Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 437 - Chương 320: Huynh Đệ Đấu Nhau.

Chương 320: Huynh đệ đấu nhau.

Không ai ngờ được, Tứ Hoàng tử Huyền Châu bình thường vẫn không hỏi đến chính sự đột nhiên lại đến đây. Hơn nữa, lại còn lên tiếng phản đối Tam ca Thái tử của mình.

Thành Võ Hoàng cũng giật mình nhìn Huyền Châu, tuy nhiên, trong ánh mắt lại thêm một tia khen ngợi. Binh bộ Thượng thư Lý Hồng lại mừng như điên, trong mật hàm của Tĩnh Vương, điểm mấu chốt chính là Huyền Châu. Nhìn sự xuất hiện hôm nay của Huyền Châu, Lý Hồng còn tưởng rằng Tĩnh Vương đã viết mật hàm khuyên bảo y, nhưng lão không biết đây là công lao cả đêm của Chu Nhị.

Thái tử Huyền Nhạc cũng giật mình nhìn Tứ đệ, hoài nghi vừa rồi không biết mình có nghe lầm hay không. Từ khi trở thành Thái tử, quan hệ hai huynh đệ coi như khá tốt, sao Huyền Châu có thể đột nhiên phản đối mình chứ?

Thành Võ Hoàng khẽ ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:

- Châu Nhi, Phụ hoàng không nghe rõ, con lặp lại lần nữa đi?

Huyền Châu ôm quyền khom người khẽ thi lễ, lớn tiếng bẩm:

- Phụ hoàng, Nhi thần phản đối lời tấu của Tam ca.

Mặc kệ ánh mắt lạnh băng của Huyền Nhạc, y quay người lại nhìn quần thần:

- Chư vị đại nhân, Lý Hồng Thượng thư quản lý Binh bộ đã nhiều năm, hiểu rõ bố cục binh mã trong thiên hạ. Từ khi Phụ hoàng tại vị, Lý đại nhân cần cù chăm chỉ xử lý triều chính, nếu cứ như vậy mà ban bãi miễn triều thần, công thần trong thiên hạ sẽ đều đau lòng.

Huyền Nhạc hừ lạnh một tiếng:

- Tứ đệ, vi huynh không phủ nhận công lao của Lý đại nhân. Nhưng quốc có quốc pháp gia có qua quy, thân là triều thần, coi thường Thái tử, chẳng lẽ không nên đổi? Theo luật Đại Phong, tội này ngang với miệt thị Hoàng quyền.

- Tam ca, thần đệ đang muốn nói đến chuyện này.

Huyền Châu khẽ mỉm cười, nhìn Thành Võ Hoàng:

- Phụ hoàng, Nhi thần thân là một thành viên Hoàng thất, trong tâm chỉ mong Đại Phong yên ổn. Có mấy lời, không biết có nên nói không.

Thành Võ Hoàng thầm nghĩ kỳ lạ, đứa nhỏ này sao lại như hoán hồn thế này? Hay uống nhầm thuốc gì rồi? Lão thấy hình như hai huynh đệ đang tranh luận.

- Ừ, ta thấy cũng phải. Nói đi cũng phải nói lại, Nhạc Nhi, Lý Ái Khanh thân là lão thần Đại Phong, trẫm tin tưởng lòng trung thành của ông ta. Tuy ngươi là Thái tử, nhưng cũng phải để ý tới mặt mũi các lão thần. Chư vị công thần, Nhạc Nhi còn nhỏ, có một số việc còn chưa thành thạo. Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội để rèn luyện Nhạc Nhi, trẫm hy vọng các ngươi có thể phụ tá Nhạc Nhi như phụ tá trẫm. Mặt khác, trẫm không hy vọng nghe được mấy lời đồn nhảm, cũng không hy vọng lại thấy các ngươi đối đầu. Hiện giờ triều Đại Phong cần nhất là đoàn kết và yên ổn, ai đúng ai sai, trong lòng trẫm rất rõ ràng.

Rõ ràng Thành Võ Hoàng không muốn thấy hai nhi tử tranh cãi nhau giữa triều nên tuyên bố bãi triều, tuy nhiên, sau đó ông ta lại gọi cả hai vào Càn Cung.

Ngoài cửa trước, không ít công thần đều nhìn Lý Hồng với ánh mắt tiếc hận, trong lòng tự nhủ Lý Hồng vẫn khéo léo như vậy sao đến giờ lại đổi tính ra thế này? Hiện giờ đã có nhiều nha môn cúi đầu với cung Thái tử, sao ngươi còn đối nghịch như thế? Có thấy chưa? Hôm nay Thái tử Huyền Nhạc đã công khai mâu thuẫn, muốn hòa hoãn cũng mất đường sống rồi. Mặc dù Thành Võ Hoàng đã nể mặt lão mà nói Huyền Nhạc vài câu, nhưng dù sao họ cũng là quan hệ cha con, ngôi Hoàng đế này sớm muộn gì cũng là của Huyền Nhạc.

Lý Hồng lại không thèm để ý, trong lòng lại thêm vài phần hưng phấn. Bản thân việc Huyền Châu có thể xuất hiện giữa triều đình đã nói rõ vấn đề. Hiện giờ Lý Hồng không công khai phất cờ ủng hộ Huyền Châu. Huyền Nhạc đã trở thành Thái tử, có thể ngang hàng với y cũng chỉ có Tĩnh Vương. Trước mắt Tĩnh Vương đang trên đường hồi Kinh, Lý Hồng cũng không nóng vội một hai ngày, chỉ cần Tĩnh Vương vừa về đến, Lý Hồng tin tưởng triều đình sẽ phải nhấc lên một hồi phong ba phế Thái tử chưa từng có.

Trong Càn Cung, Thành Võ Hoàng nhìn hai đứa con trai, bình tĩnh hòa nhã nói:

- Nơi này không có người ngoài, Phụ hoàng không muốn nhìn huynh đệ hai con xung đột gì. Nếu trên triều có ý kiến bất đồng, Nhạc Nhi, có gì muốn nói con nói đi.

Thành Võ Hoàng không hỏi Huyền Châu trước, mà để cho Huyền Nhạc được phát biểu bất mãn trong lòng trước. Về cảm tình, Thành Võ Hoàng có thể xử lý mọi việc công bằng, nhưng về lý, lão vẫn phải thiên vị Huyền Nhạc thân vẫn là Thái tử.

Huyền Nhạc nghe vậy, lạnh lùng nhìn Huyền Châu:

- Tứ đệ, đệ nên biết mục đích của vi huynh. Cho dù ta làm cái gì thì trong lòng vi huynh cũng chỉ có một ý tưởng là vì Lý gia nhà chúng ta, là vì giang sơn Đại Phong. Mặc dù Lý Hồng là lão thần trong triều, lập được công lao hãn mã với giang sơn Đại Phong. Nhưng tháng năm biến đổi, quả thực ông ta không còn thích hợp làm Thượng thư nữa rồi. Phụ hoàng, Nhi thần không có ý gì khác, cho dù là bãi miễn Lý Hồng, nhi thần cũng hy vọng ông ta được phong thưởng. Thực ra, từ khi Chu Thiên Giáng đến Kinh thành, Phụ hoàng đã quyết định tập nã Quách Thiên Tín, đương nhiên, trong lòng Phụ hoàng vẫn còn lòng nhân tự không truy cứu, nhi thần cũng không thể nói gì, nhưng giữ lại mối họa ngầm này, đến khi Chu Thiên Giáng khởi binh tạo phản, ai dám bảo đảm bọn họ không thông đồng nội ứng ngoại hợp.

Nghe Tam ca Huyền Nhạc nói vậy, Huyền Châu hiểu đúng là Tam ca làm vậy vì nghĩ cho giang sơn Đại Phong. Nếu không phải mình và tiểu tử Chu Thiên Giáng này có quan hệ tốt, nhất định Huyền Châu sẽ ủng hộ Huyền Nhạc. Đứng ở góc độ Hoàng thất, những lời Huyền Nhạc nói đều là theo tình hình thực tế, đừng nói là khởi binh rồi thông đồng, giờ chưa khởi binh đã thông đồng rồi.

Thành Võ Hoàng cũng yên lặng gật đầu, không nói đến Lý Hồng có tâm mưu phản hay không, nếu không phải Quách Thiên Tín là con rơi của Tiên hoàng, việc đầu tiên Thành Võ Hoàng làm sẽ là nhốt lão vào thiên lao. Nhưng hiện tại, Thành Võ Hoàng cũng không tiện nói ra tình hình thực tế, chỉ cso thể ho khan che dấu suy nghĩ trong lòng.

- Châu Nhi, Tam ca của con nói xong rồi, con còn gì muốn nói không? Phụ hoàng hy vọng, sau này huynh đệ các con có mâu thuẫn gì sẽ không nói giữa triều đình. Các con là huynh đệ ruột thịt, có thể nói trước mặt Phụ hoàng, hoặc nói thẳng với nhau. Nếu xảy ra tranh chấp trong triều, sẽ khiến các thần tử chế giễu đấy.

Thành Võ Hoàng tận tình khuyên bảo.

- Nhi thần cẩn tuân mệnh Phụ hoàng. Thực ra nhi thần vốn không muốn tham dự, nhưng lại sợ Phụ hoàng đồng ý với sâm tấu của Tam ca, mới lên triều phản đối.

Huyền Nhạc nghe vậy, hừ một tiếng:

- Tứ đệ, vậy đệ nói một chút, vì sao lại phản đối? Nếu lý do thỏa đáng, Tam ca tuyệt đối sẽ tiếp thu.

