Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 442 - Chương 324: Thành Khẩn Bẩm Báo (1)

Chương 324: Thành khẩn bẩm báo (1)

- Thiên Giáng, chuyện đã qua không cần nhắc lại.

Vệ Triển nhàn nhạt lên tiếng.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, Vệ Triển nói rất nghiêm túc:

- Tốt lắm, vãn bối muốn hỏi một câu. Vệ Triển đại nhân muốn giết vãn bối, có lsy do gì không? Vãn bối đã làm việc gì thương thiên hại lý hay gây hại tới dân chúng rồi? Cho dù là Thành Võ Hoàng hạ lệnh đuổi giết, vãn bối vẫn không khởi binh làm loạn. Nếu Vệ Triển đại nhân đã tới Vu Gia Bình, chắc hản cũng biết dưới tay Thiên Giáng có bao nhiêu binh sĩ. Bất cứ chuyện gì cũng phải nói chữ lý, chẳng qua Thiên Giáng chỉ muốn đưa vợ con và các huynh đệ đi và sống yên ổn qua ngày, hoàn toàn không phải muốn cướp lấy ngôi vị Hoàng đế tự lập làm Vương. Chẳng lẽ, Thiên Giáng từ quan chỉ muốn sống yên ổn như một phú ông cũng không được?

Vệ Triển khẽ mỉm cười:

- Thiên Giáng, Quân lệnh, thần không thể cãi. Không có lý do gì, ngay từ đầu Niêm Can Xử đã là người chấp hành Hoàng mệnh. Điểm này, tin chắc đại ca còn rõ ràng hơn ta. Thiên Giáng, ngươi yên tâm, sau khi ta quyết đấu với đại ca, từ nay về sau, Vệ Triển cũng muốn rời khỏi Niêm Can Xử.

Vệ Triển nói rất rõ, ý muốn để cho Chu Thiên Giáng không cần phải lo lắng sau này mình lại đến ám sát.

Sắc mặt Lâm Phong lạnh lùng dị thường:

- Thiên Giáng, không cần nói nữa, y làm việc là vì Hoàng thượng, ta làm vậy là vì con. Vệ Triển, đây đều là mệnh, ta không trách ngươi. Hai chúng ta, cho dù là ai thua ai thắng, trong lòng ta vẫn luôn coi ngươi là Tứ Đệ. Mục Kỳ, các lão nhân Niêm Can Xử năm đó cũng chỉ còn lại vài người, nếu lão phu thua, hy vọng ngươi có thể nói lại với đám lão già ở Niêm Can Xử nể mặt mũi Lâm Phong ta mà đừng đến trêu chọc Thiên Giáng nữa.

Dứt lời, lão bưng chén rượu:

- Hồ Phi, đã đến đây đều là duyên phận, người đang ngồi đều làm chứng cho ta. Lại đây, coi như nể mấy chục năm giao tình của ta và Vệ Triển, mọi người cùng cạn chén này.

Dứt lời, lão ngửa cổ đổ rượu.

Nghe vậy trong lòng Vệ Triển cũng khó chịu, nhưng vì đang chấp hành Hoàng mệnh lão cũng không thể không làm vậy. Lão lặng lẽ nâng chén rượu, Mục Kỳ không muốn thấy vậy, nhưng gã cũng biết mình không thể ngăn cản được trận quyết đấu của hai người.

Hồ Phi thân là người ngoài cuộc, biết hai đại cao thủ sẽ quyết đấu, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất khó diễn tả giữa khiếp sợ và nhiều cảm xúc khác. Hồ Phi chỉ là người ngoài, biết mình không thể nói chen vào, bưng chén rượu nhìn thoáng qua, trong ánh đèn, gã bỗng nhiên sửng sốt. Gã là một kẻ từng trải, thấy trong rượu có một tia màu lục, gã hiểu rượu đã bị hạ độc.

- CHậm đã! Ân công, rượu này…

Hồ Phi nhìn Vệ Triển.

Vệ Triển và Mục Kỳ đều là lão cao thủ, nghe nói vậy, liếc qua một cái đã hiểu ý.

Nhìn lại Lâm Phong, lại nhìn sang Thiên Giáng, lão ha hả cười:

- Rượu này không tệ! Rượu ngon!

Dứt lời lao ngửa cổ, không chút do dự đổ rượu vào.

Lâm Phong nghe vậy, liếc sang chén của Mục Kỳ, ánh mắt đầy phẫn nộ!

Chu Thiên Giáng giật mình trợn mắt nhìn, quả thực hắn rất oan uổng, chính hắn cũng không rõ có chuyện gì xảy ra. Lâm Phong nổi giận đứng lên chỉ vào mặt hắn, không kịp mắng đã ngã nhào xuống.

Chu Thiên Giáng cả kinh không nói nổi lời nào, Mục Kỳ và Hồ Phi rút binh khí “choeng” một tiếng, Vệ Triển cũng lảo đảo dựa vào bàn.

Chu Nhất phát hiện có điểm không đúng, cố nén thương thế vội đứng bên cạnh Thiên Giáng. Y biết, thân thủ Mục Kỳ không đơn giản, chỉ dựa vào một mình Chiêm Linh chỉ sợ không phải đối thủ, huống chi bên cạnh còn có một Hồ Phi của Yến Tử Môn.

- Bình tĩnh, Mục Kỳ đại nhân, nghe ta nói trước đã. Linh Nhi, Chu Nhất, hai ngươi không nên động thủ.

Thiên Giáng vội khuyên.

Đại Ngưu thấy Lâm Phong ngã xuống, hoảng sợ, vốn định chạy qua đỡ lão dậy, vừa thấy Mục Kỳ và Hồ Phi rút binh khí ra, y vội giơ gậy ngăn lại sợ hai gã chạy mất.

Mục Kỳ lạnh lùng nhìn Thiên Giáng, thân là người luyện võ, vốn rất xem trọng việc quyết đấu, nói gì đến đại cao thủ cấp bậc như Vệ Triển Lâm Phong. Mục Kỳ thực không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với Vệ Triển. Nếu đêm nay mình và Hồ Phi không tới đây, chỉ sợ đường đường Thanh Long Sứ Vệ Triển sẽ chết không nhắm mắt.

- Chu Thiên Giáng, Niêm Can Xử ta làm việc tuy thủ đoạn không quang minh, nhưng đối với các hạ hoàn toàn không có gì xấu hổ. Hôm nay, trừ phi các ngươi cũng giết lão phu ở đây, nếu không, đừng ai mong làm hại chút gì đến Vệ Triển đại nhân.

Mục Kỳ cầm yêu đao đứng bên cạnh Vệ Triển, trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng.

Thiên Giáng cũng không hiểu tại sao lại thế này, đang định cho người mang đầu bếp lên, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, Da Luật Đậu Cáp và mấy nàng Quách Dĩnh Ngọc Nhi suất lĩnh thị vệ vọt vào.

- Thiên Giáng đại ca k cần sợ, chúng ta tới rồi!

Da Luật Đậu Cáp vác búa lớn vung tay cho bọn thị vệ vây Mục Kỳ và Hồ Phi lại.

- Đợi một chút! Các nàng tới đây làm gì? Đậu Cáp muội tử, muội nói xe, có phải muội làm không?

Thiên Giáng căm tức nhìn Da Luật Đậu Cáp, thấy nàng béo này xuất hiện hắn lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra.

Thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng xấu hổ nhìn sang bên cạnh:

- Thiên Giáng đại ca, việc này không liên quan gì tới ta. Đều là…đều là…

- Thiên Giáng, đây là chủ ý của thiếp.

Ngọc Nhi vội bước lên một bước.

“Chát!

Thiên Giáng bất ngờ vỗ mạnh mặt bàn, rượu và thức ăn đều rung lên.

- Càn quấy! Ngọc Nhi, mau đưa giải dược ra. Sư phụ và Vệ Triển đại nhân đường đường chính chính quyết đấu, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn này. Nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nói ta thế nào!

Trong lòng Thiên Giáng tự nhủ ta vốn đang muốn khuyên giải bọn họ đừng có đánh, các ngươi dại dột can thiệp vào làm gì. Giờ thì hay rồi, Vệ Triển uống phải rượu độc ngay trước mặt Mục Kỳ Hồ Phi, nhỡ may có xảy ra chuyện gì, ám tử khắp thiên hạ sẽ đều tới đây tìm ta liều mạng. Với võ công của Mục Kỳ, nếu gã muốn trốn, ai có thể ngăn cản được. Hơn nữa, võ công của Hồ Phi kia còn có thể chọc được vào sư phụ, xem ra cũng không phải kẻ bình thường.

Lý Ngọc Nhi giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, từ khi biết hắn tới giờ chưa bao giờ hắn nói với nàng như vậy.

- Thiên Giáng, thiếp…thiếp… - Ngọc Nhi bối rối không biết làm thế nào, khóe mắt không ngừng liếc sang Da Luật Đậu Cáp.

- Thiên Giáng đại ca, mê dược này không có giải dược, hai canh giờ sau sẽ tự động giải.

Nàng ta xấu hổ lên tiếng.

Thiên GIáng cũng đoán được là nàng ta làm, Ngọc Nhi và Thất Công chúa làm sao hiểu được mấy thủ đoạn giang hồ này. Quách Dĩnh lại là người thẳng thắn, thà rằng nàng dẫn người vây công cũng sẽ không làm chuyện hạ dược này.

Hai gã thị vệ vội vàng đỡ Lâm Phong dậy ngồi lên ghế của mình. Chu Thiên Giáng ôm quyền với Mục Kỳ:

- Mục Kỳ đại nhân, việc này cũng không phải Thiên Giáng cố ý làm. Hay là thế này, cứ để Vệ Triển đại nhân và sư phụ ta để ngài chăm sóc, chờ bọn họ tỉnh lại rồi tính tiếp. Trong lúc này, Thiên Giáng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào quấy rầy các ngài.

Thấy tình hình thế này Mục Kỳ cũng hiểu được có thể Thiên Giáng bị oan thật. Nếu thực sự là thủ đoạn của hắn, chỉ sợ lúc này đã sớm động thủ.

- Thiên Giáng, coi như ta không nhìn lầm ngươi. Người sống trên đời trọng chữ tín, mặc dù Vệ Triển đại nhân có tìm giết ngươi nhưng cũng là chấp hành Hoàng mệnh, không phải ngài ấy muốn vậy. Làm bằng hữu cũng được, làm kẻ thù cũng thế, dù sao mọi người cũng đã từng quen biết, nếu Vệ Triển đại nhân cứ như vậy mà chết oan, thị vệ Niêm Can Xử khắp nơi sẽ gạch ngói cùng tan với ngươi.

Lời nói của Mục Kỳ bao hàm cả sự đe dọa cứng rắn, nếu trong chiến đấu bị đối phương giết chết, đó là tài nghệ không bằng người, không có gì để nói. Nhưng nếu dùng thủ đoạn hạ lưu này giết Vệ Triển, chẳng khác nào đã làm nhục cả Niêm Can Xử.

Chu Thiên Giáng gọi hết mọi người ra ngoài đại sảnh, để cho Mục Kỳ tự thủ hộ bên trong. Tuy hắn làm việc vô cùng quang minh nhưng gã vẫn rất cẩn thận, để cho Hồ Phi cầm yêu bài của mình rời đi trước, có ý muốn nếu Thiên Giáng có làm thủ đoạn gì không thể để cho ai biết thì tối thiểu vẫn còn một nhân chứng còn sống.

Đoàn người Chu Thiên Giáng đều ngồi trong Thính Thiên Phòng bên cạnh tiền sảnh, Da Luật Đậu Cáp trề môi ngồi bên cạnh Đại Ngưu, trong lòng tràn đầy uất ức. Nàng nghĩ, mấy người này đều là lo được lo mất quá nhiều, nếu đã muốn làm phản, e dè nhiều như vậy để làm gì? Tới một người giết một người, để cho người trong thiên hạ biết được bọn họ cũng không dễ chọc.

- Thiên Giáng, chàng thực sự không muốn để cho sư bá và Tứ sư thúc quyết đấu chứ?

Chiêm Linh nhỏ giọng hỏi.

Cho dù thế nào, Vệ Triển biết là rượu có hạ dược mà vẫn uống khiến cho nàng rất xúc động. Nếu trong lòng Vệ Triển còn muốn giết Thiên Giáng, lúc ấy, Lâm Phong đã uống rượu dược, lão chỉ cần chờ mọt lát, trong sảnh sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản ba người mình. Cách làm của Vệ Triển khiến cho nàng không thể không tôn trọng lão.

Thiên Giáng không trả lời nàng, chỉ bình tĩnh nhìn mọi người rồi nói:

- Mọi người nghe đây, ta sẽ nói lại chuyện đã bàn với Tĩnh Vương cho Vệ Triển. Ông ta và sư phụ tình như thủ túc, chỉ vì quan niệm tôn sùng Hoàng đế thâm căn cố đế nên mới đành bất đắt dĩ chấp hành Thánh lệnh. Nếu nói cho ông ta biết, Thành Võ Hoàng sẽ đổi lệnh rất sớm thôi, vừa có thể hủy bỏ trận quyết đấu của ông ta và sư phụ, cũng có thể giúp cho Vệ Triển đại nhân bảo toàn được tấm lòng trung của mình với Hoàng thượng.

Bình Luận (0)
Comment