Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 438 - Chương 321: Điệu Hổ Ly Sơn.

Chương 321: Điệu hổ ly sơn.

Chính mình không thể khống chế được Kinh thành, Huyền Châu đột nhiên cứng rắn mạnh mẽ, giống như một tảng đá lớn nện xuống mặt sông, khiến cho việc Thái tử và lão thần đối chọi trở nên rõ ràng.

Chu Ký Ngân lâu có Chu Nhị trấn thủ, rất nhanh đã phát hiện ra người của Tây Viên đang giám thị. Bây giờ Chu Nhị cũng không giống như trước kia mà bận tâm đến thân phận của Huyền Nhạc, thấy người đã tìm đến tận cửa, bèn lệnh cho huynh đệ thủ hạ lập tức giết người không chút nương tay. Dù sao Chu Ký Ngân Lâu cũng đang đứng dưới cờ hiệu của Huyền Châu Điện hạ, có làm lớn chuyện nữa cũng không sợ.

Hiện giờ người của Tây Viên là quan viên có chức có quyền trong nha môn, sao lại chịu thua thiệt? Mặc dù không thể rõ rệt phá hỏng sản nghiệp của Hoàng tử, nhưng cũng đã bắt đầu bí mật hạ độc thủ. Hai bên ngươi tới ta đi có thắng có thua, Chu Nhị nhân cơ hội truyền chuyện này ra bên ngoài, trên phố đều đồn đại Thái tử Huyền Nhạc bắt đầu chèn ép đệ đệ Huyền Châu.

Cho dù là thời đại nào thì dân chúng vẫn là đồng tình với kẻ yếu, thậm chí ngay cả đạ thần trong triều cũng cảm thấy lòng dạ Thái tử Huyền Nhạc quá mức hẹp hòi. Nhất thời, tiếng phản đối Huyền Nhạc lan dần khắp triều dã.

Trong tình hình như thế, Tĩnh Vương rồng rắn về tới Kinh thành. Vương gia rời Kinh, về Kinh đều cần có đội nghi thức tiếp giá. Để nghênh đón Tĩnh Vương, hai vị Hoàng chất đều ra ngoài cả thành long trọng đón thúc phụ của mình.

Tĩnh Vương hồi Kinh phục mệnh, cho dù chưa xử lý hết mọi chuyện, vị trí chủ soái đại doanh Bành thành vẫn bỏ trống, nhưng Thành Võ Hoàng đang ước ông ta về từ lâu. Mắt nhìn hai đứa con trai của mình muốn ồn ào gây chuyện, ông ta rất cần vị đệ đệ ba phải này của mình ra mặt điều đình.

Trong Hoàng cung, hai huynh đệ Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương tản bộ trong hoa viên, vừa đi vừa trò chuyện.

- Tĩnh Vương, hành trình từ Bành thành về Kinh rất vất vả, vi huynh vốn không nên giữ đệ lại trong cung. Nhưng gần đây trong triều không thái bình, vi huynh cần sự trợ giúp của đệ.

Thành Võ Hoàng dứt lời, kể lại mâu thuẫn giữa hai đứa con và mâu thuẫn giữa cung Thái tử và các lão thần.

Tĩnh Vương rũ mý mắt, trong lòng tự nhủ đây chính là đống lửa ta thầm châm ngòi thổi gió, còn rõ ràng hơn cả ngươi. Trên đường hồi Kinh, Tĩnh Vương đã nhận được tin tức, biết được Hoàng chất Huyền Châu cứng rắn mạnh mẽ đứng lên, Tĩnh Vương đa mưu túc trí lập tức đoán ra được đây là bản lĩnh của tiểu tử Chu Thiên Giáng này

Trong triều Đại Phong, tiểu Tấn Vương Huyền Châu là người không nợ bất kỳ ai, duy chỉ có nợ ân tình của Chu Thiên Giáng. Không những hắn đã giúp y đòi lại lão bà, lại có ơn cứu mạng, nếu có thể khiến cho Huyền Châu nhanh chóng thay đổi tâm ý như vậy, cả triều Đại Phong cũng chỉ có mình Chu Thiên Giáng làm được.

- Hoàng huynh, bánh bao ở Bành thành ăn rất ngon.

Thành Võ Hoàng sửng sốt, thầm nghĩ, ta đang nói chính sự với ngươi cơ mà, sao lại nhắc đến bánh bao?

- A…khi vi huynh ở Bành thành cũng thích ăn. Tĩnh Vương, đệ xem chuyện của Nhạc Nhi và Châu Nhi…

Không đợi Thành Võ Hoàng nói xong, Tĩnh Vương lại nói:

- Hoàng huynh, hoa trong vườn của huynh rất đẹp.

