Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 440 - Chương 323: Rượu Say Lòng Người (1)

Chương 323: Rượu say lòng người (1)

Nháy mắt, Vệ Triển nắm lấy cơ hội, lóe thân nhảy về phía Chiêm Linh. Đại Ngưu cả kinh, y sợ ngộ thương nàng, gậy trong tay hơi khựng lại một chút. Nhân cơ hội này, hai tay Vệ Triển khẽ động, chỉ nghe Chiêm Linh “A” lên một tiếng chói tai, giật lùi về sau.

Trong tay Vệ Triển cầm Xích Huyết Kiếm, vừa rồi là gã đã nể mặt Cung Lục Kỳ mà nhẹ tay. Hiện giờ, Xích Huyết Kiếm trong tay, gã cảm thấy không ai có thể ngăn cản bước chân của mình.

- Linh Nhi, nàng không sao chứ?

Chu Thiên Giáng đỡ lấy nàng.

Chiêm Linh thở gấp, thai khí trong bụng hơi rung động, nhưng cố nhịn:

- Không có việc gì.

- Linh Nhi, nàng lùi lại, ta lên! Lão tử muốn xem gã giết ta thế nào!

Chu Thiên Giáng nổi giận rút kim bút mà Thành Võ Hoàng ban cho mình ra.

Chu Nhất và Hạ Thanh kiên cường đứng lên, hai người đã chuẩn bị liều mạng, bất kể thế nào cũng phải kéo dài đợi Lâm Phong quay về.

Đúng lúc này, cánh cửa bên hông tiểu viện bị đập vỡ, Da Luật Đậu Cáp cầm một lưỡi búa to lao đến. Vừa rồi, khi chiến đấu, nhiệm vụ của Da Luật Đậu cáp là bảo vệ đám người Ngọc Nhi ở Thiên Viện. Nhưng nghe tiếng Chiêm Linh thét lên, nàng biết không ổn, để cho Quách Dĩnh suất lĩnh bọn thị vệ ở Thiên Viện không được đi đâu, vác một lưỡi búa xông lại.

- Ngưu Ngưu, có bị thương không?

- Con bà nó, vừa rồi thiếu chút nữa thì đâm trúng ta một kiếm!

- Khốn kiếp, dám bắt nạt tướng công nhà ta. Lão nương liều mạng với ngươi.

Vệ Triển không thèm quan tâm tới lưỡi búa của Da Luật Đậu Cáp, đâm một kiếm về phía Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân cũng đã hạ ác tâm, không buồn tránh, tự nhủ kiếm của ngươi đâm trúng lão tử, bút của ta cũng đâm chết ngươi. Chu đại quan nhân học Đại Ngưu, có chết cũng phải kéo theo một cái đệm.

- Con mẹ ngươi! Xem gậy đây!

Đại Ngưu quýnh lên, nhắm gáy của Vệ Triển mà đập.

Vệ Triển nổi điên muốn phồng phổi, xem ra nếu không giết chết hai thằng ngốc này thực sự không xong. Gã xoay người, một kiếm gọt sang thiết côn của Đại Ngưu.

Choang!

Xích Huyết Kiếm trong tay Vệ Triển thiếu chút nữa thì rơi. Côn thép của Đại Ngưu chỉ bắn ra vài tia lử, không hề xước xát.

Chỉ trong vòng một khắc chậm lại này, lưỡi búa của Da Luật Đậu Cáp đã bổ tới. Xích Huyết Kiếm đụng phải hai khắc tinh, lưỡi búa to nặng đặc chế từ thép cũng không sợ kiếm, cả hai phu thê đều theo đấu pháp liều mạng, luân phiên công kích, không ngờ đẩy Vệ Triển lùi lại một bước.

- Đại Ngưu. Vậy mới tốt chứ! Kể từ bây giờ, trong chúng ta, ngươi là đệ nhất cao thủ. Chu Nhất ta phục ngươi!

Chu Nhất nhìn cảnh này kích động hô lên.

Đại Ngưu được khen lại càng dũng cảm, một đôi côn búa chẳng cần hoa chiêu, chỉ bổ vào kiếm của đối phương, quả thực là đấu pháp đổi mạng. Mặc dù Vệ Triển có thể đánh chết cả hai, nhưng lại muốn giữ thân phận, không muốn bị đối phương đập trúng, cũng vì vậy mà bị thiệt nặng.

Chát!

Một bóng người nhỏ gầy nhảy vào trong viện:

- Lấy bất biến ứng vạn biến, Đại Ngưu, một chiêu này của ngươi chính là vậy đấy.

- Sư phụ!

- Sư bá!

Chu Thiên Giáng kích động hô to.

Vệ Triển tung người lùi lại, thối lui ra khỏi trận chiến. Phu phụ Đại Ngưu vừa muốn truy kích lại bị Lâm Phong ngăn lại.

- Đại Ngưu, Đậu Cáp, không cần đánh nữa, người ta đã nể mặt các ngươi rồi đấy, muốn giết, hai ngươi đã sớm chết rồi!

Dứt lời, lão nhìn Vệ Triển:

- Lão tử, ta thực không nghĩ tối ngay người đến ám sát Thiên Giáng lại là ngươi. Xem ra, giữa huynh đệ chúng ta cũng nên có một kết thúc.

Vệ Triển mỉm cười chua xót:

- Xem ra chiêu này của ta cũng không giấu được nhãn lực của đại ca. Đại ca, Hoàng mệnh khó chống, huynh không thể oán ta được!

Dứt lời, lão khẽ vươn tay tháo khăn che mặt.

Đám người Chu Nhất đều sửng sốt. Bọn họ không ngờ người vừa đối chiến với mình lại là người vẫn ở bên cạnh Thành Võ Hoàng của triều Đại Phong, Vệ Triển đại nhân.

Đại Ngưu trừng mắt nhìn chằm chằm Vệ Triển, lại nhìn sang Chu Nhất và Hạ Thanh bị thương, bỗng nhiên cười phá lên.

- Ha ha ha, lão tử đánh ngang tay với Vệ Triển. Về sau ai dám nói công phu của Đại Ngưu ta không cao, lão tử một gậy đánh chết kẻ đó!

Quai hàm Vệ Triển giật mạnh, nghiến chặt răng ken két. Nếu không có Lâm Phong ở đây lão đã sớm vỗ ra một kiếm rồi. Lão cũng hơi hối hận, hối hận chính mình không nên hạ thủ lưu tình, nếu ngay từ đầu hạ đòn sát thủ, hiện giờ trong viện đã sớm chất đầy xác chết, chẳng ai có thể sống sót. Mặc dù có thể liều mạng trúng một côn, nhưng đánh chết phu phụ nhà này thực sự không thành vấn đề.

- Vệ Triển, niệm tình ngươi hạ thủ lưu tình, đêm nay ngươi có thể rời đi, ngày khác huynh đệ chúng ta quyết đấu. Ngươi không mang kiếm rộng, cho dù có thắng ngươi, vi huynh cũng không phục. Tuy nhiên, nếu ngươi dám đâm Thiên Giáng một lần nữa, lão phu tuyệt đối không tha cho ngươi!

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Đại ca, ngươi cũng nên biết thiết luật của Niêm Can Xử chứ? Cho dù là chí thân cũng không thể cãi Hoàng mệnh!

- Vệ Triển, lão phu đã không còn là người của Niêm Can Xử nữa rồi. Không cần nhắc lại với ta.

- Nếu vậy, cho dù không thể hoàn thành Thánh lệnh, chết trong tay đại ca, Vệ Triển không oán không hối. Đại ca, tiểu đệ xin chỉ giáo.

Dứt lời, lão liếc sang Chiêm Linh một cái, rung tay quăng Xích Huyết Kiếm về phía Chu Thiên Giáng. Chiêm Linh dịch dịch sang đưa tay bắt được chuôi kiếm.

Lâm Phong lặng lẽ gật đầu, cũng rung tay lên, choang một tiếng, thanh tiểu kiếm cắm ngay trước mặt Chu Thiên Giáng.

- Thiên Giáng, nghe đây, nếu vi sư bị bại, thả Vệ Triển đi, không được nhân cơ hội vây công. Nếu muốn báo thù cho vi sư, thì chờ tới khi các ngươi luyện võ công cho tử tế rồi hẵng đi trả thù.

Chu Thiên Giáng hiểu, cao thủ quyết đấu, cho dù một bên rơi đầu, bên kia cũng sẽ chẳng còn sức bỏ đi. Lâm Phong giải thích như vậy cũng là vì nể tình cảm xưa kia của hai người mà thả cho Vệ Triển một con đường. Nếu không, Vệ Triển đã trọng thương tuyệt đối không thể ra khỏi cái nhà này.

Vệ Triển cười khổ một cái, bái vọng lên trời:

- Hoàng thượng, thần tận tâm!

Quay sang nói với Lâm Phong:

- Đại ca, nếu ta thua, hy vọng đại ca có thể chôn ta trong khu mộ của Niêm Can Xử, sau khi chết cũng có bạn.

Lâm Phong rất nghiêm túc gật đầu. Cả hai vị đều là đệ nhất cao thủ triều Đại Phong, đều tự thu xếp hậu sự, chậm chậm bước tới giữa sân.

