Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 439 - Chương 322: Quyết Đấu Đỉnh Cao.

Chương 322: Quyết đấu đỉnh cao.

Giờ sửu qua không được bao lâu, một bóng đen lóe lên đột nhập vào tiểu viện. Vệ Triển một thân hắc y, đầu đội nón che đeo khăn che mặt cẩn thận quan sát xung quanh. Nếu có thể đánh chết được Chu Thiên Giáng ngay thì quá tốt, nếu nhỡ kinh động đến Lâm Phong cũng chỉ có thể theo y kế hoạch mà làm.

Thấy bốn bề đều tĩnh lặng không người, Vệ Triển tung người xuống hành lang. Hai chân vừa chạm đất, đột nhiên cảm thấy mặt đất sụt xuống hơn một tấc.

Leng keng leng keng. Vệ Triển cả kinh, vội nhảy ra ngoài.

Tuy trong viện không có thị vệ trông coi nhưng Thiên Giáng đã cài sẵn bẫy rập từ lâu. Vừa rồi, hắn mở bẫy, mặt đất bên ngoài hành lang cửa sổ sẽ cao lên khoảng hơn một tấc. Chỉ cần là vật nặng hơn mười kg đè lên, mặt đất lập tức sụp xuống, kéo chuông rung lên. Theo như lời của Chu đại quan nhân, cái này gọi là thiết bị tự động báo cảnh.

Lâm Phong là người đầu tiên vọt ra, ngay sau đó, vù vù mấy bóng người chợt lóe ra. Chu Nhất, Hạ Thanh và cả Chiêm Linh đều nhanh chóng xuất hiện ở hậu viện.

- Mao tặc chớ đi. Nếu đã đến thì ở lại luôn đi.

Lâm Phong cầm tiểu kiếm xông tới Vệ Triển.

Đám người Chu Nhất Hạ Thanh vẫn không động, vẫn chờ ngoài cửa phòng. Không bao lâu sau, Đại Ngưu một tay kéo quần một tay cầm thiết côn cũng chạy tới.

Thân hình Vệ Triển chớp động, rất nhanh rút lui khỏi phủ đệ. Lâm Phong vẫn đuổi theo không buông bỏ, lão muốn xem thử rốt cuộc kẻ nào dám lẻn vào phủ.

Vệ Triển nhảy xuống vào một nhà dân, không đợi Lâm Phong theo vào đã thấy một bóng đen nhảy ra từ một cửa sổ đằng sau, tiếp tục chạy trốn. Lâm Phong đạp trên nóc phòng đuổi theo

Lâm Phong vừa đi, Vệ Triển lập tức từ trong phòng lẻn ra. Bóng đen vừa rồi là Hồ Phi cũng mặc áo đen như lão, cho dù Lâm Phong có đuổi theo vào thì Vệ Triển cũng sẽ trốn sau tủ bát, để cho Hồ Phi dẫn dụ Lâm Phong.

Vệ Triển cười lạnh, với khinh công của Hồ Phi, cuốn lấy Lâm Phong khoảng nửa canh giờ tuyệt đối không thành vấn đề. Trong khoảng thời gian này, sẽ không ai có thể ngăn nổi lão đi giết Chu Thiên Giáng.

Hai chân đạp đất, lão nhảy lên mái hiên, bóng người thoắt cái biến mất về phía thủ đệ của Thiên Giáng.

Thành nhỏ Vu Gia Bình, phủ đệ lâm thời của Chu Thiên Giáng không vì có người lạ xâm nhập mà bối rối, bên trong không chỉ có Lâm Phong, còn có cao thủ như Hạ Thanh, Chu Nhất, chẳng ai nghĩ rằng có kẻ nào có thể làm loạn trong phủ.

Trong hậu viện cũng không có nhiều người lắm, đám người Chu Nhất nghĩ không cần phải kinh động đến binh mã tiền viện, chỉ cần mấy người bọn họ là đủ. Chu Thiên Giáng cũng mặc xong quần áo chuẩn bị rời khỏi phòng, vừa rồi khi Vệ Triển xúc động gõ chuông, Chu đại quan nhân cũng đã bày sẵn trận đón địch trong phòng. Tuy đây chỉ là nơi ở tạm thời, không phải nơi lâu dài, nhưng mọi người vẫn rất cẩn thận trong sự an toàn của Chu Thiên Giáng. Trong phòng ngủ của hắn xếp ba hàng liên nỏ, bất cứ kẻ nòa muốn xâm nhập, chỉ cần hắn bật cơ quan, tối thiểu cũng có thể ngăn cản một chút.

Chu Thiên Giáng không dám khinh thường, lệnh cho Da Luật Đậu Cáp cùng Thất Công chúa quay về Thiền viện, dẫn một đội thị vệ bảo vệ đám người Ngọc Nhi. Chiêm Linh cũng lo lắng ở lại bên cạnh hắn, cùng đợi Lâm Phong quay về.

Vệ Triển lại vào hậu viện, thấy trong đó đèn đuốc sáng trưng, cũng lười ẩn giấu hành tung, trực tiếp thả người nhảy về phía Chu Thiên Giáng. Vừa rồi, để che giấu thân phận, gã cũng không dùng kiếm rộng của mình, trong tay chỉ có một thanh trường kiếm phổ thông.

- To gan!

- Muốn chết!

Hai người Chu Nhất Hạ Thanh rống giận một tiếng, một trái một phải cùng xông lên tấn công. Hạ Thanh vẩy tay ném ra ba đồng tiền ám khí, đoản đao của Chu Nhất chém thẳng tới hạ bàn của Vệ Triển.

Vệ Triển đeo một chiếc khăn đen che mặt, nghe tiếng gió rít, khẽ rung tay đánh bay ba đồng tiền, thấy đoản đao của Chu Nhất chém tới, đùi phải co lại bất ngờ đá lên một đá. Tốc độ của gã cực kỳ nhanh, Chu Nhất không kịp rút đao hộ thân, trúng một đá vào ngực, nhưng khi bay ra, y cũng kịp huých một cùi tay trái vào đùi đối phương.

Trường đao của Hạ Thanh cũng sượt qua, Vệ Triển vội vàng dùng đến Thiết Bản Kiều (hai chân đứng vững, cong ngược lưng ra đằng sau như cái cầu ấy) né tránh, vung tay đập vào sườn phải của Hạ Thanh “chát” một tiếng. Hạ Thanh kêu thảm hạ đao xuống. Vệ Triển cả kinh vung kiếm, đồng thời búng người bật lại đằng sau. Khi gã đứng vững lại, chậm chậm nâng lên bàn tay trái, trong đó cầm một quả gai sắt.

Thấy vậy, Chu Thiên Giáng chấn động, hai đại cao thủ bên cạnh mình không ngờ lại bị đối phương đánh bại khi vừa mới đối mặt. Bản lãnh như vậy, chỉ sợ chỉ có sư phụ Lâm Phong là có thể.

Chu Nhất cảm thấy ngực mình đau nhói lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hạ Thanh cũng không ổn, hai bên xương sườn đã bị chặt gãy, không thể dụng chân lực lần nữa. Hai người ngồi sụp xuống, mất khả năng chiến đấu.

- Bằng hữu, xin báo tên, cũng để cho Chu Thiên Giáng ta chết một cách minh bạch.

Chu Thiên Giáng vừa thấy không tốt, vội ôm quyền hỏi.

Ý hắn là muốn kéo dài chút thời gian, chờ sư phụ quay về. Trước mắt, hai người có thể đánh đấm trong viện là Chu Nhất và Hạ Thanh đều đã bị đánh trọng thương, Chu Nhị lại không có ở đây, hôm nay Chu Tam lại vừa mới quay lại Thục Thiên, Chu Tứ đang ở Lạc Nhạn Sơn. Chu Thiên Sáng căn bản cũng không thể trông mong Đại Ngưu có thể bảo vệ mình.

Vệ Triển hừ lạnh một tiếng, cắm thanh kiếm xuống đất, giơ quả cầu gai trogn tay ra, nhìn từng gai sắt lóe ánh sáng xanh, gã biết trong đó có độc, vội vàng đóng kín huyệt đạo, vận nội lực ép máu độc ra ngoài.

Vừa rồi Vệ Triển cũng đã hạ thủ lưu tình, không hạ sát thủ, gã không ngờ công phu của hai người Chu Nhất và Hạ Thanh còn vượt ra khỏi tưởng tượng của gã. Không nói đến vết thương trên tay, chỉ một đòn kia của Nhu Nhất cũng đủ để khiến cho đùi của gã phải đau đến phát run lên, nếu không phải nhờ công lực thâm hậu, chỉ sợ một đòn này cũng đánh gãy xương mình được rồi.

Vệ Triển cắn chặt răng, không nói hai lời, rút kiếm lạnh lùng bước về hướng Chu Thiên Giáng. Gã hiểu không thể kéo dài thời gian, nếu chẳng may Lâm Phong quay về, mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

- Đại nhân đừng sợ, có Đại Ngưu ta ở đây, gã dám bước lên một bước lão tử sẽ đập chết gã!

Đại Ngưu giơ thiết côn giương nhanh múa vuốt mà hô.

Đại Ngưu cũng không ngốc, Chu Nhất và Hạ Thanh cũng còn không trụ nổi đến hai chiêu, huống chi là mình, vẫn đứng im bên cạnh Chu Thiên Giáng không nhúc nhích.

Chiêm Linh cầm Xích Huyết Kiếm trong tay, vội vàng đứng bên cạnh Chu Thiên Giáng. Vừa rồi, sau trận chiến trong tuyết, nàng đã nhìn ra đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ sợ phải kéo dài được đến lúc Lâm Phong sư bá quay về mới có thể xoay chuyển cục diện. Cho dù bây giờ thị vệ tiền viện có vào trong phỏng chừng cũng không ngăn được người này giết Chu Thiên Giáng. So với việc để cho bọn thị vệ vào tìm chết, chẳng bằng mấy người bọn họ cứ liều chết đánh một trận thôi.

Nhìn sát thủ bước tới, Chiêm Linh bước lên một bước, vừa muốn ra tay đã bị Chu Thiên Giáng kéo lại.

- Linh Nhi, không vội. Vị bằng hữu này, xem ra bản lĩnh của ngươi rất cao cường, nếu có thể tham gia vào phe của Chu Thiên Giáng ta, bổn đại nhân cam đoan sẽ cho ngươi vinh hoa cả đời.

Tuy trong lòng Chu Thiên Giáng lo lắng muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện vô cùng vững vàng.

Vệ Triển cười lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ, không cần tham gia vào phe của ngươi ta cũng được vinh hoa cả đời. Gã khẽ nâng kiếm, nghiêng người một chút đâm thẳng tới Chu Thiên Giáng.

- Con bà nó, xem côn!

Vệ Triển không muốn lạm sát kẻ vô tội, thầm nghĩ cần phải đánh chết Chu Thiên Giáng trước. Nhìn gậy của Đại Ngưu đập tới, không giống với đoản đao của Chu Nhất, côn dài hơn, gã không thể một cước đạp bay Đại Ngưu. Rơi vào đường cùng, gã khẽ lật mũi kiếm, đâm tới cổ họng của Đại Ngự, ý muốn để cho y thu chiêu lùi lại đằng sau.

Đường đường Vệ Triển đại nhân lại phạm vào sai lâm khi quyết đấu với Đại Ngưu lần trước. Đại Ngưu không thu chiêu cho dù mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào cổ họng mình, gã giật mình phát hiện, căn bản tiểu tử này đang liều mạng. Cho dù gã có thể đâm chết Đại Ngưu, chỉ sợ kẻ liều mạng này cũng có thể đập chết mình. Bất ngờ gã thấy dưới chân mình hơi hẫng đi, rất khó nhấc lên, thay đổi bất ngờ này khiến cho hơi thở của gã hơi khựng lại, cố gắng đè nén chân khí đang quay cuồng.

- Lại thêm một gậy nữa!

Đại Ngưu như con gà chọi lên máu, lại đánh thêm một gậy.

- Muốn chết!

Vệ Triển giận đến phát điên, kinh qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, lại thiếu chút nữa thì chết trong tay thằng ngốc này. Thực ra gã cũng có thể một kiếm giết chết Đại Ngưu, nhưng vấn đề là gã không chịu nổi một gậy trúng mặt.

Chát!

Vệ Triển nghiêng người tránh khỏi một gậy này, đâm một kiếm về phía Đại Ngưu. Đúng lúc này, chợt lóe lên một tia sáng màu hồng, Xích Huyết Kiếm của Chiêm Linh chém đứt đôi kiếm của Vệ Triển.

Đại Ngưu thấy đối phương không có binh khí lại càng to gan tợn, như phát điên chém liên tiếp mấy côn. Chiêm Linh triển khai thân pháp, phối hợp với Đại Ngưu tấn công, tận dụng mọi hướng mà đâm lên một kiếm.

Vài lần Vệ Triển muốn một cước đá bay Đại Ngưu đều bị kiếm phong như độc xà của Chiêm Linh bức lùi lại. Vệ Triển tức giận đến ngay cả gót chân cũng thấy nhức, nếu gã có được thanh kiếm rộng của mình thì đã sớm giải quyết xong trận đánh này. Giờ thì hay rồi, không chỉ bị hai hậu bối cuốn lấy, trong số đó còn có một kẻ ngốc nữa.

Bình Luận (0)
Comment