Thành Võ Hoàng ngẩn ra, giờ mới hiểu Tĩnh Vương đang giở ngơ để lừa mình:

- Tĩnh Vương, những lời vi huynh vừa nói, đệ có nghe thấy không?

- Nghe được, tuy nhiên theo như lời hoàng huynh nói thì không liên quan gì tới ta.

- Hừ! Giả hồ đồ với ta hả!

Thành Võ Hoàng nghiêm mặt tức giận nhìn Tĩnh Vương.

- Hoàng huynh, thần đệ hiểu ý ngài, chỉ có điều việc này tốt nhất vẫn là ngài nên tự mình ra mặt giải quyết, thần đệ cũng không tiện tham dự.

- Thối lắm, ngươi là thúc phụ của chúng nó, có gì mà không tiện tham dự!

- Ngài còn là cha của chúng nó cơ mà. Vì sao lại giao con của mình cho đệ?

Tĩnh Vương trợn trừng mắt, không phục phản bác.

- Ngươi…

Thành Võ Hoàng nổi giận chỉ vào Tĩnh Vương, nếu là thần tử khác, ông ta đã sớm trở mặt rồi.

- Tĩnh Vương, đệ ra mặt điều hòa đi. Nếu vi huynh ra mặt thì không còn là hòa giải nữa rồi, sẽ không có đường lui nữa. Bất kể là Châu Nhi hay Nhạc Nhi, thế nào cũng sẽ có một đứa căm hận phụ thân là ta.

Thành Võ Hoàng rơi vào đường cùng, nói ra sự khó xử của mình.

Tĩnh Vương thấy lửa đã đủ rồi, tiếp tục bức xuống có lẽ vị ca ca này thực sự sẽ tặng cho mình hai quả đấm mất.

- Hoàng huynh thần đệ ra mặt cũng không phải không được, nhưng thần đệ cũng phải có được quyền lực nhất định.

- Quyền lực? Không phải đệ có Đả Vương Tiên rồi sao?

Ông ta kỳ quái nhìn Tĩnh Vương, thầm nghĩ, ngày nào ngươi cũng mang theo thứ đó đòi ba đòi bón, còn muốn quyền lợi gì nữa?

Tĩnh Vương lắc lắc đầu:

- Đả Vương Tiên không thể dùng bừa bãi, vả lại, dù sao Nhạc Nhi cũng là Thái tử, có nửa Hoàng thân, cho dù là thần đệ điều hòa cũng phải xử lý công bằng.

Thành Võ Hoàng nghe vậy yên lặng gật gật đầu, cảm thấy Tĩnh Vương nói vậy cũng có lý. Quyền hạn của Huyền Nhạc đã cao hơn TĨnh Vương, nếu để cho Tĩnh Vương hóa giải ân oán, chỉ có thể áp chế được Nhạc Nhi mới được.

Thành Võ Hoàng vốn tin tưởng vị đệ đệ này của mình, nên lập tức quay về thư phòng viết một thủ dụ, chỉ có bốn chữ “Đại thiên hành lệnh”

Sau khi dùng ngọc tỷ đóng dấu bốn góc, Tĩnh Vương như nhặt được chí bảo. Có được thứ này chẳng khác nào thay Thiên tử chấp hành Thánh lệnh, ông ta cảm thấy, việc đầu tiên phải làm chính là đá hết bọn người Tây Viên trấn thủ trong các nha môn về cung Thái tử

Tĩnh Vương vừa về Kinh thành, đám người Lý Hồng coi như cũng có thủ lĩnh, chỉ cần chờ Tĩnh Vương ra tay làm khó dễ, chúng thần sẽ cùng ủng hộ đẩy Huyền Nhạc khỏi ngôi Thái tử.

Trong thành nhỏ Vu Gia Bình, Vệ Triển, Mạc Kỳ và cả Hồ Phi của Yến Tử Môn vừa đến, theo lệnh của Niêm Can Xử, Hồ Phi không dám không theo, huống chi Vệ Triển còn có ân cứu mạng y.

Hồ Phi được người ta dẫn vào một tiểu viện trong thành, thấy Vệ Triển ngồi trên sảnh, y vội khuỵu chân quỳ xuống.

- Thảo dân Hồ Phi khấu kiến ân công.

- Ha ha, Hồ Phi, không cần khách khí như vậy. Lão phu tìm ngươi đến là có việc muốn nhờ.

