Tĩnh Vương vừa nghe, nghĩ bụng tiểu tử ngốc nhà ngươi nói nhảm, lúc này sao ngươi có thể đi. Tĩnh Vương chưa kịp mở miệng, Thành Võ Hoàng đã lắc đầu bác bỏ:
- Không thể, Trấn Nam đã trở thành nơi nguy hiểm, phụ hoàng không thể cho con mạo hiểm lần nữa.
Bốn huynh đệ phụ tử thương lượng trong Càn cung đến nửa đêm. Quyết định cuối cùng là chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh, triệu tập binh mã đô thành trong thiên hạ tập kết ở đại doanh Bành thành. Nơi đó là yếu đạo Nam Bắc giao nhau, dù đại doanh Trấn Nam đánh tới thì cũng phải đi qua Bành thành.
Xong những việc này, Thành Võ Hoàng lại lệnh cho Niêm Can Xử lập tức bảo Trấn Nam điều tra rõ tình hình, cấp tốc gửi mật tấu về. Ông còn lệnh cho Niêm Can Xử giám sát chặt chẽ triều thần trong kinh, xem bọn họ có hành động gì khác thường. Ngoài ra, việc ở đại doanh Trấn Nam phải bảo mật kỹ lưỡng, bất cứ ai cũng không được tiết lộ ra ngoài.
Tĩnh Vương rất ít nói chuyện, bình thường hứng lên thì chọc vào một câu. Trong mấy người họ, chỉ có Tĩnh Vương hiểu rõ nhất chuyện gì đang xảy ra.
Khi họ xuất cung đã là canh bốn. Huyền Châu không vội về phủ ngay, y đi một vòng cản lại đoàn xe của Tĩnh Vương.
Huyền Châu đi vào xe của Tĩnh Vương, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau, không ai nói câu nào.
- Thế nào? Tiểu tử cháu chạy đến xe lão thúc chỉ để nhìn vào mắt ta thôi à?
Tĩnh Vương không nhịn được nữa, bèn mở lời trước.
- Thúc, xin thúc nói thật với cháu, việc này là do Thiên Giáng gây ra hay do Quách Tướng quân làm?
Huyền Châu mở to mắt, hỏi khéo.
- Ta nói tiểu tử ngươi, tại sao lại không đích thân hỏi Quách Thiên Tín đi?
- Thúc, thúc phải nói thật cho cháu biết. Nếu đúng là Thiên Giáng gây nên, cháu cần phải chuyển lời cho hắn. Chuyện nguy hại đến giang sơn Đại Phong, Huyền Châu cháu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
- Ầy! Ta nói đứa nhỏ này, nếu lão thúc đồng ý, chẳng phải ta sẽ thành phản đồ của Lý gia sao?
Huyền Châu mỉm cười:
- Thúc, ý cháu không phải vậy, chẳng qua cảm thấy đêm nay biểu hiện của thúc hơi khác lạ, cho nên mới...
Huyền Châu nói xong liền mỉm cười.
- Khỉ gió, không ngờ để tiểu tử cháu nhìn ra. Được rồi, thúc ta cũng không giấu cháu nữa, nhưng tiểu tử cháu mấy ngày nay phải phối hợp một chút.
Dứt lời, Tĩnh Vương nói kế hoạch của y với Huyền Châu. Đừng tưởng Tĩnh Vương ngầm thao túng muốn lập Huyền Châu làm Thái tử lần nữa, thực ra hai người chưa từng cùng bàn bạc riêng. Có một số việc đều là do Chu Nhị nói với Huyền Châu nên làm thế nào.
Nghe xong kế hoạch của Tĩnh Vương, Huyền Châu giật mình nhìn vị lão thúc của mình:
- Thúc, thúc không hồ đồ chút nào, vậy được, tiểu chất sẽ nghe theo thúc.
Hai người nhìn nhau cười ha ha, Huyền Châu bước xuống trở về xe của mình. Thành Võ Hoàng và Huyền Nhạc hoảng hốt bố trí cục diện, hai người này lại mừng thầm ở sau lưng. Nếu Thành Võ Hoàng biết được tình hình thực tế, ông còn không bị đệ đệ và con trai chọc tức đến chết tươi hay sao.
Liên tục hai ngày, Tĩnh Vương đều cáo bệnh không vào triều. Tuy nhiên trong hai ngày này, Thành Võ Hoàng phẫn nộ bãi chức ba vị lão thần. Lão Thái Phó Vương Bính Khôn tuy không bị bãi chức, song ngày nào cũng bị Thành Võ Hoàng giận dữ trách mắng đuổi khỏi điện.
Cách làm mạnh tay của Thành Võ Hoàng càng khiến Huyền Nhạc nắm chắc hơn. Thái tử cung hạ lệnh tấu chương lục bộ nhất định phải gửi bản sao đến Thái tử cung, bằng không y sẽ phái người đến đốc thúc.
Đám quần thần dường như đã mất đi hy vọng. Nếu Thành Võ Hoàng ủng hộ Huyền Nhạc như vậy, xem ra bọn họ muốn cứng rắn cũng không được nữa. Ngay khi quần thần bất đắc dĩ chuẩn bị gióng trống thu binh, Tứ Hoàng tử Huyền Châu lại đứng dậy. Huyền Châu tự mình thượng tấu với phụ hoàng, khẩn cầu Thành Võ Hoàng cho y một cơ hội, công bằng tranh ngôi vị Thái tử với Tam ca.
Lúc này Thành Võ Hoàng thấy khó xử, các thần tử quậy thì còn dễ nói, ngay cả Huyền Châu cũng chính thức thượng tấu rồi, ông không thể không nghiêm túc xem xét lại. Thế mạnh của Huyền Nhạc gần như đã đắc tội hết các lão thần, Huyền Châu lập tức được mọi người ủng hộ. Thành Võ Hoàng cũng không thể bãi chức cả Huyền Châu.
Tĩnh Vương cầm chiếc lồng nhàn nhã đùa với chim. Y đoán Niêm Can Xử chắc đã quay lại Trấn Nam điều tra mật tấu rồi. Tĩnh Vương đợi hết hai ngày, chính là đợi tin trở về từ Trấn Nam.
Trời ngả về tây. Đúng lúc người ta buông hết mệt mỏi một ngày để chuẩn bị nghỉ ngơi, Tĩnh Vương lại ăn mặc chỉnh tề, ngồi xe rời khỏi vương phủ.
Tĩnh Vương thấy đã đến lúc ngả bài. Đêm nay y muốn vào cung gặp Thành Võ Hoàng nói chuyện, ép buộc Thành Võ Hoàng phế truất Huyền Nhạc.
Trong thành Vu Gia Bình, Vệ Triển chẳng những nhận được mật tấu từ kinh thành, lão còn nhận được tin tức từ Trấn Nam. Thành Võ Hoàng bảo Vệ Triển về kinh, lão thấy việc này không có vấn đề gì, nhưng tin tức của Trấn Nam lại khiến Vệ Triển kinh hãi không thôi.
Từ sau khi đại doanh phương Bắc bị Chu Diên Thiên làm suy sụp, tinh nhuệ Đại Phong về cơ bản đều ở Trấn Nam. Nếu đại doanh Trấn Nam muốn tạo phản, Vệ Triển thấy triều Đại Phong đã đến lúc lâm nguy. Nghĩ trái nghĩ phải, lão thấy trong chuyện này chắc chắn có liên quan đến Chu Thiên Giáng. Quách Thiên Tín là nhạc phụ của hắn, người có thể nắm giữ đại doanh Trấn Nam cũng chỉ có Quách Thiên Tín.
Vệ Triển vốn định tìm Chu Thiên Giáng để hỏi cho ra lẽ. Nếu việc ở Trấn Nam thật sự là do hắn bảo Quách Thiên Tín làm vậy, Vệ Triển thấy bất luận Lâm Phong cản trở ra sao, lão cũng phải giết chết Chu Thiên Giáng, giải trừ mối họa cho Đại Phong.
Tuy nhiên Mục Kỳ lại khuyên giải Vệ Triển, ông cảm thấy việc này hẳn là không có liên can đến Chu Thiên Giáng. Trước giờ hắn chưa từng đến Trấn Nam, căn bản không hề quen biết tướng lĩnh ở đó. Mặc dù đã gặp qua vài người ở Quách phủ, người ta cũng không thể vì hắn mà phạm phải tội tru di cửu tộc. Hơn nữa Quách Thiên Tín đang ở kinh thành, Chu Thiên Giáng cũng không thể nào để mặc nhạc phụ gặp nguy hiểm mà lập cơ nghiệp cho riêng mình. Với hiểu biết của họ về Chu Thiên Giáng, tiểu tử này quả thật không phải là người như thế.
Mục Kỳ vừa phân tích xong, Vệ Triển cũng trở nên hồ đồ. Nếu việc ở Trấn Nam không liên quan đến hai người này, chẳng lẽ thật sự là do Trương Trung Cao khiến mọi người phẫn nộ? Vệ Triển không dám ở lại Vu Gia Bình nữa, lão khẩn trương cùng Mục Kỳ quay về kinh thành.
Đừng tưởng Vệ Triển không cáo từ Lâm Phong, chân trước lão vừa rời đi, Chu Thiên Giáng liền nhận được tin tức.
Trong thư phòng ở tiểu viện, Chu Thiên Giáng đọc kỹ hai lần thư Quách Thiên Tín nhờ Chu Nhị chuyển tới.
Chu Thiên Giáng đặt thư xuống, đứng lên cảm thán:
- Hầy, Tĩnh Vương ơi Tĩnh Vương, thật không ngờ ngài sẽ làm vậy.
Chu Thiên Giáng lắc đầu. Đúng là hắn không nhìn ra vị Vương gia nhạc phụ này có thể hại người, ra tay còn độc hơn cả hắn.
Đại Ngưu không biết xảy ra chuyện gì. Nhìn Chu đại quan nhân lẩm bẩm gọi tên của Tĩnh Vương mà lắc đầu, gã chợt thót tim.
- Đại nhân, Tĩnh Vương chết rồi sao?
Đại Ngưu vội hỏi.
Chu Thiên Giáng sửng sốt:
- Điên hả! Mẹ nó, nhạc phụ ngươi chết thì có.
- Vậy... vậy tại sao ngài lại gọi tên của Tĩnh Vương rồi lắc đầu?
Chu Thiên Giáng nhìn Đại Ngưu, bỗng nhiên bật cười:
- Đến đây, ta nói ngươi nghe.
Dù sao trong phòng cũng không có người khác, Chu Thiên Giáng kể tình hình với Đại Ngưu, cũng coi như chia sẻ một chút niềm vui của mình.
Vừa rồi Chu Thiên Giáng đã đọc hết thư Quách Thiên Tín gửi tới, hơn nữa Chu Nhị còn kể lại tường tận tình hình trước mắt ở kinh thành. Trong lòng hắn đã có suy đoán, Huyền Nhạc về cơ bản là xong rồi. Bất kể là kiếp trước hay là hiện tại, rất nhiều người đều giống như thế. Trước khi làm quan thì chăm chỉ, đối xử rộng lượng, một khi làm quan rồi thì bản chất con người liền biến đổi. Dựa theo phân tích tâm lý học ở kiếp trước, những loại người này là điển hình của sự bùng nổ sau khi chịu nhiều áp lực. Huyền Nhạc chính là loại người này, luôn muốn dùng quyền thế khiến người khác thần phục, song lại khơi dậy phẫn nộ của mọi người.
Đại Ngưu nghe xong cười hì hì:
- Đại nhân, ngài nói tiểu tử Huyền Nhạc này trước kia đối đãi với đại nhân rất tốt, vậy mà cứ kiếm chuyện với chúng ta, chẳng phải y muốn chết sao. Đại Ngưu tôi đã sớm nhìn ra, ai đối nghịch với đại nhân đều gặp xui xẻo.
Chu Thiên Giáng cười:
- Đại Ngưu, nịnh bợ không tệ đâu, về sau tiếp tục cố gắng. Với trình độ nịnh nọt này, võ công của ngươi sẽ ngày càng tiến bộ. Chỉ có điều tiểu tử Huyền Nhạc này còn oan uổng hơn người mẹ Đậu Nga của y.
Tâm tình Chu đại quan nhân cực kỳ vui vẻ, hắn nói đùa với Đại Ngưu.
- Đại nhân, ý của ngài là con ngỗng của Huyền Nhạc đã thất bại trong khi đang đấu ngỗng à (1) ? Thật ra tiểu tử kia giống chó điên hơn, gặp ai thì cắn người đó, ngài phải nói là oan hơn đấu chó mới đúng.
(1) Trong tiếng Trung, từ Đậu Nga đọc gần giống với đấu ngỗng, cho nên Đại Ngưu đã nghe nhầm.
Chu Thiên Giáng cười khổ, không tranh cãi với Đại Ngưu. Hắn đứng lên đi về phía tiền sảnh, hắn phải đem tin tức nói cho đám người Lâm Phong và Chu Nhất.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng trị vì lâu như vậy, chuyện lần này khiến ông cảm thấy mệt mỏi nhất, loạn trong loạn ngoài đều hè nhau kéo tới. Đường đường là hoàng đế Đại Phong, muốn triệu tập binh mã thiên hạ lại không dám đến Binh bộ, mà bảo Niêm Can Xử cầm kim bài tới đô phủ trong thiên hạ. Không chỉ vậy, đau lòng nhất là hai đứa con trai của ông lại đấu đá công khai. Triều chính bất ổn, Thành Võ Hoàng cũng không dám lãnh binh thảo phạt.
Mật báo thứ hai từ Trấn Nam đã gửi đến, Thành Võ Hoàng sau khi xem xong cũng có chút mơ hồ. Đại doanh Trấn Nam chỉ giam lỏng chủ soái Trương Trung Cao, không hề khởi binh tiến bắc. Theo điều tra của Niêm Can Xử, họ không phát hiện trong doanh có việc chỉnh đốn binh mã. Thành Võ Hoàng nghĩ cả nửa buổi, quyết định trước tiên giải quyết hết việc ở kinh thành rồi tính sau. Nhắm vào các thần tử trong triều, ông muốn giết một đám nhốt một đám, dùng thủ đoạn tàn độc để ổn định thế cục.