Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 447 - Chương 328: Đợi Chiến Tranh.

Chương 328: Đợi chiến tranh.

Thành Võ Hoàng không màng đến sự phản đối của mọi người, ông phẫn nộ trách mắng lão thần ngay tại chỗ. Song ông không chịu nổi người đông sức mạnh, trong triều đình đã loạn cả lên, đặc biệt là thói chấp nhất của Vương Bính Khôn, căn bản không hề sợ hãi. Thành Võ Hoàng tức giận sai người đuổi Vương Bính Khôn ra khỏi triều đình, nghiêm khắc khiển trách vài câu, lập tức tuyên bố bãi triều.

Diễn biến mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Thành Võ Hoàng. Ba ngày liên tiếp, quần thần càng làm lớn chuyện hơn, khiến Thành Võ Hoàng cảm nhận được có một sức mạnh đáng sợ. Ngay khi Thành Võ Hoàng chuẩn bị thi triển mưu độc làm chỗ dựa cho Huyền Nhạc, một tin tức còn đáng sợ hơn truyền đến kinh thành.

Ám tử Niêm Can Xử Trấn Nam dùng bồ câu đưa thư cấp tấu, bởi vì Vệ Triển không ở kinh thành, chỉ có thể để Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu chuyển đạt.

Khi Cảnh Bưu báo tin xong, Thành Võ Hoàng liền đứng bật dậy:

- Ngươi nói cái gì, chủ soái Trương Trung Cao đại doanh Trấn Nam bị giam lỏng rồi à?

- Hoàng thượng, ám tử bên đại doanh Trấn Nam đưa mật thư tới, có ấn chu sa cao cấp nhất, rõ ràng sự tình vô cùng cấp bách, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác.

Trong lòng Cảnh Bưu lấy làm hoang mang. Nếu đại doanh Trấn Nam tạo phản, e rằng triều Đại Phong sắp đại loạn rồi.

- Mau! Tuyên Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng tiến cung!

Thành Võ Hoàng nói với giọng run run.

Ngụy Chính Hải vừa định chạy đi, Thành Võ Hoàng lại xua tay:

- Không! Hiện giờ truyền Lý Hồng chỉ sợ không làm được gì, truyền Tĩnh Vương và Huyền Nhạc tiến cung. Đúng rồi, còn Huyền Châu nữa!

Thời khắc mấu chốt, Thành Võ Hoàng cảm thấy vẫn là người thân của mình đáng tin cậy nhất. Đám lão thần Lý Hồng kia đang muốn phế truất, nếu tin tức này truyền đi, không ai dám chắc bọn họ có nhân cơ hội làm loạn hay không.

Ngụy Chính Hải vừa đi, Thành Võ Hoàng bất lực ngồi trên ghế rồng. Giờ khắc này, Thành Võ Hoàng cảm thấy bản thân đã già thêm vài tuổi.

Trong Càn cung rộng lớn, Thành Võ Hoàng cô độc ngồi trên ghế rồng. Giờ khắc này, ngoại trừ người thân của mình, ông không muốn gặp ai khác. Văn võ cả triều, hiện giờ Thành Võ Hoàng không biết còn có thể tin vào ai. Đương nhiên người của Niêm Can Xử không tính, bọn họ ở trong mắt của Thành Võ Hoàng không thể xưng là “người” nữa, mà là bóng của ông.

- Cảnh Bưu, Vệ Triển hiện tại đang ở đâu?

Thành Võ Hoàng ngẩng đầu, đột ngột hỏi.

- Bẩm hoàng thượng, Vệ đại nhân trước mắt đang ở thành nhỏ Vu Gia Bình chờ thời cơ ám sát Chu Thiên Giáng. Chỉ vì Lâm Phong vẫn ở cạnh Chu Thiên Giáng bảo vệ, cho nên Vệ Triển đại nhân chậm trễ một chút.

Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu đáp.

- Vu Gia Bình?

Thành Võ Hoàng lẩm bẩm đọc lên.

Ngày đó khi ông bị vây ở Vu Gia Bình, là Chu Thiên Giáng đã liều chết đến cứu Thành Võ Hoàng thoát vây thành công. Cũng khi đó, Chu Thiên Giáng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bên người cũng không còn bao nhiêu binh mã mà lại khởi binh thảo phạt kinh thành, do đó Thành Võ Hoàng mới có thể ngồi trên thiên hạ một lần nữa. Bằng không, hiện giờ giang sơn triều Đại Phong sớm đã rơi vào tay Phùng Hoàng hậu.

Nghĩ đến những điều này, giờ đây hàng loạt công trạng của Chu Thiên Giáng đang lẩn quẩn trong đầu của Thành Võ Hoàng. Hai lần xuất binh kinh thành, giải nguy cho Đại Phong; tiến bắc đến Thiên Thanh, thành công đánh tan mối họa trăm năm ở Bắc Cương. Những công lao này, cái nào cũng đủ để cho Chu Thiên Giáng ngạo mạn quần hùng. Thành Võ Hoàng có đôi khi cũng cảm thấy mình cố ý áp chế, khiến Chu Thiên Giáng nảy sinh bất mãn.

Thành Võ Hoàng cảm thán:

- Thôi bỏ đi, sự tình khẩn cấp, bảo Vệ Triển về trước đi, trẫm cần y.

Cảnh Bưu ngẩn ra, khẽ cúi người:

- Tuân chỉ!

Ánh mắt Cảnh Bưu có một tia hụt hẫng, xem ra bản thân vĩnh viễn không thể thay thế vị trí Vệ Triển ở trong lòng Thành Võ Hoàng.

Buổi tối, Tĩnh Vương, Huyền Nhạc, Huyền Châu bị truyền vào hoàng cung, hai vị Hoàng tử không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Tĩnh Vương lại hiểu rất rõ. Tính toán ngày tháng, y thấy có lẽ Thành Võ Hoàng đã nhận được tin từ Trấn Nam rồi.

Nhìn hai con trai và đệ đệ, Thành Võ Hoàng lập tức trở nên uy nghiêm. Trước mặt người thân, ông không thể để họ thấy nội tâm mình đang khủng hoảng. Thân là hoàng đế Đại Phong, dù khó khăn đến mấy, ông cũng phải tiếp tục kiên cường.

- Cảnh Bưu, ngươi thuật lại chuyện ở Trấn Nam cho bọn họ nghe đi.

Thành Võ Hoàng bình tĩnh nói.

Cảnh Bưu đáp vâng, vội vàng kể lại việc chủ soái đại doanh Trấn Nam bị giam lỏng cho ba người họ. Huyền Nhạc và Huyền Châu vừa nghe liền khiếp sợ đến dựng tóc gáy, Tĩnh Vương lại không có biểu hiện gì, thái độ giống như đang nghe chuyện cười.

- Tĩnh Vương, Huyền nhi, Châu nhi, đối với chuyện này mọi người thấy thế nào?

Thành Võ Hoàng trầm giọng hỏi.

Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên, trợn mắt nói:

- Huyền Nhạc hoàng chất, cháu thân là Thái tử, nói trước đi.

Huyền Nhạc không hề khách khí, đứng ra nói:

- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng lập tức triệu tập binh mã trong thiên hạ, chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh. Trấn Nam bảo vệ biên giới của Đại Phong ta, hiện tại vẫn chưa rõ bọn họ đang mưu đồ bí mật với Đương Vân hay là...

Nói đến đây, Huyền Nhạc nhìn sang Tĩnh Vương bên cạnh, tiếp lời:

-... Hay là thông đồng với Quách Thiên Tín. Cho dù là nguyên nhân gì, nếu đại doanh Trấn Nam tạo phản, nhất định phải diệt trừ bằng mọi giá. Bằng không... Giang sơn Đại Phong sẽ lâm nguy.

Thành Võ Hoàng nhíu mày:

- Nói như vậy, ý của con là chủ trương đánh?

- Đánh! Nhất định phải đánh. Nhi thần cảm thấy cách làm của đại doanh Trấn Nam chính là do Chu Thiên Giáng và Quách Thiên Tín ngầm mưu đồ bí mật, muốn lật đổ triều Đại Phong ta. Chẳng những phải đánh, chúng ta còn phải lập tức giam giữ Quách Thiên Tín.

Huyền Nhạc gấp gáp nói.

- Phụ hoàng, nhi thần phản đối ý kiến của Tam ca.

Huyền Châu chắp tay nói.

Huyền Nhạc nghe thấy liền tức giận nói:

- Huyền Châu, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Bây giờ phụ tử huynh đệ chúng ta nhất định phải một lòng hướng ra ngoài. Nếu không, đại doanh Trấn Nam chưa kịp đánh tới, tự bản thân chúng ta sẽ rối loạn trước.

Thành Võ Hoàng hài lòng gật đầu. Huyền Nhạc nói không sai, người một nhà nhất định phải một lòng mới có thể ngăn cản tất cả mối họa. Tuy nhiên về việc bắt giữ Quách Thiên Tín, ông chắc chắn sẽ không làm.

Huyền Châu không thèm nhìn Huyền Nhạc, vẫn nói với Thành Võ Hoàng:

- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng trước hết nên biết rõ tình huống rồi hẵng định đoạt. Đại quân Trấn Nam là gốc rễ trấn quốc của Đại Phong ta, bọn họ trước giờ luôn trung dũng, tại sao đột nhiên tạo phản? Trong chuyện này tất có nguyên nhân. Nếu tìm ra đúng nguyên nhân để giải quyết, chẳng những có thể diệt trừ tai ương binh đao, còn có thể khiến thần tử trong thiên hạ thấy được lòng nhân đức của phụ hoàng.

Thành Võ Hoàng gật đầu. Huyền Châu nói cũng không tệ, hai đứa con trai tuy có điểm xuất phát khác nhau, một người cứng rắn, mạnh mẽ, một người lại trọng nhân đức. Trong mắt Thành Võ Hoàng, thay đổi gần đây của Huyền Châu quả thật không nhỏ.

Thành Võ Hoàng nhìn sang Tĩnh Vương. Ông vốn nghĩ Tĩnh Vương sẽ chủ động mở miệng, không ngờ vị Vương đệ của mình lại ôm Đả Vương Tiên nhắm mắt lại, giống hệt như đang ngủ.

- Lý Tĩnh, Đại Phong sắp lâm nguy, chẳng lẽ không nói được một chút gìcâu nào à?

Thành Võ Hoàng tức giận trách móc.

Tĩnh Vương dường như tỉnh lại từ mộng đẹp, mở to mắt lắc đầu:

- Hoàng huynh à, vừa rồi thần đệ nhắm mắt suy tư một chút, cảm thấy trong này có chút vấn đề.

- Hả, vấn đề gì?

Thành Võ Hoàng sửng sốt.

- Đại doanh Trấn Nam giam lỏng Trương Trung Cao, bọn họ đã khởi binh chưa?

Tĩnh Vương hỏi Cảnh Bưu.

Cảnh Bưu nhìn Thành Võ Hoàng, lúc này mới đáp:

- Bẩm Tĩnh Vương, căn cứ theo mật báo, đại doanh Trấn Nam ngoại trừ giam lỏng chủ soái ra thì không có hành động gì khác.

Tĩnh Vương mỉm cười:

- Thế thì được rồi, nếu người ta không làm gì hết, chúng ta khẩn trương làm chi?

Vừa nghe thấy, chẳng những là Thành Võ Hoàng tức giận, Huyền Nhạc cũng không nhịn nổi nữa. Mấy ngày nay Tĩnh Vương công khai ủng hộ các lão thần phế truất ngôi vị Thái tử của y, Huyền Nhạc đã bắt đầu hận vị lão thúc này.

- Tĩnh Vương thúc, giam lỏng chủ soái là chuyện lớn, chẳng lẽ vẫn không thể khẩn trương sao?

Huyền Nhạc nghiêm túc nhìn Tĩnh Vương.

- Huyền Nhạc hoàng chất, vậy ý của cháu là muốn xuất binh thảo phạt?

Tĩnh Vương nhìn Huyền Nhạc nói.

- Đúng vậy, bằng không uy danh của Đại Phong ta để ở đâu?

- Vậy được, lão thúc hỏi cháu một câu, chi binh mã nào có thể chiến thắng đại doanh Trấn Nam, ai sẽ đảm nhiệm chủ soái?

- Chuyện này...

Huyền Nhạc nhất thời nghẹn lời.

Trước mắt, người có thể lãnh binh xuất chiến có lẽ chỉ có Sở Vân. Nhưng Sở Vân trước giờ luôn giao hảo với Quách Thiên Tín, Huyền Nhạc đương nhiên sẽ không chọn y quản lý ấn soái.

Thành Võ Hoàng cảm thán:

- Trẫm cũng lo lắng chuyện này. Binh mã đại doanh Trấn Nam tinh tráng, đại doanh Kinh Giao cũng khó mà chống lại. Xem ra chỉ có thể triệu tập binh mã trong thiên hạ, trẫm tự mình dẫn binh thảo phạt mới được. Hiện tại điều khiến trẫm lo lắng nhất không chỉ là Trấn Nam, còn có các lão thần trong triều nữa. Việc này một khi truyền ra, chỉ sợ có người sẽ mượn cơ hội tà thuyết mê hoặc người khác. Hôm nay trẫm gọi mọi người vào đây, chính là muốn người trong nhà chúng ta bàn bạc, xem có biện pháp nào có thể diệt trừ mối họa lớn này.

Huyền Châu lại chắp tay nói:

- Phụ hoàng, nhi thần chủ trương điều tra rõ nguyên nhân, thi hành chính trị nhân từ để tiêu trừ binh loạn. Nhi thần bất tài, nếu phụ hoàng đồng ý, nhi thần nguyện ý tới Trấn Nam điều tra rõ tình hình thực tế.

Bình Luận (0)
Comment