- Tam ca, thực ra ca có nghĩ tới không? Lão thần trong triều phản đối ca là rất chính xác. Tuy Tam ca đã thượng vị Thái tử, nhưng vẫn không phải vị trí Phụ hoàng. Hiện giờ không ít nha môn đang oán giận, bảo rằng muốn liên danh dâng một bản tấu, muốn đổi chủ cho cung Thái tử. Thử hỏi, chẳng lẽ Tam ca không biết đạo lý ban ngày không có hai mặt trời sao? Tam ca làm vậy, chúng thần sẽ nghĩ thế nào? Còn gì là mặt mũi của Phụ hoàng nữa? Chẳng lẽ Tam ca vội vã muốn ngồi lên con ngựa của Phụ hoàng?

Huyền Châu hòa ái ngày xưa đã thay đổi, giờ thì lời nào cũng sắc bén.

Huyền Nhạc nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, vội xua tay:

- Huyền Châu, đệ đừng có nói loạn, đã bao giờ ta mong vội ngồi lên ghế Phụ hoàng đâu. Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý này. Nhi thần chỉ muốn giúp cho Phụ hoàng nhẹ nhõm hơn một chút, không cần phải ngày đêm vất vả vì chính sự.

- Ta ca, tuy ca không nghĩ vạy, nhưng cách làm của ca lại khiến cho triều thần cho rằng như vậy.

- Nói bậy, trái tim vì Đại Phong của Huyền Nhạc ta có trời cao chứng giám. Nếu đám thần tử đó cho là vậy, thì bọn họ cũng không xứng làm thần tử của Đại Phong ta.

Huyền Nhạc nổi giận.

- Nếu vậy, thì triều Đại Phong không còn thần tử nào có thể dùng rồi.

- Hừ hừ, Huyền Châu, việc này không cần ngươi quan tâm, bổn Hoàng Thái tử đã sớm khảo sát chọn người, cho dù có đổi toàn bộ cũng có thần tử để dùng. Hơn nữa còn đều là năng thần.

Nói đến đây, Huyền Nhạc mới giật mình. Ngay trước mặt Phụ hoàng mà nói vậy khác nào muốn nói mình đang soán quyền sao? Đổi hết lão thần thành người của mình còn cần Hoàng thượng làm gì nữa?

Thành Võ Hoàng nhíu mày, ông ta hiểu Huyền Nhạc quả thực là thật tâm vì giang sơn xã tắc, nhưng những lời này sao nghe không được tự nhiên. Mình còn không động đến mấy lão thần đó, tiểu tử này gấp cái gì?

Huyền Châu không nói gì, thầm nghĩ Huyền Nhạc điên rồi, dường như nhớ lại tai họa của Chu Thiên Giáng.

- Các ngươi xuống hết đi. Phụ hoàng hơi mệt.

Thành Võ Hoàng xoa xoa ấn đường, không muốn nghe tiếp nữa. Tuổi càng già, ông ta càng cảm thấy mình là một kẻ cô đơn, ngay cả con trai cũng muốn đá mình khỏi ngôi Hoàng đế.

- Phụ hoàng, nhi thần không có ý đó.

Huyền Nhạc vội giải thích.

Thành Võ Hoàng khoát tay áo, không muốn nghe thêm lời giải thích nào nữa, Huyền Nhạc bất đấc dĩ chắp tay bái biệt. Vừa ra khỏi cửa Càn Cung, y lạnh lùng nhìn Huyền Châu, chỉ hận không thể đánh cho đệ đệ một trận. Huyền Châu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực chỉ hận không thể ca hát mà bước ra khỏi Hoàng cung. Y nhận ra, từ khi bị bệnh, y chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như thế. Tuy bản thân y không muốn tranh giành, nhưng thiên tính gieo họa vẫn còn.

Huyền Nhạc ngồi trong xe, ép buộc mình phải ổn định tinh thần, cẩn thận xem xét lại những chuyện phát sinh gần đây. Y cũng không phải kẻ dễ gạt, tâm cơ cũng không thua gì Chu Thiên Giáng. Bình tĩnh lại, y lập tức phát hiện ra điểm kỳ lạ. Bình thường Huyền Châu không hỏi chính sự, sao lại đột nhiên lên triều? Hơn nữa, Huyền Châu trước kia vẫn luôn dùng lễ kính mình, sao đột nhiên lại làm khó dễ mình? Liên tưởng đến việc Lý Hồng gần đây vẫn trốn, y cảm thấy nhất định chuyện này có liên quan.

- Người đâu, báo cho Tứ thúc, chặt chẽ theo dõi Huyền Châu và phủ đệ của Lý Hồng, xem gần đây nhất có ai ra vào phủ đệ của họ. Mặt khác, theo dõi chặt chẽ Chu Ký Ngân Lâu trong thành, nếu phát hiện người khả nghi lập tức tập nã đến Tây Viên, nghiêm hình khảo vấn.

Trái tim Huyền Nhạc trầm xuống, nếu Huyền Châu đã rục rịch, nhất định sau lưng có người ủng hộ. Nhưng y không nghĩ tới Tĩnh Vương, y nghi ngờ liệu có phải Chu Thiên Giáng đang cấu kết với Huyền Châu không?

Bình Luận (0)
Comment