói đi.

Hồng Tiểu Thanh nhường nói.

- Thôi, bảo người đặt mấy cái ghế ngoài này đi, không khí ở ngoài này vẫn thoáng mát hơn. Tiểu tử này ăn uống tè ị đều ở trong phòng, ta không muốn ngửi thấy mùi thối của hắn.

Huyền Châu cười khổ lắc đầu, về đấu võ mồm thì cậu ta vẫn không phải là đối thủ của Chu Thiên Giáng. Hôm nay khí trời cũng đẹp, mấy người cùng ngồi trong sân.

- Lão tứ, hôm nay ta tổ chức tiệc chiêu đãi quan viên trong phủ, vốn muốn mời ngươi đến ra oai nhưng nhìn dáng vẻ của nhà ngươi hiện giờ thì thôi vậy.

Chu Thiên Giáng nhấp một ngụm trà nói.

- Mở tiệc chiêu đãi quan viên trong triều? Sao vậy? Tiểu tử ngươi chuẩn bị kéo bè kết cánh rồi à?

Huyền Châu vẫn chưa biết bữa tiệc này được mở vì mình nên hơi kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng.

- Má nó, ta biết ngay là ngươi không nhận được tin mà. Lão tử lần này mở tiệc chẳng phải là vì ngươi sao? Theo như tin tức thì ba ngày nữa có khả năng Huyền Nhạc sẽ về đến kinh thành. Lần đi này y thăm hỏi không ít thành trì, làm không ít chuyện cho dân chúng, nghe nói cha ngươi đã khen y hết lời trên triều điện. Nếu cứ như vậy thì tiểu tử ngươi chẳng còn hy vọng gì đâu. Lần này ta mở tiệc là để reo hò cổ động cho tiểu tử ngươi, để mọi người biết rằng nếu Huyền Nhạc muốn làm người kế vị thì nhất định phải qua một ải là ta đây.

Huyền Châu ngẩn ra, cảm động nhìn Chu Thiên Giáng:

- Thiên Giáng, có được một bằng hữu như ngươi thì cả đời này Huyền Châu sống không uổng phí, nhưng qua cơn bệnh này ta đã nhìn ra được cái gì mà ngôi vị hoàng tử, thái tử ta có thể không cần, chỉ mong ông trời cho ta sống thêm mấy năm nữa để ta và Tiểu Thanh được sống vui vẻ bên nhau. Thiên Giáng, ta biết hiện giờ thế lực của tam ca trong triều rất lớn, hơn nữa phụ hoàng cũng âm thầm ủng hộ y, ngôi vị Thái tử này ta thấy hay là bỏ đi.

Huyền Châu cười khổ lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment