Rơi vào đường cùng, ngay giữa triều, Thành Võ Hoàng tuyên bố trao đại quyền cho Tĩnh Vương, ngay tại chỗ, ban cho TĨnh Vương một Thánh chỉ thay mặt mình mà hành lệnh. Thành Võ Hoàng vốn tưởng rằng Tĩnh Vương có Thánh chỉ sẽ lập tức khuyên ngăn, nhưng thực quái lạ, chẳng những ông ta không hỏi, mà mỗi ngày vẫn ở trong nhà đùa mèo chơi chó, ngay cả cửa phủ cũng không bước ra.
Huyền Nhạc thấy vạy, còn tưởng rằng vị Vương thúc này đang thiên vị mình mà lại càng chèn ép các nha môn. Quách Thiên Tín lạnh mắt nhìn, biết Tĩnh Vương đang muốn đổ thêm dầu vào lửa, muốn bức quần thần tới tuyệt lộ. Tĩnh Vương càng cố ý phóng túng, quần thần oán thán Huyền Nhạc lại càng sâu, chỉ cần gặp cơ hội thích hợp, oán khí của bọn họ sẽ bạo phát.
Chỉ sau một thời gian ngắn, tiểu Tấn Vương Huyền Châu đột nhiên bừng lên sức sống, bất kể là trên triều dưới triều, phủ Hoàng tử vẫn luôn đối chọi gay gắt với cung Thái tử, vô tình, cách làm của Huyền Châu đã chiếm được sự ủng hộ của các lão thần.
Tĩnh Vương mặc kệ không hỏi, Thành Võ Hoàng suýt nữa không chịu nổi nữa. Gia hỏa! Giỏi! Không ngờ nhận Thánh chỉ rồi vẫn ở nhà trêu mèo gọi chó không hỏi đến chính sự. Thành Võ Hoàng lệnh Ngụy Chính Hải tới Vương phủ chất vấn Tĩnh Vương, hỏi xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.
Tĩnh Vương cũng cảm thấy ninh đủ lửa rồi, Tây Viên và Chu Ký đánh nhau túi bụi, nếu không hạ sát thủ, chỉ sợ bên kia Chu Nhị cũng không kiên trì nổi nữa. Đối đầu với Tây Viện người mạnh ngựa khỏe, tinh anh của mình đều theo Chu Thiên Giáng xuôi nam, Chu Nhị có lòng cũng không đủ lực.
Tĩnh Vương nói làm là làm, suất lĩnh một đội nhân mã phủ Đề đốc đá hết người của cung Thái tử ra khỏi các nha môn, lập tức tiếng khen ngợi ồ lên khắp nơi. Tuy không ít quan viên đi theo Huyền Nhạc nhưng hành vi cứng rắn của y đã khiến cho bọn họ cảm thấy quyền lực của nha môn mình đều bị đe dọa. Tĩnh Vương làm như vậy, ngay cả triều thần theo phe Huyền Nhạc cũng âm thầm khen ngợi.
Biết tình hình này, mẫu thân của Huyền Nhạc Đồng Quý phi vội vàng vào cung Thái tử. Từ khi Dung Hoàng hậu bị giam lỏng, Đổng Quý phi không lúc nào không nghĩ tới cảnh mình được ngồi lên ngai Hoàng hậu, tiếc rằng Thành Võ Hoàng vẫn không có ý phế truất Dung Hoàng hậu, khiến cho Đồng Quý phi vô cùng sốt ruột. Có cái gai trong mắt này, bà ta cũng không muốn đứa con trai gây ra thêm bất cứ chuyện gì khiến cho Phụ hoàng tức giận
Thấy sắc mặt Huyền Nhạc âm u, Đổng Quý phi thương xót nói:
- Nhạc Nhi, gần đây tâm tình của Phụ hoàng con không tốt, con vẫn nên nhịn một chút đi. Mẫu thân cũng biết, có một số việc con làm hơi quá. Tối qua ta đã thử thăm dù Phụ hoàng con một chút, nhận ra người cũng hơi bực mình với con rồi. Nhạc Nhi, nghe mẫu thân một câu, nhịn một lúc trời êm bể lặng. Thiên hạ Đại Phong này sớm muộn gì cũng là của con, vội làm gì.
- Mẫu thân, Huyền Nhạc làm như vậy thực sự không phải vì muốn tranh quyền đoạt lợi. Bề ngoài triều Đại Phong đang vững vàng, thực ra đã nguy trong sớm tối. Quân đội chia phe chia phái, văn thần lục đục. Triều Đại Phong loạn châu chấu lại không ai hỏi đến, tài chính, trên sổ sách là có lợi nhuận, nhưng ngân khố quốc gia đã trống trơn, chưa kể đến Chu Thiên Giáng khởi binh tạo phản. Chính đám thần tử vô năng ở Kinh thành này đã kéo triều Đại Phong suy sụp. Nhi thần làm như vậy là khảo sát thần tử, người nào có thể dùng, người nào không thể dùng.
