Vệ Triển nhìn Lâm Phong. Nếu đêm nay hành động thất bại, lão biết sẽ không thể giết được Chu Thiên Giáng. Trong lòng lão đã định, cho dù mình có thắng Lâm Phong cũng sẽ không hạ sát thủ Đại Ca, tuy nhiên, lão thực sự hy vọng mình sẽ thua trận này, cũng thành toàn cho mình, vừa có thể tận trung cho Hoàng thượng, cũng không làm thất vọng cái ân dạy bảo năm đó của Lâm Phong.
- Đại ca, nếu không vội…, Vệ Triển muốn tán gẫu thêm vài câu với Thiên Giáng.
Lão trầm giọng mở lời.
- Đúng vậy, có mấy lời ta cũng muốn nói với ngươi.
Lâm Phong gật đầu.
- Tốt lắm, người đâu, lập tức chuẩn bị tiệc rượu, ta muốn uống thoải mái mấy chén với Vệ Triển đại nhân.
Chu Thiên Giáng vội cao giọng gọi ngoài viện.
Nghe nói vậy, Đại Ngưu như mở cờ, lặng lẽ ghé sát vào tai Da Luật Đậu Cáp nhỏ giọng nói:
- Thấy chưa? Vẫn là đại nhân của chúng ta thông minh, hắn muốn độc chết lão già kia, đánh cũng không cần nữa.
Da Luật Đậu Cáp lườm Đại Ngưu một cái trắng mắt, nàng biết Chu Thiên Giáng không có ý này. Tuy nhiên, lời của Đại Ngưu đã nhắc, mấy vị anh hùng đó thích quang minh chính đại, nhưng mình là nữ nhân, bụng dạ hẹp hòi cũng chả sao. Người khác ngại hạ độc, Da Luật Đậu Cáp chẳng ngại. Theo như lý luận kinh tế hiện nay của nàng, đây là một món hàng không vốn.
Tranh thủ khi mọi người đều ra tiền sảnh, Da Luật Đậu Cáp quay thân hình vĩ đại lặng lẽ vào trong Thiên Viện.
Trong Thiên Viện, thị vệ canh phòng nghiêm ngặt, Quách Dĩnh cầm Tề Mi Côn trong tay đứng dưới mái hiên, Thất Công chúa Nguyệt Hân và Quận chúa Lý Ngọc Nhi đứng bên cạnh Quách Dĩnh. Mọi người đều đợi tin bên ngoài.
Vừa thấy Da Luật Đậu Cáp vác búa vào đến sân, ba nàng vội vàng xông tới.
- Đậu Cáp, sao rồi?
- Thiên Giáng ca không sao chứ?
- Có bắt được thích khách không?
Ba người, mỗi người một câu tranh nhau hỏi.
Da Luật Đậu cáp nhìn thị vệ trong viện, khoát tay chặn lại, ý bảo mọi người vào trong nhà rồi nói. Thấy bộ dáng thần thần bí bí, mấy nàng kia lại càng thêm lo lắng.
Vừa vào trong phòng, Da Luật Đậu Cáp đã đóng kín cửa phòng, nheo mắt nhìn ba người.
- Đậu Cáp, nói mau đi.
Ngọc Nhi gấp gáp hỏi.
- Các ngươi có biết thích khách là ai không?
Da Luật Đậu Cáp nhìn mọi người, hỏi.
- Trời ạ, đừng lừng khừng nữa, mau nói đi.
Quách Dĩnh không đủ kiên nhẫn nữa.
Da Luật Đậu Cáp khẽ mỉm cười, cố ý mở nửa cái nút thắt:
- Cơ quan bí ẩn nhất triều Đại Phong, Niêm Can Xử, các ngươi đã từng nghe nói chưa?
- Vớ vẩn, ngay cả nữ tử Thiên Thanh ngươi cũng biết, sao chúng ta không biết.
Thất Công chúa lên tiếng.
Ngọc Nhi sửng sốt:
- A! Ý ngươi là, thích khách tới là người của Niêm Can Xử?
Nàng giật mình nhìn Da Luật Đậu Cáp.
- Không chỉ là người của Niêm Can Xử, mà chính là Lão đại của bọn họ đích thân tới.
Da Luật Đậu Cáp lật nốt nửa quân bài.
Vừa nghe thích khách là Vệ Triển, ba người Quách Dĩnh đều rùng mình, đặc biệt là Thất Công chúa Nguyệt Hân. Nàng biết Vệ Triển chính là người ít nói vẫn luôn ở bên cạnh Phụ hoàng, nếu Vệ Triển đã đích thân đến ám sát Chu Thiên Giáng, có nghĩa là Phụ hoàng đã hạ sát tâm.
- Vậy… Thiên Giáng….
Ba nàng run bắn lên, túm chặt lấy tay Da Luật Đậu Cáp.
- Yên tâm đi, Thiên Giáng đại ca không sao. Ta và Ngưu Ngưu đã đại chiến ba trăm lẻ một hiệp với Vệ Triển, hai bên ngang tài. Rõ ràng, phu phụ chúng ta chuẩn bị giết chết Vệ Triển, Lâm lão gia tử đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Tuy nhiên, hai vị lão nhân ước hẹn đánh tới sinh tử, bất luận thắng bại, người khác không thể tham dự!
Da Luật Đậu Cáp khoác lác một chút về trận chiến vừa rồi, bất kể thế nào, nàng và Đại Ngưu có thể bức lui Vệ Triển, nhiêu đó cũng đủ cho hai người danh chấn giang hồ rồi.
Quách Dĩnh không muốn nghe nàng khoác lác nữa:
- Được rồi, mau nói ta nghe, cuối cùng thế nào?
Da Luật Đậu Cáp lừa được Ngọc Nhi và Thất Công Chúa Nguyệt Hân, nhưng Quách Dĩnh ít nhiều cũng là người có võ công, không thể tin lời nàng.
- Đừng nghe nàng nói nữa, chúng ta đi, ra đó xem sao!
Thất Công Chúa sốt ruột đứng lên.
- Đợi một chút, được rồi được rồi, nói cho các ngươi.
Thấy ba người chuẩn bị đi, Da Luật Đậu Cáp vội vàng kể lại kết quả.
Dứt lời, nàng hỏi:
- Các ngươi nói xem, nhỡ Lâm lão gia tử lỡ tay, Thiên Giáng đại ca có thể thả Vệ Triển không?
Ba người Ngọc Nhi thoáng nhìn nhau, cùng gật gật đầu:
- Nhất định sẽ. Thiên Giáng vẫn coi Lâm gia như cha, khẳng định sẽ nghe lời ông ấy.
Quách Dĩnh lên tiếng đáp.
- Nếu vậy chẳng khác nào thả hổ về rừng. Một khi Vệ Triển dưỡng thương bình phục lại đến giết người, thử hỏi ai có thể ngăn cản?
Da Luật Đậu Cáp dụ dỗ hỏi.
- Không phải còn có ngươi và Đại Ngưu sao? Chưa kể còn có bọn Chu Nhất đại ca nữa.
Ngọc Nhi đơn thuần nhìn nàng.
- Trời ạ, muội thực sự tin nàng và Đại Ngưu có thể đánh thắng Vệ Triển sao?
Quách Dĩnh bĩu môi.
Da Luật Đậu Cáp bất mãn trừng mắt nhìn Quách Dĩnh:
- Ta và Ngưu Ngưu vừa rồi đã bức lui được Vệ Triển, không tin lát nữa tỷ hỏi bọn Chu Nhất đi. Đương nhiên, phu phụ chúng ta không thể ở bên cạnh Thiên Giáng thời thời khắc khắc, nếu chẳng may Vệ Triển nhằm lúc không có chúng ta mà ra tay thì rất phiền toái rồi.
- Vậy phải làm sao đây? Không được, phải nói với Thiên Giáng, không thể thả Vệ triển đi.
Thất Công chúa lo lắng nói.
Da Luật Đậu Cáp đảo mắt:
- Các ngươi nói xem, nếu thừa dịp bọn họ uống rượu mà bỏ thêm một chút độc dược gì đó…. có được không? Dương nhiên, việc này ta sẽ không làm, cho dù thế nào, Da Luật Đậu Cáp ta cũng là nữ trung hào kiệt, chuyện này truyền ra sẽ khiến cho người ta chê cười.
Da Luật Đậu Cáp lắc đầu đầy chính nghĩa.
Ba người Ngọc Nhi cũng đều là nữ tử thông minh sắc sảo, nghe vậy, ba người thoáng nhìn nhau, đều nhìn Da Luật Đậu Cáp.
- Tử Đậu Cáp, không phải ngươi muốn chúng ta làm chứ? Cần phải vòng vo một vòng lớn như vậy làm gì?
Ngọc Nhi chỉ vào Da Luật Đậu Cáp, hừ lạnh.
Thấy mưu kế của mình đã bị lộ, Da Luật Đậu Cáp cười cười xấu hổ:
- Không phải ta muốn giúp Tướng công nhà các ngươi đây sao? Các ngươi cũng biết, nếu Thiên Giáng đại ca biết ta chỉ điểm, khẳng định sẽ mắng Ngưu Ngưu nhà ta.
- Nhưng chúng ta không có độc dược.
Thất Công chúa bất đắc dĩ nói.
- Ta có! – Nàng ta đáp nhanh – Tuy chỉ là mê dược, nhưng sau khi chuốc mê ba người Thiên Giáng, Lâm gia và Vệ Triển, chúng ta vụng trộm giết Vệ Triển đi, tới khi hai người kia tỉnh lại cứ nói Vệ Triển đã bỏ đi là xong.
Da Luật Đậu Cáp hưng phấn nói.
Cả ba nhìn vẻ mặt giả dối của Da Luật Đậu Cáp, t ự nhủ nữ nhân Thiên Thanh này thực là độc.
Ngoài tiền sảnh, ba người Lâm Phong, Vệ Triển và Thiên Giáng ngồi vây quanh bàn. Chiêm Linh vẫn đứng sau lưng Thiên Giáng không rời khỏi. Trong đại sảnh, Chu Nhất tái nhợt ngồi ở cạnh cửa, Đại Ngưu ôm côn thép ngồi dựa bên cửa, Hạ Thanh đang chữa thương cho dẻ sườn đã gãy, không có ở đây.
Ngoài tiền sảnh, cực kỳ bất ngờ là không có một tên lính nào. Chu Thiên Giáng cũng rất thản nhiên, đuổi hết binh mã thị vệ đi. Dù sao, có sư phụ Lâm Phong ở đây, trận địa đón địch bên ngoài cũng vô dụng.
Đêm đã khuya, các đầu bếp lại bắt đầu bận rộn, thái thái chặt chặt, giết giết mổ mổ, không tới một phút sau, một bữa tiệc phong phú đã sẵn sàng.
Chu Thiên Giáng nâng chén rượu, muốn nói gì đó, Vệ Triển và Lâm Phong khẽ giật giật lỗ tai, nhìn ra ngoài.
Lâm Phong không nói gì, nhìn sang Vệ Triển, lão thở dài một tiếng, cao giọng hô ra ngoài:
- Mục Kỳ, vào đi, không cần trốn nữa.
Chu Nhất ngồi ở cửa nhướn mày, Đại Ngưu vội vàng nắm chặt thiết côn.
Vèo vèo, hai bóng người từ trên một thân cây hạ xuống viện, thong dong bước vào đại sảnh. Chu Nhất liếc Thiên Giáng một cái, hắn khẽ lắc đầu, ra hiệu để cho bọn họ tiến vào.
Sắc mặt Mục Kỳ nghiêm túc dị thường. Vừa bước vào cửa, gã ôm quyền với Lâm Phong:
- Mục Kỳ đã từng gặp Lâm Phong đại nhân.
Vệ Triển cười khổ một tiếng:
- Không cho ngươi tới ngươi vẫn tới đây. Mục Kỳ, hành động đêm nay đã thất bại, tuy nhiên, vì chấp hành Thánh lệnh, ta có hẹn quyết đấu một ván với Lâm Phong. Vừa lúc hai ngươi cũng tới, xem như làm chứng cho chúng ta, sau khi hồi Kinh cũng có thể phục mệnh Hoàng thượng.
Mục Kỳ nghe vậy mở to hai mắt khiếp sợ nhìn hai người, gã muốn nói gì đó, hớp hớp vài tiếng, cuối cùng vẫn yên lặng gật đầu:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- Mục Kỳ, ngươi cũng được coi là lão nhân năm xưa. Ngồi đi. – Lâm Phong nhìn người sau lưng Mục Kỳ - Vị bằng hữu kia khinh công cũng không tệ, không ngờ có thể bỏ lại lão phu, không biết tôn tính đại danh là gì?
Người tới cùng với Mục Kỳ chính là Hồ Phi, vừa nghe vậy gã vội ôm quyền đáp:
- Vãn bối Hồ Phi Yến Tử Môn, bái kiến Lâm Phong tiền bối. Vừa rồi đã mạo phạm, mong tiền bối thứ lỗi.
- Hả? Người của Yến Tử Môn, bảo sao, khinh công rất cao. Ha ha, ngồi đi. – Lâm Phong cười nói.
Chu Thiên Giáng cũng biết rất rõ Mục Kỳ, Chu Nhất định đưa Mục Kỳ tới bên cạnh Chu Thiên Giáng, nghe Lâm Phong nói vậy vội vàng lấy hai cái ghế đặt bên cạnh bàn.
Chu Thiên Giáng hẳn đã thấy nhiều hơn một Hồ Phi của Yến Tử Môn, không để ý:
- Ai nên tới đều đã tới đông đủ, Vệ Triển đại nhân, trong đại hôn của vãn bối, ngài đã làm tiền bối sư môn nhận lễ của Linh Nhi. Bất kể thế nào, Thiên Giáng cũng coi ngài là bề trên. Mặt khác, khi Thiên Giáng làm quan trong triều cũng được nhờ Phi Hồ đại nhân chiếu cố nhiều, Thiên Giáng luôn nhớ trong tim.