Ngọc Nhi biến sức, lập tức phản bác:
- Thiên Giáng, không thể được. Vệ Triển đại nhân trugn thành với Hoàng Bá phụ, lúc này Phụ vương vẫn chưa thành công, nếu chẳng may ông ta tiết lộ tin tức này cho Hoàng Bá phụ, thì Phụ vương ta sẽ bị đẩy tới chỗ bất nhân bất nghĩa.
Thiên Giáng cười gượng, hắn cũng đang lo lắng về việc này, cho nên vẫn không biết nên mở miệng thế nào. Vốn hắn định trong tiệc rượu sẽ khuyên giảng Vệ Triển và sư phụ, chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa hẵng quyết đấu, tới lúc đó có thể Kinh thành sẽ truyền tin đến rằng Thành Võ Hoàng đã đổi ý. Nhưng giờ đã bị Da Luật Đậu Cáp can thiệp, hắn quyết định sẽ nói rõ chân tướng cho Vệ Triển, chỉ có làm vậy ông ta mới chịu đợi. Cho dù Tĩnh Vương không thành công nhưng hắn vẫn hy vọng tranh thủ mấy ngày này thay đổi ý nghĩ của Vệ Triển. Thời đại này, quan điểm Hoàng quyền lớn hơn cả trời đã là thâm căn cố đế, muốn thay đổi thì cần phải giống như bọn Chu Nhất, cùng ăn cùng ở trong một khoảng thời gian dài, dần dần tẩy não.
- Ngọc Nhi, thực ra quan hệ giữa Vệ Triển đại nhân và Tĩnh Vương Thiên tuế cũng không tệ, trừ phi ông ta một lòng nghĩ muốn ép ta vào đường chết, nếu không tuyệt đối sẽ không báo tin cho Thành Võ Hoàng. Còn nữa, Tĩnh Vương Thiên tuế thân là Lệnh Tông Hoàng thất Tông nhân phủ, nếu Thành Võ Hoàng biết chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ là ngăn hành động của ngài lại, sẽ không trừng phạt ngài. Hơn nữa, Thành Võ Hoàng vì không muốn mất mặt sẽ không để lộ tin tức ra ngoài.
Thiên Giáng trấn an nàng.
- Đại nhân, nếu bên Kinh thành phế Thái tử thất bại, chẳng lẽ ngài thực sự muốn nhìn Lâm gia và Vệ Triển đánh trận này?
Hạ Thanh mới vừa nắn lại xương sườn lo lắng nhìn Thiên Giáng.
- Sẽ không, không thể để cho sư phụ ta đánh trận này. Vệ Triển đại nhân chấp hành Thánh lệnh, nhưng sư phụ không phải thuộc hạ của ta, ngài là thân nhân của chúng ta. Thành Võ Hoàng có thể không quan tâm tới sinh tử của Vệ Triển, nhưng ta không thể nhìn sư phụ đi mạo hiểm. Với tuổi này của sư phụ, cho dù có bị trọng thương Chu Thiên Giáng ta cũng sẽ phải áy náy cả đời!
Hắn thở dài nhìn mọi người.
Tục ngữ nói, hiền không nắm quân, nghĩa không có tiền, tiếp xúc càng lâu, hắn càng nhận ra được tình cảm thân thiết máu mủ không thể mất đi đó, cảm xúc hào hùng xưa kia đã sớm bị tình cảm Huynh đệ áp chế, hắn mong muốn có thể hòa bình giải quyết, tốt nhất là đừng có động đến binh qua.
Mọi người bàn bạc xong, Thiên Giáng vào trong đại sảnh, trên giường lớn, Lâm Phong và Vệ Triển hai vị đại cao thủ tiếng tăm lừng lẫu nhất Đại Phong đang nằm đó. Mục Kỳ ngồi bên cạnh, chú ý cẩn thận thủ hộ cho cả hai. Mê dược của Da Luật Đậu Cáp tuy không có tính chất gì đặc biệt nhưng lại vô cùng hữu dụng, luôn có sẵn trong mấy nhà săn bắn ở nước Thiên Thanh, chủ yếu dùng để đối phó với sư tử hổ báo và mãnh thú. Nếu là mấy thứ thuốc mê mê hương thông thường ở triều Đại Phong, chỉ cần tạt một gáo nước lạnh là tỉnh, nhưng thuốc mê này phải đợi đúng hai canh giờ sau mới tỉnh, có thể nói, thâm hậu vô cùng.
Chu Thiên Giáng cũng không giấu diếm kể lại mọi chuyện cho Mục Kỳ. So với Vệ Triển, hắn lại càng tin Mục Kỳ hơn, có lẽ vì hai người đã từng tiếp xúc vô số lần, cũng đã hiểu rõ lẫn nhau.
Sáng sớm, mặt trời dâng cao, Vệ Triển và Lâm Phong tỉnh dậy, mơ màng mở mắt.
Lâm Phong tỉnh dậy trước, nhìn Vệ Triển bên cạnh bình an vô sự mới nhẹ nhàng thở ra. Ngay khi Vệ Triển uống cạn chén rượu dược kia lão lập tức hiểu ý của Tứ đệ. Mặc dù giữa hai người đã chuẩn bị xảy ra quyết đấu, có lẽ Vệ Triển cũng sẽ cố ý “lỡ tay” dưới kiếm mình, trọn vẹn cái danh “Trung thành không đổi”
- Thiên Giáng đâu rồi? Gọi tên tiểu tử ngu ngốc kia vào đây cho ta!
Lâm Phong nổi giận quát.
- Lâm Phong đại nhân bớt giận, việc này không nên trách Thiên Giáng, là Thất Công chúa gây nên.
Mục Kỳ thấy hai người đã tỉnh lại, vội vàng giải thích.
Vừa rồi gã đã bàn bạc với Chu Thiên Giáng, sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Thất Công chúa. Dù sao Thất Công chúa cũng là người của Hoàng thất, Lâm Phong và Vệ Triển cũng không thể trách tội nàng. Nếu nói là do Da Luật Đậu Cáp, hắn cũng sợ Vệ Triển và sư phụ vì mặt mũi mà gây sự với nàng ta.
- Đại ca, thôi đi, coi như hai lão già chúng ta nghỉ dưỡng một chút.
Dứt lời, Vệ Triển búng thân nhảy xuống giường.
- Hai vị đại nhân, có một số việc, không biết Mục Kỳ có nên nói hay không.
Mục Kỳ ôm quyền hỏi hai người.
- Mục Kỳ, ta và Vệ Triển đều là lão nhân sắp xuống mồ, ngươi cũng không nhỏ hơn chúng ta mười mấy tuổi, có lời gì không cần khách khí.
Lâm Phong xuống giường.
Mục Kỳ chân thành nhìn Lâm Phong và Vệ Triển, lặng lẽ nói:
- Năm đó, khi ta còn là Thanh Long Vệ, theo Lâm Phong đại nhân xuôi nam Đương Vân bắc thượng Thiên Thanh, bao nhiêu lần nguy hiểm đều là Lâm Phong đại nhân ra tay cứu giúp. Việc này Mục Kỳ có chết cũng không quên. Vệ Triển đại nhân đối với tại hạ cũng là ân trọng như núi, đã nhiều lần dẫn dắt Mục Kỳ mới có ngày trở thành Chu Tước Sứ. Ân tình của hai vị đại nhân nặng nưh vậy, Mục Kỳ thực không muốn thấy hai vị động thủ với nhau.
Vệ Triển cười cay đắng:
- Mục Kỳ, đừng quên sứ mạng của chúng ta. Niêm Can Xử không giống như giang hồ, cả đời không được cãi lời Hoàng mệnh. Vẫn là câu nói kia, mặc kệ là thắng hay thua, Vệ Triển ta cũng sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng.
Lâm Phong nhìn Vệ Triển, trong lòng vô cùng phức tạp, lão không muốn đánh, nhưng vì Chu Thiên Giáng, lão không thể không ra tay với Vệ Triển. Nhưng điều khiến cho Lâm Phong còn bứt rứt, là lão đã hiểu rất rõ ý định của Vệ Triển, nếu vậy, lão cũng không hạ thủ.
- Vệ Triển, nếu ngươi còn một chút tôn kính nào với ta, hy vọng khi rat ay ngươi không được lưu tình.
- Đại ca, Vệ Triển sẽ thi triển hết sở học bình sinh, tuyệt sẽ không lưu tình. Nhưng, nếu tài nghệ không bằng người…Vệ Triển không còn lời nào nữa.
Lúc này, Chu Thiên Giáng bước vào. Một đêm này hắn cũng không ngủ, hai mắt đỏ ngầu.
- Sư phụ, Vệ Triển đại nhân, hai người tỉnh rồi. Tiểu Thất vì lo lắng cho sự an toàn của tại hạ đã làm bậy, mong Vệ Triển đại nhân bỏ qua.
Thấy hai người đã tỉnh, hắn vội xin lỗi, tuy Vệ Triển tới đây là để giết mình nhưng vẫn là trưởng bối. Nhớ lại ngày xưa Vệ Triển đã chiếu cố mình, hắn cung kính cũng là phải.
- Thôi đi, coi như trước khi quyết đấu cho chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức đi.
Vệ Triển bình tĩnh nói.
- Vệ Triển đại nhân, có một số việc ta muốn nói với ngài trước. Có lẽ ngài sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Phong, kể lại từ đầu tới cuối việc đã bàn với Tĩnh Vương cho Vệ Triển. Vệ Triển ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, không ngờ Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng lại dám hợp nhau phế truất Thái tử áp chế Thành Võ Hoàng. Vệ Triển hơi không tin, quay đầu lại nhìn Lâm Phong, chỉ thấy lão cười gượng rồi khẽ gật đầu. Nếu Thiên Giáng đã nói rõ hết ra rồi, lão cũng hiểu ý hắn là muốn ngăn cản cuộc quyết đáu này.
Vệ Triển chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài bước, lại dừng lại:
-- Thiên Giáng, nếu quả thực đúng như lời ngươi nói, lão phu có thể đợi thêm mười ngày nửa tháng. Chỉ cần Hoàng thượng thay đổi Thánh lệnh, tất cả đều vui vẻ, đến lúc đó, ta sẽ đích thân bồi tội với đại ca. Nhưng nếu Hoàng thượng không đổi Thánh Lệnh, cũng hy vọng các ngươi không nên trách tội Vệ Triển. Ăn bổng lộc của vua, phải trung thành với vua, Vệ Triển cũng không tự quyết được.
Những lời này, Thiên Giáng hiểu lão đang nói với sư phụ Lâm Phong.
- Không sao, Vệ Triển đại nhân có thể ở lại đây, nếu trong vòng nửa tháng Kinh thành không có thay đổi gì, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể lấy đầu ta để bẩm báo với Hoàng thượng.
Thiên Giáng hớn hở.
- Không được, khi chưa có ý chỉ mới, ngươi vẫn là tội thần của triều Đại Phong, chúng ta vẫn là đối thủ. Tiểu tử ngươi lắm ý đồ xấu, lão phu cũng không muốn để cho ngươi mượn danh nghĩa Niêm Can Xử mà đi giả danh lừa bịp. Đại Ca, Tứ đệ cáo từ. Mục Kỳ, chúng ta đi.
Vệ Triển đã đồng ý với Thiên Giáng, trong vòng nửa tháng tới lão sẽ không rat ay. Hai người không chút do dự nói đi là đi.
Trong lòng Vệ Triển cũng hơi lo lắng, lão tin Thiên Giáng và Lâm Phong sẽ không gạt mình. Nếu Tĩnh Vương muốn phế Thái tử, có lẽ lúc này ở Kinh thành đã có ít nhiều manh mối. Thân là Lão Đại Niêm Can Xử, Vệ Triển cũng lo Kinh thành hỗn loạn. Lão phải nhanh chóng quay về nơi báo tin ở Kinh thành hỏi rõ tình huống ở đó, sớm đưa ra quyết định.
Phong ba vụ ám sát ở Vu Gia Bình đã dần lắng xuống, mọi người đều tập trung vào Kinh thành.
Thái tử Huyền Nhạc và Lý Hồng cầm đầu các lão thần càng náo càng hung, thế xung như nước với lửa. Thành Võ Hoàng đã từng khiển trách vài lần trong triều, nhưng cũng không thiên vị bên nào, cũng khẳng khiến cho tình hình hòa hoãn lại. Thái tử và các lão thần phân tranh lại ngày càng ác liệt.