Ngay lúc Thành Võ Hoàng cầm bút viết một bảng danh sách, chuẩn bị lệnh cho Ngự lâm quân truy nã, Ngụy Chính Hải nói Tĩnh Vương có chuyện quan trọng cầu kiến.
Thành Võ Hoàng sửng sốt, nghĩ bụng vị đệ đệ này chẳng phải nói hôm đó về liền bị nhiễm phong hàn đó ư, sao lúc này lại đột nhiên vào cung cầu kiến.
- Tuyên!
Thành Võ Hoàng đặt bút xuống, cất danh sách đi.
Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên hớn hở chạy vào. Thành Võ Hoàng thấy dáng vẻ này không giống bị nhiễm phong hàn mà giống uống máu gà hơn, còn có chút hưng phấn nữa.
- Thần đệ tham kiến hoàng huynh.
- Miễn đi, Tĩnh Vương, nhìn khí sắc này của đệ không giống như bị bệnh.
Thành Võ Hoàng buồn bực nói.
Thành Võ Hoàng nghĩ bụng thiên hạ loạn đến nước này rồi, Tĩnh Vương ngươi không đứng ra giúp ta một tay, lại còn trốn ở nhà giả bệnh.
- Ha ha, hoàng huynh mắt sáng như sao, thần đệ quả thật không có bệnh.
Tĩnh Vương thản nhiên nói.
Thành Võ Hoàng tối sầm mặt:
- Lý Tĩnh, giang sơn Lý gia chúng ta sắp giữ không được nữa, không ngờ đệ còn giả bệnh trong lúc khẩn cấp thế này, muốn chọc vi huynh mệt chết đệ mới vừa lòng à?
- Không không, hoàng huynh hiểu lầm rồi. Hai ngày này thần đệ cũng không nhàn rỗi, đệ giúp huynh phán đoán thế cục Đại Phong, xem làm thế nào mới có thể chuyển nguy thành an.
- Hả?
Thành Võ Hoàng vừa nghe, sắc mặt liền hòa hoãn. Xem ra Tĩnh Vương vẫn chưa quên mình là con cháu Lý gia, không ngờ còn giúp ông suy nghĩ đối sách.
- Hiền đệ, mau nói cho vi huynh, đệ nghĩ ra được đối sách gì rồi?
Thành Võ Hoàng liền đổi thành bộ mặt tươi cười hỏi.
Tĩnh Vương thầm nhủ giúp nghĩ cách liền biến thành "Hiền đệ", giả bệnh thì gọi thẳng tên, người này cũng thật là.
- Hoàng huynh, trước mắt Đại Phong ta có ba nguy cơ. Một là triều thần kinh thành và mối nguy Thái tử, hai là đại doanh Trấn Nam có ý phản loạn, ba là Chu Thiên Giáng có mối họa chiến tranh. Thử hỏi hoàng huynh, huynh cảm thấy trong ba điểm này, điểm nào quan trọng nhất?
Tĩnh Vương đi đến bên bàn đặt Đả Vương Tiên xuống, nghiêm túc hỏi.
Thành Võ Hoàng im lặng gật đầu, xem ra Tĩnh Vương quả thực đang nghĩ đối sách, ba điểm này phân tích rất thấu đáo.
- Vi huynh cho rằng, Trấn Nam quan trọng nhất, kế đến là kinh thành, còn Chu Thiên Giáng... không làm được gì cả.
Thành Võ Hoàng nói.
Tĩnh Vương lắc đầu:
- Huynh nói ngược rồi, quan trọng nhất trong ba điểm này thật ra là Chu Thiên Giáng.
- Tĩnh Vương, ta biết ý của đệ, cho rằng đại doanh Trấn Nam khởi binh tạo phản để ủng hộ Chu Thiên Giáng. Thật ra không phải, đại doanh Trấn Nam binh hùng tướng mạnh, hắn không thể áp chế được. Có lẽ lúc đầu khởi binh, bọn họ sẽ cùng nhau viện trợ, nhưng cuối cùng nhất định sẽ quân ai nấy chiến. Cho nên chỉ cần khống chế Trấn Nam, Chu Thiên Giáng nhiều nhất chỉ là giặc cỏ mà thôi.
Thành Võ Hoàng khinh thường nói.
Tĩnh Vương nghiêm túc lắc đầu:
- Hoàng huynh, huynh biết Chu Thiên Giáng có bao nhiêu binh mã chứ?
Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, chút binh mã ở An Viễn và Thục Thiên không lọt vào mắt của trẫm.
Tĩnh Vương lạnh lùng cười:
- Hoàng huynh ơi hoàng huynh, nếu huynh xem thường Chu Thiên Giáng như vậy, giang sơn Lý gia ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay huynh. Có thể huynh vẫn chưa biết binh mã trong thành An Viễn đều không phải là người Đại Phong ta, mà là đại quân Ô Tộc của Thiên Thanh. Sở Vân sở dĩ cứ chần chừ không chiếm An Viễn là vì Sở Vân hiểu, đại doanh Kinh Giao dù có xuất động toàn bộ, chỉ sợ cũng không chiếm được thành nhỏ An Viễn.
Thành Võ Hoàng biến sắc. Ông đã sớm nhận được tin thành An Viễn bị một đám phỉ tặc chiếm cứ, còn lệnh cho Sở Vân xuất binh thảo phạt, kết quả vẫn không có động tĩnh. Thành Võ Hoàng chỉ lo đối phó với triều thần nên chưa từng hỏi qua. Hiện giờ Tĩnh Vương nói vậy, ông như thể rơi vào hố băng. Nếu binh mã của Chu Thiên Giáng gióng như Tĩnh Vương đã nói, cộng thêm đại doanh Trấn Nam, chẳng phải là muốn thay đổi triều đại sao.
- Tĩnh Vương, đây không phải là trò đùa, đệ nói thật chứ?
Thành Võ Hoàng chăm chú nhìn Tĩnh Vương.
- Có cái đầu trên cổ đệ đảm bảo.
Tĩnh Vương ngẩng đầu nói.
Nghe thấy lời này, Thành Võ Hoàng hít một hơi thật sâu. Tuy Niêm Can Xử có mặt khắp nơi, nhưng cũng không ở mọi hang cùng ngõ ngách. Chu Thiên Giáng đang âm thầm phát triển thực lực, Niêm Can Xử vẫn chưa dò được chứng cứ rõ ràng. Thành Võ Hoàng bắt đầu lo lắng, ông lo tiếp theo đại quân Chu Thiên Giáng sẽ tiến đến kinh thành.
- Hoàng huynh không cần quá lo, thần đệ đã nghĩ ra cách rồi.
Tĩnh Vương đổi đề tài, y đã có dự tính trước.
- Có cách? Nói mau!
Thành Võ Hoàng đứng bật dậy. Sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, Thành Võ Hoàng trước giờ luôn bình tĩnh cũng có chút bối rối.
Tĩnh Vương đằng hắng, trầm giọng nói:
- Thật ra tiểu tử Chu Thiên Giáng khó mà tách khỏi Lý gia chúng ta, hắn vẫn chưa khởi binh nên vẫn có tác dụng với Lý gia. Nguyệt Tân của huynh, Ngọc nhi nhà đệ, còn có Dĩnh tử nhà Thiên Tín, huynh nói xem có ai không phải là khuê nữ của Lý gia. Bất luận hoàng huynh có thừa nhận hay không, tiểu tử này đã nên duyên phu phụ với nha đầu tiểu Thất, xem như huynh đã là nhạc phụ của hắn. Thần đệ cảm thấy nếu động đến binh đao, chi bằng chiêu hàng.
Nghe xong, gương mặt già nua của Thành Võ Hoàng muốn xệ xuống theo. Tiên đế để lại ba con trai, khuê nữ hai người kia gả đi quang minh chính đại, tại sao đến lượt hoàng thượng chân chính như ta thì công chúa lại bỏ trốn. Có điều Thành Võ Hoàng cảm thấy Tĩnh Vương nói có lý. Ba nha đầu Hoàng thất đi theo Chu Thiên Giáng, tiểu tử này phải cân nhắc kỹ càng. Trước mắt triều chính đại loạn, Trấn Nam bất ổn, nếu xuất binh thảo phạt cũng không phải thượng sách.
- Tĩnh Vương, đệ nghĩ nếu chiêu hàng, tên khỉ gió Thiên Giáng sẽ nghe sao?
Thành Võ Hoàng nói xong liền từ tốn ngồi xuống.
- Hoàng huynh, còn phải xem chiêu hàng như thế nào. Nếu dựa vào một tờ thánh lệnh, vậy chắc chắn không được. Cho nên thần đệ phân tích thế này, thật ra trước mắt ba nguy cơ của triều Đại Phong ta, xét đến cùng đều liên quan đến Chu Thiên Giáng. Sau khi Huyền Nhạc làm Thái tử luôn một mực muốn giết hắn diệt trừ hậu hoạn, việc này đứng từ góc độ giang sơn Lý gia ta suy xét thì không sai. Nhưng Huyền Nhạc hơi nóng vội rồi, ngược lại khơi dậy sự cảnh giác của Chu Thiên Giáng. Do đó thần đệ cho rằng, muốn chiêu hàng hắn, chúng ta phải giải quyết việc tranh giành Thái tử trước. Thần đệ ủng hộ phế truất Huyền Nhạc, cũng dựa vào giao hảo giữa Huyền Châu và Chu Thiên Giáng mà bảo Huyền Châu ra mặt chiêu hàng, thần đệ đảm bảo tuyệt đối không sai sót. Nếu làm thế, Chu Thiên Giáng vẫn còn có ích cho Đại Phong ta, chống giặc ngoài về sau phải dựa vào hắn.
Thành Võ Hoàng sa sầm mặt:
- Ý của đệ là bảo trẫm thỏa hiệp với triều thần?
- Hoàng huynh, những thần tử này không phải là thần dân của huynh sao, bọn họ dốc sức đề cử Huyền Châu cũng là nghĩ cho triều Đại Phong, không hại đến Đại Phong.
Tĩnh Vương cười nói.
Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, trong đầu đang cân nhắc nặng nhẹ. Nếu là trước kia, Thành Võ Hoàng có lẽ sẽ chửi Tĩnh Vương tối tăm mặt mũi. Nhưng hiện tại, Thành Võ Hoàng không thể không bình tĩnh lại, vì giang sơn xã tắc Đại Phong mà suy nghĩ. Thành Võ Hoàng biết giao hảo giữa Huyền Châu và Chu Thiên Giáng, cộng thêm ba nha đầu Ngọc nhi kia, có lẽ sẽ khiến Chu Thiên Giáng hồi tâm chuyển ý. Nếu động đến binh đao, thắng thua chưa định, hơn nữa của cải triều Đại Phong có thể sẽ tiêu sạch hết. Trận chiến này nên đánh hay chiêu hàng, Thành Võ Hoàng đang nghiêm túc cân nhắc.
- Tĩnh Vương, còn việc ở đại doanh Trấn Nam, đệ nghĩ nên giải quyết như thế nào?
Thành Võ Hoàng đột ngột hỏi.
- Thật ra hoàng huynh là người trong cuộc nên u mê, chỉ cần chiêu hàng Chu Thiên Giáng, việc ở đại doanh Trấn Nam sẽ được giải quyết. Đừng tưởng đại doanh Trấn Nam đã đổi mới chủ soái, uy tín của Quách Thiên Tín vẫn không giảm. Nếu chiêu hàng được Chu Thiên Giáng, hắn sẽ khuyên nhạc phụ ra mặt, bảo đại doanh Trấn Nam nghe theo chỉ lệnh triều đình. Cho dù Chu Thiên Giáng không nói, đến lúc đó thần đệ cũng lấy cớ chiêu hàng mà khuyên bảo Quách Thiên Tín ra mặt giải quyết việc này.
- Tĩnh Vương, vậy tại sao đệ không đi khuyên Thiên Tín bây giờ, bảo y gửi thư cho Trấn Nam để bình ổn việc này?
Thành Võ Hoàng nghi hoặc nhìn Tĩnh Vương. Giờ khắc này, trong lòng ông bỗng nhiên dấy lên một tia nghi ngờ.
- Ta nói hoàng huynh, Thiên Tín đã nghỉ ở nhà rồi, hiện giờ bảo đệ tìm Quách Thiên Tín, người ta dựa vào đâu mà xuất lực. Nếu như hoàng huynh làm theo những gì thần đệ nói, thần đệ có thể đi một chuyến đến Quách phủ nói về việc này. Huynh thử nghĩ đi, Quách Thiên Tín cũng muốn gặp lại con gái, ai không muốn sau này được bế ôm con cháu. Đến lúc đó thần đệ sẽ nói chỉ cần Thiên Tín lão đệ bình ổn Trấn Nam, hoàng huynh sẽ không truy cứu tội lỗi của Chu Thiên Giáng nữa. Nếu biết hoàng huynh không truy cứu đại tội mưu phản của hắn, Quách Thiên Tín nhất định sẽ ra mặt khuyên tướng lĩnh đại doanh Trấn Nam.
Tĩnh Vương ra vẻ lo nước lo dân, cho thấy mình hai ngày nay lao tâm đến mức nào.
Thành Võ Hoàng tựa lưng vào ghế từ từ cân nhắc. Tĩnh Vương cũng không vội, y biết trước mắt quốc khố trống rỗng, không đủ để duy trì một trận đại chiến. Thành Võ Hoàng cuối cùng sẽ chấp nhận đề nghị của y.
- Tĩnh Vương, việc này trọng đại, vi huynh muốn cân nhắc một chút. Nếu không có chuyện gì khác thì đệ về trước đi, ngày mai vi huynh sẽ cho đệ câu trả lời.
Thành Võ Hoàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa quyết định được, chỉ có thể bảo Tĩnh Vương hồi phủ trước, ông sẽ suy nghĩ kỹ càng.
Tĩnh Vương đi khỏi, Càn cung vắng vẻ chỉ còn Thành Võ Hoàng và Ngụy Chính Hải. Thành Võ Hoàng cả nửa buổi không nói câu nào, sắc mặt lúc âm trầm lúc điềm tĩnh, dọa Ngụy Chính Hải ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Chính Hải, lập tức truyền Huyền Nhạc cung.
Thành Võ Hoàng rốt cục đã có quyết định. Về chuyện này, ông nghĩ nên nghe chút ý kiến của Huyền Nhạc.