Trong Quách phủ, lão phu nhân bị Da Luật Đậu Cáp trêu đùa cho cười ngặt nghẽo, thế là trong một buổi sáng cái cảm giác căng thẳng của Chiêm Linh cũng đã biến mất. Quách Dĩnh đặc biệt phái người đi mời Ngọc Nhi đến, mấy tỷ muội cùng tụ tập với nhau.
Nhân lúc Quách Dĩnh đưa Da Luật Đậu Cáp đi dạo vòng quanh phủ thì Quách lão phu nhân cũng trìu mến kéo tay Chiêm Linh.
- Hài tử, Thiên Giáng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, từ khi hắn vào Quách phủ đến nay thì ta vẫn coi hắn như tôn tử ruột thịt, sau này nếu như Thiên Giáng làm con tức giận thì cứ đến đây nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con.
- Đa tạ lão phu nhân thương yêu, Chiêm Linh ở xa tộc nhân, sau này cũng khó tránh đến quấy rầy lão phu nhân.
Chiêm Linh vui vẻ nói.
Trước khi đến thì Chiêm Linh còn thấp thỏm không yên, sợ Quách gia không nể mặt nàng nhưng không ngờ Quách lão phu nhân lại hiền từ như lão nãi nãi trong tộc vậy, từ đầu đến cuối đều nói chuyện với các nàng như người thân vậy. Đương nhiên trong đó cũng có Da Luật Đậu Cáp tốn sức điều tiết không khí nữa.
- Hài tử, nãi nãi (bà nội) chỉ có mỗi tôn nữ là Quách Dĩnh, hy vọng sau này mấy đứa có thể chăm sóc lẫn nhau như tỷ muội ruột thịt.
Quách lão phu nhân nói đầy thâm ý.
- Yên tâm đi nãi nãi, Dĩnh Tử cũng giống con, đều rất thẳng tính, tức giận thì cũng chỉ ở miệng chứ cũng không để trong lòng.
Lão phu nhân gật gật đầu:
- Uhm, vậy thì nãi nãi cũng an tâm rồi. À, đúng rồi, nghe Dĩnh nha đầu nói, con đã…có rồi?
Chiêm Linh đỏ mặt, yên lặng gật gật đầu:
- Vâng!
- Aizzz, cái đứa nhỏ Thiên Giáng này đúng là ngốc nghếch có cái phúc của ngốc nghếch, chờ đến đầu xuân năm mới thì nãi nãi sẽ uống rượu mừng của các con.
Chiêm Linh vừa nghe thấy vậy thì vui vẻ gật gật đầu, trong lòng nàng rất hiểu Chu Thiên Giáng lo lắng điều gì. Tuy Chu Thiên Giáng chưa bao giờ nói trước mặt Chiêm Linh nhưng một người vốn thông minh sắc sảo như nàng đã sớm phát hiện được điều này từ những lời nói của hắn. Tuy Chiêm Linh không quan tâm đến phản ứng của Quách phủ và Tĩnh Vương phủ nhưng cũng phải suy nghĩ đến tình cảnh của Chu Thiên Giáng.
Có lúc Chiêm Linh cũng cảm thấy uất ức, đường đường là muội muội của Đại thống lĩnh Ô tộc mà đến Đại Phong lại phải nhìn sắc mặt của người khác, cũng may là Chu Thiên Giáng cũng coi như che chở cho Chiêm Linh khiến trong lòng nàng cũng cảm nhận được một tia ấm áp.
Ba cô gái ở sau hậu viện nói chuyện trên trời dưới đất, các nàng đều có một thú vui giống nhau, đó chính là thích đao thương gậy gộc. Vừa nói được mấy câu thì Quách Dĩnh đã đề nghị cùng nhau tỷ thí một chút, lần trước ở Chu phủ, Quách Dĩnh bị Chiêm Linh một chiêu đánh bại, trong lòng vẫn cảm thấy không phục.
Vừa nghe đến tỷ thí võ công là Da Luật Đậu Cáp đã thấy vui vẻ rồi. Trong tỷ thí ở vương thành Thiên Thanh thì nàng chính là người đứng đầu.
Quách Dĩnh muốn khiêu chiến Chiêm Linh nhưng Chiêm Linh căn bản không tỷ thí với nàng. Với công phu của Chiêm Linh thì cho dù Quách Dĩnh và Da Luật Đậu Cáp cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ. Quách Dĩnh không có cách nào khác, chỉ có thể so chiêu cùng Da Luật Đậu Cáp.