Trong lòng Vệ Triển rất bất đắc dĩ, thực sự lão không muốn tới nước này. Nhưng thân là Lão Đại Niêm Can Xử, nhất định lão phải chấp hành mệnh lệnh của Thành Võ Hoàng. Từ khi mới sáng lập cho tới hiện giờ, Niêm Can Xử chưa bao giờ bất tuân lệnh Đế Vương, mặc dù đã bị Tiên Hoàng dùng kế lừa giết Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa nhưng Niêm Can Xử vẫn trung thành như một, trong lòng Vệ Triển vẫn hoàn toàn không có nửa điểm dị tâm.

Trong lòng Lâm Phong cũng vô cùng nặng nề. Năm đó, ở Niêm Can Xử, huynh đệ bốn người thân thiết như anh em cùng một mẹ, bú chung một dòng sữa. Vệ Triển là nhỏ nhất, đều được các huynh đệ chăm sóc, kể cả Lão Nhị Cung Lục Kỳ và Lão Tam Bạch Nghĩa đều truyền thụ tuyệt kỹ của mình cho Tứ Đệ, cho nên, trong số bốn huynh đệ, lão tinh thông kỹ nghệ nhất. Hiện giờ, cảnh còn người mất, không ngờ chỉ còn lại hai huynh đệ già nua lại bán mạng mà đánh nhau.

Lâm Phong mở đầu khai chiêu, Vệ Triển cũng lập tức bày chiêu, hai người nhìn nhau, không ai ra tay trước.

- Vệ Triển, hai ta cũng không giao thủ hai ba chục năm rồi, hy vọng người đừng làm ta thất vọng.

- Đại ca, năm đó ngài một nửa ân sư phụ đối với Vệ Triển, hôm nay, ta và ngài đều vì chủ nhân của mình, thứ cho tiểu đệ bất kính.

Nghe nói vậy, Lâm Phong hơi biến sắc, nhớ lại năm đó bốn người bên nhau, quả thực lão không nỡ hạ thủ.

Chu Thiên Giáng nhìn hai người, cũng không động đậy, cả hai dường như không giống như đang liều mạng một sống một chết.

Bầu không khí trong viện cô đặc quánh, mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh chỉ sợ ảnh hưởng đến cuộc chiến. Chứ sao, cao thủ như vậy quyết đấu, không ai muốn lỡ.

Đại Ngưu vội vàng thu lại côn thép quay đầu nhỏ giọng nói với Chu Thiên Giáng:

- Đại nhân, hay là chúng ta xông vào đánh bậy đi, ta sốt cả ruột.

Trong viện yên tĩnh đến mức tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Tuy Đại Ngưu đã cố gắng nói nhỏ hết sức nhưng ai cũng đều nghe thấy rõ ràng.

Mặc dù Đại Ngưu đề nghị hơi lỗ mãng nhưng Da Luật Đậu Cáp và Chiêm Linh đều rất ủng hộ. Đối với hai nữ tử dị tộc này, Vệ Triển tới đã là địch, nói làm gì lắm quy tắc thế! Nếu chẳng may Lâm Phong bị thua, lại để cho Vệ Triển trốn thoát, sau này nếu còn phải đối mặt với lão chỉ sợ chỉ có đại quân vây khốn mới có thể hạ được. Mạo hiểm lớn như thế, không bằng lát nữa nhân cơ hội vây công, cùng lắm sau này bị Lâm Phong chửi mắng một trận là xong.

Chu Thiên Giáng trừng mắt lườm Đại Ngưu một cái, vội vàng bước lên hai bước:

- Đợi một chút, Sư phụ, Vệ Triển đại nhân, hai vị chờ một lát, nghe vãn bối nói vài lời rồi đánh tiếp cũng không muộn.

Bầu không khí cô quánh bị Chu Thiên Giáng can thiệp cũng loãng ra một chút, Lâm Phong nhẹ nhàng hạ hai nắm đấm xuống, Vệ Triển cũng thu thế.

- Sư phụ, Vệ đại nhân, hai vị đã là huynh đệ thân tình nhiều năm, lại là tiền bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, vãn bối nghĩ, cho dù là đánh cũng không được nóng lòng nhất thời. Vệ Triển đại nhân đã không ngại xa xôi ngàn dặm tới Vu Gia Bình, ngẫm lại chúng ta cũng từng là thần tử cùng điện, cùng nhau uống chén rượu nhạt ôn lại chuyện xưa rồi mới động thủ cũng không muộn.

Chu Thiên Giáng nhìn hai người.

Bình Luận (0)
Comment