Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 445 - Chương 326: Quần Thần Xúc Động Và Phẫn Nộ.

Chương 326: Quần thần xúc động và phẫn nộ.

Trong thành nhỏ Vu Gia Bình, Vệ Triển đang xem tin mật báo từ Kinh thành gửi tới, cũng nghiêm trọng như lão đã tưởng. Cho dù Thái tử Huyền Nhạc và quần thần có thế nào thì xem ra tất cả vẫn nằm trong khống chế của Thành Võ Hoàng. Xem ra, theo lời Chu Thiên Giáng, Tĩnh Vương vẫn chưa bắt đầu hành động. Tuy nhiên, Vệ Triển cũng hơi nghi ngờ, lão cảm thấy kể cả đổi Thái tử, Thành Võ Hoàng cũng sẽ không tha cho Thiên Giáng.

Vệ Triển cũng biết Huyền Châu và Thiên Giáng giao hảo, nhưng quan hệ cá nhân và giang sơn xã tắc, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa nhìn đã hiểu, làm sao Thành Võ Hoàng có thể để lại một mối họa như vậy?

Ngay hôm sau cái ngày Vệ Triển nhận được mật báo, trong Kinh thành đã xảy ra chuyện lớn. Từ khi Tĩnh Vương đuổi người của cung Thái tử trong các nha môn đi, Huyền Nhạc cũng không không thả lỏng việc giám sát Bộ binh. Ngày nào trong cung Thái tử cũng ra ra vào vào các tấu chương văn bản của Bộ binh từ các nơi.

Lẽ ra những quan viên này của Bộ binh đã quen rồi, cũng chỉ là đơn giản chép lại một bản, dù sao Thái tử cũng có quyền này, bọn họ không thể nói gì hơn. Nhưng lúc này, Binh bộ Thượng thư Lý Hồng đột nhiên lại làm khó dễ, chẳng những không chuyển tấu chương văn bản lên, còn đuổi người của cung Thái tử ra ngoài.

Lần này, hành động của Lý Hồng đã chọc giận Thái tử, từ xưa tới nay, quân thần vẫn có khoảng cách, cách làm của Binh bộ Thượng thư Lý Hồng chẳng khác nào một cái tát vào thể diện của Hoàng thất, đương nhiên Huyền Nhạc sẽ không dễ dàng tha thứ. Huyền Nhạc dẫn một đội thị vệ tự mình đến Binh bộ chất vấn Lý Hồng.

Nếu là trước kia, Lý Hồng sẽ tự biết đuối lý mà bồi thường lại một bộ mặt tươi cười nịnh nọt. Nhưng bây giờ Lý Hồng như vừa uống máu gà, không ngờ còn to tiếng làm loạn lên cãi nhau với Huyền Nhạc, y nổi điên kéo cả Lý Hồng tới gặp Phụ hoàng phân xử. Kết quả, Lý Hồng khẽ đỡ tay Huyền Nhạc, y phản xạ đẩy ra, Binh bộ Thượng thư Lý Hồng trượt chân ngã lăn xuống đất, không những vậy, còn đập đầu vào đầu hổ ở chân bàn, máu me đầy mặt.

Huyền Nhạc bất ngờ và khiếp sợ, Lý Hồng gào lên lu loa Thái tử hành hung đánh lão thần. Huyền Nhạc vốn đang định giải thích, ai ngờ lão lại hô hoán như thế, cũng choáng váng cả người.

Lý Hồng tuổi cũng không nhỏ, Huyền Nhạc vẫn không biết, còn tưởng vừa rồi mình đã không cẩn thận đẩy ngã lão, cũng sợ xảy ra chuyện gì, vội cho người đưa lão tới Thái y viện.

Khi mấy thị vệ cung Thái tử vừa đánh xe ra đến cửa chính Hoàng cung, Lý Hồng tỉnh phát dậy, nhảy xuống xe ngựa lớn tiếng hô hoán:

- Hoàng thượng, xin làm chủ cho lão thần, Thái tử Huyền Nhạc hành hung đánh lão thần.

Gào xong, hoàn toàn không còn quan uy trước kia, Lý Hồng nhanh chân chạy tới Tông Nhân Phủ.

Tông Nhân phủ ở bên trong Hoàng cung, Tĩnh Vương cho mời Vương Thái phó và các lão thần liên quan tới khuyên giải không nên phân tranh với Thái tử. Đúng lúc này, phủ sai báo lại rằng Lý Hồng đại nhân mặt mày đầy máu chạy quanh trong cung, đằng sau có thị vệ cung Thái tử đuổi theo

Tĩnh Vương nghe vậy cùng các lão thần vội chạy ra ngoài xem có chuyện gì, khi thấy Lý Hồng mặt đầy máu me, Tĩnh Vương hoảng sợ tự nhủ lão già này đúng là bất chấp tất cả rồi, nếu chẳng may đùa thành thật đập đầu mình chết thật thì oan lớn rồi.

Nhưng Vương Bính Khôn và các lão thần vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe Lý Hồng bi phẫn nói rằng bị Huyền Nhạc mà đánh đùng đùng nổi giận.

Tĩnh Vương giả bộ tức giận trừng hai mắt nhìn mấy thị vệ cung Thái tử đuổi theo:

- Nói cho Bổn Vương, có phải Huyền Nhạc hạ độc thủ không?

- Vương gia, hiểu làm rồi, chủ tử nhà ta không đánh! Chỉ đẩy khẽ một chút.

Một thị vệ dè dặt giải thích.

Tĩnh Vương thầm hớn hở, vậy là được rồi, đám lão thần sau lưng đều nghe rõ cả rồi, không chỉ bọn họ, ngay cả các thị vệ thái giám Hoàng cung xung quanh cũng nghe rõ rồi. Bây giờ, trong đầu họ sẽ nghĩ là, nói là đẩy, nhưng thực ra là đánh, nếu không làm sao đổ nhiều máu như vậy.

Nhìn Lý Hồng, dường như các lão thần đều thấy bóng dáng của mình, ai nấy đều phẫn nộ. Lão Thái phó Vương Bính Khôn dẫn đầu, tất cả đều ầm ầm rảo bước tới Càn Cung.

Tĩnh Vương không đi theo họ mà đuổi lui người của cung Thái tử, tự mình đưa Lý Hồng tới Thái y viện.

- Lão Lý, ngươi không muốn sống nữa hả? Sao lại làm thế này?

Tĩnh Vương nhỏ giọng hỏi.

- Không sao, so với khổ nơi sa trường năm đó chỉ thế này không đáng bị gọi là bị thương.

Tuy mặt mũi Lý Hồng bê bết máu nhưng ánh mắt vẫn sáng rạng rỡ.

- Bộ xương già này của ngươi cũng không phải là bộ xương năm đó, không chịu nổi hành hạ quá đáng đâu.

Tĩnh Vương cảm thán.

- Vương gia, ngay cả tính mạng lão thần cũng đánh cược cả rồi, nếu ngài không kéo được Huyền Nhạc xuống, thần sẽ đến Vương phủ ở lỳ không đi.

Quả thực lúc này Lý Hồng đã hoàn toàn bất chấp mọi giá, lão biết, sau này nếu Huyền Nhạc trở thành Hoàng thượng, cho dù không thể niêm phong cửa tịch thu tài sản giết người định tội phỏng chừng cũng phải lưu đày mình ra ngoài ngàn dặm. Tĩnh Vương thầm thở dài, vì lúc này triều Đại Phong không thể chịu nổi tai ương binh đao nên có bao nhiêu thủ đoạn ông ta đều lôi ra hết. Chuyện Huyền Nhạc lần này coi như đã bức Binh bộ Thượng thư thiếu chút nữa thì tự tử.

Thành Võ Hoàng đang ở trong Càn Cung phê tấu chương, nghe nói có các lão thần quỳ gián bên ngoài, nổi giận chỉ hận không thể ném cây bút trên tay vào mặt thái giám truyền tin.

- Quỳ gián quỳ gián! Ngoài quỳ gián ra bọn họ còn có thể làm gì nữa đây? Chẳng lẽ mọi việc trong thiên hạ đều cần trẫm phải tự giải quyết sao? Ngụy Chính Hải, đi, gọi Tĩnh Vương đến cho trẫm, trẫm không muốn gặp bọn họ.

Chẳng buồn hỏi nguyên do, ông ta lệnh cho Ngụy Chính Hải đi tìm Tĩnh Vương.

Không bao lâu sau đã thấy Ngụy Chính Hải hấp tấp quay về bẩm báo:

- Chủ tử, xảy ra chuyện lớn rồi. Thái tử Huyền Nhạc Điện hạ đánh Lý Hồng. Vừa rồi, nô tài ra ngoài, Tĩnh Vương Thiên tuế đang băng bó vết thương cho Lý đại nhân, thực là đáng sợ, mặt mũi đầy máu.

Ngụy Chính Hải khoa trương nói.

Thành Võ Hoàng cả kinh:

- Nhạc Nhi đánh Lý Hồng? Có chuyện gì thế?

- Bẩm chủ tử, nô tài nghe Tĩnh Vương Thiên tuế nói, là vì nô tài cung Thái tử tới Binh bộ lấy sổ, Lý đại nhân thấy bọn họ hơi kiêu ngạo nên đã nói vài câu. Không biết sau khi quay về, bọn nô tài đó bẩm báo lại với chủ tử thế nào lại chọc giận Huyền Nhạc Điện hạ, sau đó….

Ngụy Chính Hải ấp úng dè dặt nhìn Thành Võ Hoàng.

- Sau đó thì sao? Nói!

- Sau đó Huyền Nhạc Điện hạ dẫn theo thị vệ đến tận cửa đuổi đánh Lý đại nhân cũng hơi nặng tay.

Thành Võ Hoàng nổi giận vỗ bàn, khiến cho nắp ly trà trên bàn cũng run lên. Ông ta vẫn không biết vừa rồi Ngụy Chính Hải thuật lại lời Tĩnh Vương kể mà vẫn cho rằng sự thật là như vậy.

Không đợi Thành Võ Hoàng lên tiếng, thái giám lại bẩm báo có Tĩnh Vương cầu kiến bèn vội vàng truyền vào, ông ta còn muốn để cho Ngụy Chính Hải đi tìm nữa.

- Thần đệ tham kiến Hoàng huynh!

- Chớ khách khí, mau nói, sao lại thế này?

Thành Võ Hoàng khoát tay áo, ý không cần thi lễ, có chuyện gì mau nói.

Tĩnh Vương mang theo khuôn mặt bi phẫn kể lại tiền căn hậu quả một lượt. Thành Võ Hoàng nổi giận, lập tức sai Ngụy Chính Hải đi truyền Huyền Nhạc tiến cung..

Khi Ngụy Chính Hải đi truyền Huyền Nhạc, Tĩnh Vương nhìn Thành Võ Hoàng thở dài:

- Hoàng huynh, chuyện lần này, thần đệ không quản không được. Bên ngoài, các lão thần đều đang vô cùng xúc động, chúng ta không thể không tìm cách khuyên giải bọn họ.

Lần này Thành Võ Hoàng không có cớ để đổ vấy lên người Tĩnh Vương như lần trước nữa, đành thở dài nặng nề nói:

- Xem ra trẫm đã quá mức dung túng Nhạc Nhi rồi. Có một số việc nó làm vẫn chưa trầm ổn.

Dứt lời, ông ta quay sang nói với bên ngoài:

- Người đâu, truyền lão Thái phó Vương Bính KHôn vào điện.

Ông ta hiểu, trước hết phải trấn an những lão thần này, chuyện càng ngày càng náo càng nhiệt đã vượt ra ngoài suy đoán của của ông ta. Thành Võ Hoàng muốn định mượn cơ hội này để thử năng lực của Huyền Nhạc một chút, nhưng phát triển đến lúc này, chỉ sợ không ngăn không được.

Lão Thái phó Vương Bính Khôn theo thái giám vào trong, thấy lão Thái phó thi lễ, Thành Võ Hoàng vội dỗ dành

- Lão Thái phó không cần đa lễ. Người đâu, ban ngồi.

Nhưng dường như Vương Bính Khôn không nghe thấy, khuôn mặt vẫn sa sầm, cao giọng thưa:

- Thần Vương Bính Khôn khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế….

Ông ta dùng lễ mà bái kiến.

Thành Võ Hoàng nhăn nhó tự nhủ lão nhân này mà dùng lễ thế này thì phiền rồi đây:

- Lão Thái phó, đứng lên đi, chẳng lẽ còn muốn để cho trẫm phải tự mình đỡ ngươi dậy phải không?

- Thần không dám. Bệ hạ, Thái tử Huyền Nhạc đánh trọng thần trong triều, việc này không nghiêm trị, lão thần quyết không bỏ qua!

Vương Bính Khôn nghiêm túc nói.

Thành Võ Hoàng nhướn mày:/

- Lão Thái phó, trẫm cũng vừa mới nghe được việc này. Trẫm hứa với các ngươi, nếu là Nhạc Nhi sai, nhất định trẫm sẽ nghiêm khắc răn dạy.

Tĩnh Vương nghe vậy, thầm nghĩ chuyện xấu rồi. Nếu thực sự Thành Võ Hoàng muốn bình ổn lão thẫn, chỉ gọi Huyền Nhạc vào mắng mỏ hoặc đánh cho vài gậy là xong thì coi như mất công. Các lão thần này chỉ cần mặt mũi, chỉ cần Huyền Nhạc nhận sai, cho bọn họ sĩ diện, bọn họ sẽ bình tĩnh lại. Vào lúc này đáng ra phải để cho Lý Hồng ra mặt đề xuất truất ngôi Thái tử, nhưng hiện giờ Lý Hồng lại đang ở Thái y viện, Tĩnh Vương tạm thời bảo lão ở đó nghỉ ngơi thêm một chút.

Tĩnh Vương đảo mắt, tiến lên vài bước:

- Lão Thái phó, các ngươi đừng có động một chút lại quỳ gián. Hoàng huynh trăm công ngàn việc, có chuyện gì không thể bàn được sao? Cần gì phải quỳ gián?

Nghe vậy, Thành Võ Hoàng thầm nghĩ cũng là đệ đệ nghĩ cho mình, những lời này Tĩnh Vương nói thì tốt hơn là mình nói.

- Tĩnh Vương Thiên tuế, thần quỳ gián là thể hiện sự quyết tâm của thần tử. Việc này không giải quyết, thần tử quyết không bỏ qua!

Vương Bính Khôn thầm mắng đồ Vương gia hồ đồ ba phải!

Tĩnh Vương ha hả cười:

- Được rồi được rồi, lão Thái phó, mau bảo những người ngoài kia đứng lên đi, đừng quỳ nữa. Hoàng huynh nói sẽ răn dạy Huyền Nhạc rồi, chẳng lẽ còn phải phế truất Thái tử mới được sao? Mà nếu phế truất Huyền Nhạc, chẳng lẽ để cho Huyền Châu làm Thái tử sao?

Tĩnh Vương chắp tay sau lưng gật gù hỏi.

Vương Bính Khôn sửng sốt, lời Tĩnh Vương vừa nói dường như đã đề tỉnh vị lão Thái phó này. Gần đây, tuy bọn họ đấu cùng Huyền Nhạc nhưng cũng không nghĩ tới việc đổi Thái tử. Tĩnh Vương vừa nói dậy, Vương Bính Khôn như tỉnh ngộ, đã làm ầm lên với Huyền Nhạc đến vậy rồi, mà gần đây Tứ Hoàng tử Huyền Châu thể hiện cực kỳ không tệ, vậy không bằng mượn cơ hội này phế truất Thái tử, lập Huyền Châu làm Thái tử đi.

Vương Bính Khôn lại quỳ sụp xuống, giơ gậy trúc trong tay lên trời cao giọng hô:

- Bệ hạ, thần tử yêu cầu phế truất Thái tử Huyền Nhạc, lập Huyền Châu làm Thái tử.

Thành Võ Hoàng nổi giận dậm chân, trong lòng thầm trách: Tĩnh Vương ơi Tĩnh Vương, có phải ngươi ăn nhiều không nhịn được mà dánh rắm ở đây không?

Trong sảnh Càn Cung, Huyền Nhạc vừa vào đến cửa điện, nghe nói vậy như sấm đánh ngang tai, ngây ngẩn cả người.

Bình Luận (0)
Comment