Vừa động thủ thì Quách Dĩnh đã hối hận muốn chết. Da Luật Đậu Cáp ra tay không nặng không nhẹ, mới mấy chiêu mà Quách Dĩnh đã bị thân hình to lớn của Da Luật Đậu Cáp đụng cho bay ra ngoài.
Chu đại quan nhân quả thực không ngồi yên trong phủ được nữa, vội vàng chạy đến phủ tướng quân, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy bọn thị vệ đang uống trà nói chuyện phiếm ở tiền viện.
- Mấy tiểu tử các ngươi cũng không biết đường hồi phủ bẩm báo gì cả. Người đâu rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?
Chu Thiên Giáng vội vàng hỏi.
- Đại nhân, các nàng vẫn đang ở hậu viện chưa ra, bọn ta cũng không biết.
Một gã thị vệ Chu phủ vẻ mặt đau khổ nói.
- Đúng là vô dụng, sao không biết tìm người mà hỏi một chút?
Chu Thiên Giáng chỉ chỉ mấy người rồi bước đến hậu viện.
Vừa vào đến hậu viện thì Chu Thiên Giáng đã thấy phủ y (đại phu trong phủ) xách theo hòm thuốc vội vàng đi ra. Chu Thiên Giáng ngẩn ra, vội vàng kéo lại hỏi.
- Ai bị thương trong sân vậy?
Phủ y của phủ tướng quân vừa thấy là Chu Thiên Giáng thì vội nói:
- Đại nhân, là đại tiểu thư bị người ta đả thương.
- Hả? Cái gì? Dĩnh Tử bị người ta đả thương? Chuyện xảy ra lúc nào? Đã bắt được kẻ trộm chưa?
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì trừng mắt hỏi.
- Đại nhân, không phải kẻ trộm gây ra mà là…là vị Da Luật tiểu thư của quý phủ ngài đả thương.
Phủ y cười khổ nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy thì thấy đầu “ông” một tiếng, trong lòng thầm nhủ lần này thì hỏng rồi, đến cả Quách Dĩnh cũng bị đánh cho bị thương, không biết cái hậu viện này bị làm loạn thành cái gì rồi nữa. Chu Thiên Giáng nhăn nhó, bất chấp bước vào trong.
Quách Dĩnh bị thương không nặng, cánh tay chỉ hơi sưng. Lão phu nhân cũng không oán trách cái gì, vết thương nhỏ này đối với nhà võ tướng cũng chẳng là cái gì, hơn nữa tiểu thư chỉ bị ngộ thương lúc tỷ thí chứ cũng phải cố ý.
Cánh tay Quách Dĩnh đã được đắp thảo dược và bao bằng vải bông. Lão phu nhân cười cười nhìn ba người rồi nói với Quách Dĩnh.
- Nha đầu chết tiệt kia, lần này thì biết nhân ngoại hữu nhân (trên người này còn có người khác giỏi hơn) rồi chứ? Con đúng là không biết trời cao đất dày gì cả, vậy mà lại còn đòi đi đánh trận với Thiên Giáng, bây giờ thì hiểu rổi chứ? Hai cô nương kia đều là người được rèn luyện trên sa trường cả đấy.
Da Luật Đậu Cáp trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng:
- Lão phu nhân, đều tại Đậu Cáp ra tay không biết nặng nhẹ, nếu Linh Nhi tỷ thí cùng Dĩnh Tử tỷ thì cũng không xảy ra chuyện như thế, nàng ấy chính là sư điệt của Lâm gia đấy.
Quách lão phu nhân vừa nghe vậy thì ngẩn ra, quay đầu nhìn Chiêm Linh:
- Con là sư điệt của Lâm Phong sao? Vậy sư phụ của con là…
Quách lão phu nhân giật mình hỏi.
Lâm Phong vẫn không nói chuyện này vì ông không biết lúc đó trượng phu của Quách lão phu nhân đóng vai trò gì, sau đó khi biết được việc Cung Lục Kỳ gặp nạn cũng không có sự tham gia của Quách gia thì Lâm Phong cảm thấy rất vui nên vẫn không để lộ chuyện này ra. Tuy Quách Dĩnh biết Chiêm Linh gọi Lâm Phong là sư bá nhưng nàng vẫn luôn tưởng rằng Chiêm Linh có quan hệ với Chu Thiên Giáng nên mới gọi vậy. Hơn nữa chuyện của đời trước Quách Dĩnh cũng không rõ nên cũng không quan tâm lắm.
- Lão phu nhân, ân sư của con họ Cung, tên Lục Kỳ ạ.
Chiêm Linh ôm quyền nói.
- Cung…Lục Kỳ? Tiểu Lục Tử là sư phụ con sao? Ông ta còn sống sao?
Lão phu nhân khiếp sợ đứng dậy.
Vừa nghe Quách lão phu nhân gọi sư phụ mình là “Tiểu Lục Tử” thì Chiêm Linh cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Lão phu nhân biết mình hơi đường đột, vội vàng giải thích:
- À, là thế này, năm đó lão thân cũng ở trong cung. Lúc đó ngoài Lâm Phong và sư phụ con thì còn có Bạch Nghĩa và Vệ Triển thường đến hậu cung, chúng ta rất thân thiết với nhau nên tất cả mọi người đều gọi sư phụ con là Tiểu Lục Tử. Hài tử, sư phụ con ông ta…ông ta ở Thiên Thanh sao?
Vừa nghe lão phu nhân là bạn cũ của sư phụ thì trong lòng Chiêm Linh nhất thời cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
- Lão phu nhân, gia sư đã mất rồi, chuyện năm đó sư bá là người rõ ràng nhất, nếu người có thời gian thì hỏi sư bá đi.
Nghĩ đến sư phụ Cung Lục Kỳ là đôi mắt Chiêm Linh lập tức đỏ hoe.
Đúng lúc này thì thấy Chu đại quan nhân hấp tấp xông vào. Chu đại quan nhân nhìn một cái thấy lão phu nhân “mặt ngẩn ra”, đôi mắt Chiêm Linh lại đỏ bừng thì không cần hỏi cũng biết chắc chắn là đại náo rồi.
- Bớt giận, bớt giận, tất cả mọi người đều bớt giận đi. Tất cả việc này là tại ta, có gì tức giận thì cứ trút lên người ta đi.
Chu đại quan nhân vội vàng “khuyên nhủ” lão phu nhân.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, không biết hắn lại đang nói cái gì. Chu Thiên Giáng vừa thở dài vừa bồi lễ, mãi sau mọi người mới hiểu, hóa ra là hắn hiểu lầm.
Trong tiếng cười của mọi người thì Chu Thiên Giáng mới nghe Quách Dĩnh kể lại mọi chuyện. Biết Da Luật Đậu Cáp và Chiêm Linh không làm loạn Quách phủ thì trái tim đang treo lơ lửng của Chu Thiên Giáng mới tạm thời được hạ xuống, tiết mục nhỏ này cũng dọa hắn không nhẹ, nếu như làm loạn đến tối tăm mặt mũi thì sau này cũng khó mà nhìn mặt nhau rồi.
Ngọc Nhi cũng chạy từ vương phủ đến phủ tướng quân, vừa thấy mặt của Chu Thiên Giáng thì nàng vội vã hỏi chuyện của Trác Hành. Tĩnh Vương biết được Quỷ Y Trác Hành ẩn nấp ở Chu phủ nhiều ngày như vậy thì cũng kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Nhân mã mà vương phủ có thể điều động đều được Đại Ngưu dẫn đến Hình Bộ, thống nhất nghe theo sắp xếp của Hạ Thanh. Trác Hành chẳng những là người Chu Thiên Giáng muốn bắt mà còn là khâm phạm của triều đình, khi Vu Gia Bình vây khốn Thành Võ Hoàng thì Trác Hành cũng đóng góp không ít công sức, vậy nên Tĩnh Vương lập tức điều động nhân mã của Đô Đốc phủ tiến hành lùng bắt ở toàn thành.
Chu Thiên Giáng không ngờ rằng Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp lại được lòng của lão phu nhân. Điều này khiến hắn rất vui, Chu Thiên Giáng sai người nói với mấy người Hạ Thanh, có chuyện gì thì cứ đến thẳng Quách phủ tìm hắn. Hôm nay Chu đại quan nhân chuẩn bị say một bữa.