Vệ Triển cười cười tiến lại gần đỡ y lên.

- Ân công có gì chỉ bảo cứ nói, Hồ Phi vượt núi lửa cũng không cáo từ.

- Không không, thực ra việc này rất đơn giản. Lão phu chỉ muốn ngươi dùng khinh công của mình dẫn dụ một người giúp ta thôi.

Hồ Phi nghe vậy, cảm thấy chuyện có vẻ đơn giản, đâm ra hụt hẫng không ít, y còn tưởng rằng Vệ Triển sẽ bảo mình làm chuyện lớn gì đó.

Hồ Phi đã đến, Vệ Triển cũng không muốn trì hoãn nữa, quyết định đêm nay sẽ ra tay. Ra ngoài nhiều ngày như vậy, lão nghe được tin ở Kinh thành, Tây Viên và Chu Ký đã bắt đầu gây nhau, cũng lo nhỡ có loạn dưới chân Thiên tử.

Màn đêm buông xuống, phong phủ đệ lâm thời của Chu Thiên Giáng vô cùng náo nhiệt. Mấy hôm nay Chu đại quan nhân vô cùng vui vẻ, không còn bị áp chế mọi mặt, cũng không có đại quân vây công, mỗi ngày đều cùng các huynh đệ uống rượu hát hò.

Mấy vị phu nhân đang bắt đầu nghiên cứu nữ công, Da Luật Đậu Cáp cũng không nhàn rỗi, đi tìm Chu Tam, dường như hai người này trong mắt chỉ có tiền, ngày nào cũng suy nghĩ làm sao để kiếm tiền. Việc này khiến cho Đại Ngưu ghen đầy phổi, mỗi khi nghe tiếng cười gian trá của Đậu Cáp và Chu Tam từ trong phòng vọng ra, y chỉ hận không thể xông vào đánh Chu Tam thành đầu heo. Đương nhiên, Đại Ngưu cũng biết mình đánh không lại tiểu tử Chu Tam kia, có lẽ đi vào còn yên ổn, bước ra thì chính mình đã bị đánh thành đầu heo rồi.

Chu Thiên Giáng biết ở Kinh thành tất cả đều diễn ra thuận lợi, đã có một con sóng lớn phản đối Thái tử Huyền Nhạc âm thầm được hình thành, chỉ cần có một cơ hội thích hợp, tin chấc Tĩnh Vương sẽ ra tay làm khó dễ.

Mọi người uống rượu cuồng hoan cho tới rạng sáng mới thôi. Chu Thiên Giáng lui về hậu viện, trong phòng chỉ có một mình Thất Công chúa hàm tình mạch mạch đang chờ. Cho dù chưa cưới hỏi chính thức nhưng nàng đã sớm là người của hắn, không còn quan tâm danh phận gì nữa. Mấy nữ nhân sắp xếp ra một lịch, không ai tranh giành với ai, thay phiên nhau hầu hạ Chu Thiên Giáng. Đêm nay tới lượt Thất công chúa, vừa thấy hắn say khướt tiến vào nàng vội vàng tới đỡ.

- Thiên Giáng, sau này không được uống nhiều như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.

Nàng hơi giận hờn cong môi trách

- Tiểu Thất, cũng không uống nhiều, gần đây chuyện vui liên tiếp, trong lòng rất cao hứng, có uống mấy chén với các huynh đệ.

- Có phải có tin của Tĩnh Vương thúc không?

Thất Công chúa là người không muốn thấy Chu Thiên Giáng và triều Đại Phong khai chiến nhất, vừa nghe vậy lập tức vui mừng

Thiên Giáng khẽ mỉm cười:

- Còn không có, nhưng theo như tin tức của Chu Nhị, hẳn là cũng sẽ nhanh thôi. Tiểu Thất, nếu Phụ hoàng của nàng không truy cứu trách nhiệm của chúng ta, đợi tới khi có con, nàng ôm con đi tìm ông ngoại đòi tiền mừng đi.

Thất Công chúa mặt đỏ như hoa đào, nàng mong tới ngày đó tới chừng nào chứ. Nàng đắn đo là Dung Hoàng hậu mẫu thân của nàng, nếu quả thực có một ngày như vậy, Thất Công chúa nghĩ, chắc Mẫu hậu và Phụ hoàng sẽ cười tới phát điên.

Thiên Giáng uống canh giải rượu rồi ôm nàng lên giường. Từ khi Chiêm Linh có thai, Chu đại quan nhân cũng chịu khó gieo trồng, hắn ước gì mấy vị phu nhân này đều mang thai là tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment