Thành Võ Hoàng sa sầm mặt, đệ nhất nguyên lão triều Đại Phong Vương Bính Khôn lại trố to mắt hơn, bộ dạng đầy vẻ anh dũng. Đối với văn nhân cao ngạo như Vương Bính Khôn, có vài lời nói ra lại như nước đổ lá môn, thà chết cũng phải cố chấp đến cùng.
Huyền Nhạc không đi vào mà đứng ở hầu sảnh, y muốn nghe suy nghĩ của phụ hoàng. Bất luận thế nào, Huyền Nhạc cảm thấy Vương Bính Khôn đề ra yêu cầu như vậy đúng là tội đáng muôn chết. Việc lập Thái tử là phụng theo ý trời, trừ phi Thái tử có thể nguy hại đến giang sơn xã tắc, nếu không thì không thay đổi. Yêu cầu của Vương Bính Khôn chính là nghịch thiên hành sự.
Thành Võ Hoàng đặt hai tay trên bàn, ông vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi ông còn cực kỳ tức giận Huyền Nhạc, nhưng khoảnh khắc này, Thành Võ Hoàng hiểu ông nhất định phải đứng ra ủng hộ Huyền Nhạc. Bằng không một khi có đầu mối này, trong triều sẽ có sóng to gió lớn.
- Lão Thái Phó, khanh thân là Thủ Phụ đại thần Quốc Tử Giám, có thể nói là thầy của các Hoàng tử, chẳng lẽ khanh không biết lập Thái tử là phụng theo ý trời sao? Nếu là ý trời, Huyền Nhạc không hề nghịch thiên hành sự, tại sao phải phế truất? Lão Thái Phó, tuổi khanh không còn trẻ, ta thấy cũng nên về nhà dưỡng lão là vừa.
Thành Võ Hoàng tím mặt, nói một cách giận dữ.
Tĩnh Vương thầm kinh ngạc, y không ngờ Thành Võ Hoàng lại vì việc phế truất mà đuổi cả lão Thái Phó về nhà dưỡng lão. Vương Bính Khôn run rẩy quỳ trên mặt đất, lão không sợ hãi, mà là phẫn nộ.
- Bệ hạ, lão thần biết Thánh Thượng không thích lời nói của thần. Nhưng Huyền Nhạc dùng người chủ quan, bỏ mặc hiền lương, người này độc đoán bạo ngược đã quen. Y làm như vậy đã đụng chạm đến căn cơ Đại Phong, chẳng lẽ còn không phải nghịch thiên sao?
Vương Bính Khôn thẳng thắn nói.
- Câm miệng, trẫm không muốn nghe nữa, việc này không được nhắc lại, khanh lui xuống đi. Thành Võ Hoàng nói xong liền xoay người, không muốn nhìn Vương Bính Khôn nữa.
Tĩnh Vương lén nhìn Thành Võ Hoàng. Y cầm Đả Vương Tiên đến trước mặt Vương Bính Khôn, đưa tay kéo lão Thái Phó.
- Lão đại nhân, xin ông bớt giận, có chuyện gì cứ từ từ bàn bạc, quần thần bên ngoài vẫn đang chờ ông.
Dứt lời, Tĩnh Vương lén đưa mắt ra hiệu với Vương Bính Khôn.
Tĩnh Vương nghĩ bụng một mình ông cũng không thành công đâu, bên ngoài còn một đám nữa mà. Chỉ khi xách động hết bọn họ thì mới có thể ép Thành Võ Hoàng làm việc đó. Nhiều năm như vậy, lần đó một mình ông quỳ can gián đã là quá khứ, sau cùng còn không phải bổn vương lôi ông đến Tông nhân phủ uống trà sao.
Vương Bính Khôn run lẩy bẩy đứng lên, khom người với Thành Võ Hoàng:
- Thần! Cáo lui.
Nói xong, Vương Bính Khôn cầm thẻ trúc tức giận xoay người đi mất.
Huyền Nhạc vừa thấy lão Thái Phó Vương Bính Khôn sắp đi ra, y khẩn trương trốn sau tấm bình phong. Lời nói của Thành Võ Hoàng càng củng cố niềm tin của Huyền Nhạc, y cũng vui mừng vì người phụ hoàng anh minh của mình.
Vương Bính Khôn vừa đi, Huyền Nhạc đã được gọi vào. Thành Võ Hoàng cũng bực Huyền Nhạc, thầm nghĩ cho dù ngươi làm thế nào thì cũng không thể ẩu đả với lão thần. Đừng quên bây giờ ngươi vẫn chưa phải là Hoàng thượng, chỉ là Thái tử mà thôi.
- Huyền nhi, Lý Hồng thân là nhất phẩm đại thần đương triều, quan cư Binh bộ Thượng thư, ngay cả phụ hoàng cũng phải lễ kính với ông ấy. Con hay lắm, không ngờ còn động thủ đánh người.
Thành Võ Hoàng nhìn Huyền Nhạc, vừa thương vừa giận nói.
- Phụ hoàng, nhi thần không hề đánh, chỉ có điều... chỉ có điều không cẩn thận đẩy một chút mà thôi.
Huyền Nhạc oan uổng chết đi được. Hôm nay rõ ràng là Lý Hồng không đúng trước, vậy mà bây giờ lại thành lỗi của y.
Tĩnh Vương đằng hắng một tiếng:
- Hiền chất, cháu nói vậy là không đúng. Tuy Lý Hồng tuổi tác đã cao, dù sao cũng là viên võ tướng, đẩy một chút có thể khiến ông ta đầu rơi máu chảy, chẳng lẽ võ tướng Đại Phong ta cứ phải không chống đỡ như vậy à?
Huyền Nhạc nghĩ bụng tại sao mấy ngày nay Tĩnh Vương cứ đối nghịch với y suốt, dù gì ông cũng là thân thúc của ta, mắc mớ gì chỉ nghĩ cho người ngoài.
- Tĩnh Vương thúc, việc này có thể để phụ hoàng tra xét, Huyền Nhạc tuyệt đối không hề cố ý.
Huyền Nhạc bất mãn nhìn Tĩnh Vương.
- Đương nhiên phải tra, việc cháu và thần tử phân tranh thuộc bổn phận của ta. Lý Hồng lập được công lao hãn mã cho giang sơn Đại Phong ta, nếu cháu không thể ăn nói với ông ấy, đừng nói là mấy lão thần bên ngoài, cả bổn vương cũng không đáp ứng.
- Vương thúc, chuyện này vẫn chưa rõ ai đúng ai sai, dựa vào đâu mà cho là lỗi của cháu?
Huyền Nhạc gắt gỏng.
- Dựa vào đâu à? Chỉ với khuôn mặt máu me của Lý Hồng, trong cung ai cũng thấy, không ai bị mù cả.
Tĩnh Vương trừng mắt, đây là lần đầu y công khai đối nghịch với Huyền Nhạc như vậy.
Thành Võ Hoàng thấy hai người sắp tranh cãi, bèn bực bội vỗ bàn:
- Xem các người còn giống thúc cháu không, im miệng hết cho ta!
Thành Võ Hoàng day day đầu chân mày:
- Tĩnh Vương, đệ thay hoàng huynh hỏi thăm Lý Hồng trước đi, sau đó trẫm sẽ bảo Ngụy Chính Hải đến Lý phủ an ủi.
Thành Võ Hoàng bảo Tĩnh Vương đi, sau đó bất lực ngồi trên ghế rồng. Ai ai cũng hâm mộ ngôi vị cửu ngũ chí tôn này, nhưng Thành Võ Hoàng biết mình mệt mỏi đến mức nào. Ông rất hy vọng Huyền Nhạc có thể sớm trưởng thành để giao quốc sự cho y quản lý.
Huyền Nhạc tiến lên vài bước, im lặng quỳ xuống trước bàn:
- Phụ hoàng, nhi thần đã làm khó người. Cho dù phụ hoàng xử trí thế nào, nhi thần đều tình nguyện chấp nhận.
Thành Võ Hoàng nhìn bộ dạng buồn bã của Huyền Nhạc cũng hơi mềm lòng, nhẹ giọng hỏi:
- Huyền nhi, con nói thật cho phụ hoàng, gần đây làm vậy rốt cuộc là vì cái gì? Nếu con thật sự muốn ngồi trên vị trí này của phụ hoàng sớm một chút, phụ hoàng sẽ không cản trở con, nhưng con nhất định phải trưởng thành hơn mới có thể đảm đương trọng trách này được.
- Phụ hoàng, nhi thần tuyệt không có ý này. Những gì nhi thần đã làm cũng là vì giang sơn Đại Phong, có trời xanh chứng giám.
Huyền Nhạc ngẩng đầu, điềm nhiên nhìn Thành Võ Hoàng.
- Ầy! Đứng lên đi.
Thành Võ Hoàng phất tay bảo Huyền Nhạc đứng lên rồi nói.
- Huyền nhi à, phụ hoàng thấy hết nên hiểu rất rõ. Phụ hoàng biết con đang chọn lựa lương thần, đặt nền móng cho tương lai giang sơn. Thật ra trong triều có vài thần tử đã hỏng đến cốt tủy rồi, điểm này phụ hoàng cũng hiểu được. Nhưng con có biết phụ hoàng vì sao không xuống tay diệt trừ không?
Thành Võ Hoàng hiền từ nhìn Huyền Nhạc. Giờ khắc này, ông là một người cha đang giáo huấn con mình, không phải là đế vương cao cao tại thượng.
- Nhi thần không rõ.
- Đợi đến lúc con quản lý đại quyền, con sẽ hiểu. Thật ra một vương triều cũng giống như thân thể con người vậy, Đế vương là cái đầu, dựa vào bộ não để nghĩ chuyện, miệng chỉ bảo là được. Đại thần trong triều chính là các bộ vị trên người, thiếu một chỗ cũng không ổn. Thần tử tốt có thể so sánh với thân mình và tứ chi, thần tử không tốt chính là hệ bài tiết trên người. Tứ chi và thân mình gắn liền nhau, cũng giống như trung thần tướng tài, mất đi bọn họ con sẽ đau lòng khôn cùng, càng không có cách nào phục hồi như cũ. Nhưng chất bài tiết trên người con thì mỗi ngày đều có, hôm nay bài tiết xong, ngày mai lại có nữa.
Những nghịch thần tặc tử này chỉ cần không uy hiếp đến giang sơn xã tắc, giữ bọn họ lại sẽ có lợi cho quân vương. Bởi vì con biết bọn họ là tặc tử rồi, trong lòng sẽ đề phòng. Hơn nữa có đám tặc tử này cũng không phải không được, ít nhất bọn họ có thể đốc thúc trung lương ra sức cho hoàng thất ta. Nếu có một ngày con cảm thấy diệt trừ sạch sẽ đám tặc tử này rồi, mà thật ra thế lực trong bóng tối của họ còn đáng sợ hơn, có lẽ con sẽ cho rằng thần tử trung thành nhất chính là nghịch tặc lớn nhất.
Nói đến đây, trong đầu của Thành Võ Hoàng bỗng nhiên xuất hiện hình bóng gian tà của Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng cười bất đắc dĩ, là ông lôi Chu Thiên Giáng ra, thậm chí còn dung túng hắn, nhưng hiện tại hắn lại trở thành mối họa tâm phúc đáng sợ của triều Đại Phong.
Nghe những lời thành thật của phụ hoàng, Huyền Nhạc dường như hiểu được ẩn ý trong đó. Thân là đế vương, thuật quyền mưu là quan trọng nhất. Bản thân y bác học đa tài tự làm mọi chuyện, không nhất định có thể trị được triều chính. Đế vương chỉ cần biết dùng người, đó mới là thuật khống chế triều chính. Bất kể là trung thần hay là tặc tử, chỉ cần dùng đúng chỗ, đây mới là phúc của dân chúng.
Hai cha con trao đổi kinh nghiệm quản lý triều chính ở Càn điện. Ngoài điện, sau khi Lão Thái Phó Vương Bính Khôn dùng lời chính nghĩa thuyết giáo, mọi người liền bắt đầu liên kết, chuẩn bị chính thức thượng tấu, đề xuất việc phế truất Thái tử Huyền Nhạc khi tảo triều.
Tin Lý Hồng bị đánh nhanh chóng truyền khắp nơi. Trong phút chốc, Huyền Nhạc dường như trở thành danh từ thay thế cho bạo ngược vô lễ, làm trò cười cho mọi người.
Tảo triều hôm sau, Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng đầu còn quấn băng, là người đầu tiên đứng ra thỉnh tấu, khẩn cầu Thành Võ Hoàng phế truất Thái tử. Lão Thái Phó Vương Bính Khôn là người tiếp theo, kế đến là Lại bộ Thượng thư Phán Tử Cương. Hành vi của Huyền Nhạc khiến những lão thần này cảm thấy bất an. Đặc biệt là gần đây, Huyền Châu trở nên nho nhã, bắt gặp chư vị lão thần liền nhất mực tôn kính, so sánh giữa hai người, những thần tử này cảm thấy Huyền Châu thích hợp làm hoàng đế tương lai hơn.