Cần phải củng cố giang sơn cho Lý gia, có những khối u ác tính nếu không cắt sau này sẽ có hại. Nếu Huyền Nhạc con đã ngồi trên ngôi Thái tử, con sẽ suy nghĩ cho Phụ hoàng, suy nghĩ cho tổ tông Lý gia chúng ta. Có lẽ hiện giờ Phụ hoàng không biêt, tương lai nhất định sẽ có một ngày Người sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Nhi thần.
- Nhạc Nhi, mẫu thân hiểu, có điều, mẫu thân nghĩ có phải con hơi nóng vội rồi không? Nghe bên ngoài đồn đại không những các lão thần này đối nghịch với con, ngay cả tiểu tử Huyền Châu kia cũng như mới uống máu gà. Nhạc Nhi, con phải cẩn thận một chút, cũng đừng để kẽ hở cho Huyền Châu tranh thủ.
Bằng vào sự tế nhị chỉ có nữ nhân mới có, Đổng Quý phi đã nhận ra tình hình không ổn.
- Hừ! Huyền Châu còn chưa có được gì, bên kia Tứ thúc đã điều tra rõ, Chu Ký Ngân lầu không phải chỉ do một mình Huyền Châu sở hữu. Có lẽ tiểu tử này bị người nào đó mê hoặc mới có thể kiêu ngạo một chút như vạy. Huyền Châu cũng không đáng lo, con chỉ lo Tĩnh Vương thúc. Những lão thần này có quan hệ sâu sắc với Tĩnh Vương thúc, hiện giờ, rõ ràng thúc ấy đang ủng hộ bọn họ.
- Nhạc Nhi, mẫu thân nghĩ tốt nhất con nên đi tìm TĨnh Vương nói chuyện xem sao. Dù sao con làm vậy cũng là vì thiên hạ của Lý gia, ta tin Tĩnh Vương cũng sẽ biết đâu là nặng đâu là nhẹ.
Huyền Nhạc lắc lắc đầu:
-- Không cần, Tĩnh Vương thúc đã là hoa tàn ngày đông, ông ấy chỉ muốn giữ lại một chút lợi ích cho các lão thần mà thôi. Hiện giờ con đi cầu ông ấy khéo lại mắc bẫy các lão thần này. Bọn họ chỉ mong con đi cầu tình Tĩnh Vương thúc mà bắt lấy cơ hội đưa ra điều kiện. Nếu ngay cả việc này con cũng nhượng bộ, tương lai làm sao quản lý giang sơn Đại Phong.
- Nhạc Nhi, tiếp theo con định làm thế nào?
Sắc mặt Huyền Nhạc trở nên lạnh lùng khác thường:
- Gặp mạnh thì phải mạnh, chỉ có đánh nát cái bộ dáng kiêu ngạo bệ vệ này của bọn họ, quần thần mới có thể thu phục dưới chân Thái tử Huyền Châu ta.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Đổng Quý phi cảm thấy đứa con này không còn là Huyền Nhạc trước kia nữa, từ con, bà ta cảm thấy tản ra khí phách Vương giả.
Thời tiết ấm dần, mọi người đã bỏ đi áo lạnh dầy cộm. Phủ Trấn Nam Tướng quân hôm nay tiếp đón một vị khách quý đã lâu không tới. Từ khi Chu Thiên Giáng gặp chuyện không may, vì tị hiềm nên Tĩnh Vương rất ít khi tới tìm Quách Thiên Tín, có điều, hôm nay ông ta lại ngông nghênh bước vào Quách phủ.
Hậu viện, trong lương đình, Quách Thiên Tín tự tay pha bình trà ngon mời khách:
- Tĩnh Vương, gần đây ngài rất bận rộn, sao hôm nay lại coi trọng ta mà đến đây?
Tĩnh Vương nhìn sắc lục đã lan khắp vườn, vuốt râu nói:
- Thiên Tín, có phải đang nhớ nữ nhi không?
Quách Thiên Tín cười ha hả:
- Tĩnh Vương, ta không sao, có lẽ ngươi mới đang suy nghĩ gì đó.
- Thiên Tín, ngươi nói xem, nếu có một ngày tiểu tử Thiên Tín bỗng nhiên dẫn con gái và cháu ngoại quay về Kinh thành, có phải chúng ta sẽ vui mừng phát điên không?
Tim Quách Thiên Tín nhảy lên một cái, lời này của Tĩnh Vương như muốn nói ông ta chuẩn bị đánh cho Huyền Nhạc một đòn chí tử rồi.
- Tĩnh Vương, bọn Thiên Giáng có thể quay về hay không cần phải xem ý của Hoàng thượng.
Quách Thiên Tín đáp lại đầy thâm ý.
Tĩnh Vương thở dài:
- Ôi! Thiên Tín, Huynh đệ chúng ta cũng không phải người ngoài. Thực ra cửa ải Huyền Nhạc về cơ bản ta kết cục đã định. Mấu chốt nhất là ở vị Đại ca vẫn ngồi trên ngôi Hoàng đế của chúng ta kia kìa.
Sắc mặt Quách Thiên Tín lạnh đi:
- Tĩnh Vương, Quách Thiên Tín ta vĩnh viễn mang họ Quách. Quân thần có khoảng cách, ngài chớ nói lung tung.
- Ngươi xem, nơi này không có người ngoài, sợ cái gì?
Tĩnh Vương chẳng thèm quan tâm.
- Cho dù không có ai, ta vẫn là con cháu Quách gia!
Quách Thiên Tín nghiêm mặt khẳng định.
- Được được, không tranh cãi với ngươi. Thiên Tín, hôm nay ta tới còn có một việc quan trọng muốn tìm ngươi. Thiên hạ có thể thái bình hay không, mấu chốt là ở ngươi.
- Cái gì? Ở ta? Tĩnh Vương, ngài có ý gì?
Quách Thiên Tín nghi ngờ nhìn Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương đặt Đả Vương Tiên xuống bàn đá, nhìn thẳng vào mắt Quách Thiên Tín:
- Ngươi nghe đây, khoảng chừng hai hôm nữa Lý Hồng sẽ diễn một màn khổ nhục kế, các lão thần sẽ chính thức quỳ gián cầu xin Hoàng thượng, yêu cầu phế truất tư cách Thái tử của Huyền Nhạc. Bổn Vương cũng sẽ nhân cơ hội này nói chuyện với Hoàng Huynh một chút, một là phế truất Huyền Nhạc, hai là hủy bỏ tất cả tội danh cho Thiên GIáng. Có thể thành công hay không, mấu chốt là ở ngươi.
- Tĩnh Vương, có phải ngai đã uống rượu rồi mới tới đây không? Ngài nói vậy có ý gì?
Tĩnh Vương nhìn quanh, vươn cổ thần bí nhỏ giọng tiết lộ:
- Phát mật lệnh cho đại doanh Trấn Nam, lập tức giam lỏng chủ soái đương nhiêm Trương Trung Cao. Hơn nữa, phải làm cho hoành tráng, nhất định phải để cho người của Niêm Can Xử biết việc này.
Quách Thiên Tín sửng sốt khiếp sợ nhìn ông ta:
- Ngài…ngài điên rồi. Giam lỏng chủ soái coi như tạo phản. Ngài …rốt cuộc ngài muốn làm gì?
Tĩnh Vương cười ha hả:
- Bổn Vương đã có diệu kế, ngươi cứ làm theo là được, hơn nữa, càng nhanh càng tốt.
Quách Thiên Tín lại muốn hỏi thêm, Tĩnh Vương đã chỉ tay ra ngoài:
- Đừng nói với ta ngươi không khống chế được đại doanh Trấn Nam, lừa được ai chứ không lừa được ta đâu. Nhanh đi xử lý đi, sau này còn có thể gặp con gái và cháu ngoại hay không, thành bại là ở ngươi. Thiên Tín, Bổn Vương còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước.
Tĩnh Vương nói đi là đi, để lại một mình Quách Thiên Tín đang ngẩn ngơ ngồi trong đình. Ông ta không rõ Tĩnh Vương muốn làm gì mà lại gây ra chuyện lộn xộn thế này.
Đêm đó, Quách Thiên Tín đã phái người bí mật tìm Chu Nhị đến phủ. Hai người bàn bạc một lúc, Chu Nhị cũng không rõ Tĩnh Vương đang muốn làm cái gì. Giam lỏng chủ soái, Tham tướng đều là tội chém đầu, không phải muốn tạo phản sao? Để đảm bảo đạt được mục đích, Chu Nhị lập tức tới Vương phủ để tìm hiểu. Khi y quay lại vẫn không hiểu sao, Tĩnh Vương vẫn chỉ mở nửa cái nút, chỉ nói Chu Nhị cứ nhắn với Quách Thiên Tín cứ vậy mà làm đi, tất cả hậu quả do ông ta gánh vác.
Quách Thiên Tín cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định sẽ làm như Tĩnh Vương đã nói. Ông ta nhấc bút viết một hàng chữ nhỏ, để lại một ám ký đặc biệt rồi cất vào trong một ống trúc.
- Túc Long!
Quách Thiên Tín gọi ra ngoài cửa.
Vị vệ trưởng thân binh Túc Long vội chạy vào:
- Có thuộc hạ!
- Dùng con ưng đầu bạc ta mang đến từ Trấn Nam, truyền tin cho Thượng Tướng quân.
Ông ta đưa ống trúc cho Túc Long.
Hai mắt Túc Long sáng lên, vốn gã còn tưởng Đại Tướng quân muốn hành động gì. Tuy bọn họ đã rời khỏi Trấn Nam nhưng đại doanh Trấn Nam vnẫ trung thành một chut, vẫn nghe theo lệnh của Quách Thiên Tín.
Trong bóng đêm một cánh chm ưng sải cánh bay vào trời, xoay vài vòng trên Quách phủ rồi bay rất nhanh về phía nam.