Trong hoàng cung, Huyền Nhạc không ngờ vị thân thúc kia sẽ đề xuất chủ ý thúi hoắc như vậy. Nhưng sự thật tàn khốc ở ngay trước mặt, Huyền Nhạc cũng không tiện phản bác. Nếu y nhất quyết ngồi ở vị trí Thái tử, các mối đe dọa đến giang sơn Đại Phong trước mắt khó mà giải quyết. Huyền Nhạc và Thành Võ Hoàng đều hiểu rõ, chỉ cần Huyền Nhạc vẫn là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Chu Thiên Giáng tuyệt đối sẽ không bị chiêu hàng. Nhưng nếu bảo y đưa hai tay dâng vị trí Thái tử cho Huyền Châu, Huyền Nhạc không tài nào cam lòng.
- Phụ hoàng, cơ nghiệp trăm năm của Đại Phong ta không ngờ lại để cho bọn tặc tử uy hiếp, bây giờ nhi thần phải nhường lại ngôi Thái tử, thật sự không cam lòng. Huống chi, cho dù nhi thần có đồng ý, sau này chẳng phải cũng bị uy hiếp đó thôi?
Huyền Nhạc mặt lạnh như băng, hừng hực lửa giận nói.
- Nhạc nhi, phụ hoàng biết những gì con đã làm cũng vì Đại Phong. Về sau bất kể là ai kế thừa đại nghiệp của phụ hoàng, phụ hoàng chỉ hy vọng huynh đệ các con đừng tranh giành nữa, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới không bị người ngoài uy hiếp.
Thành Võ Hoàng trầm trọng nói.
- Phụ hoàng, nhi thần có thể vì giang sơn xã tắc chịu đựng mọi nhục nhã, nhưng nhi thần chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.
- Hửm? Kỳ lạ ở điểm nào?
Thành Võ Hoàng nhíu mày.
Huyền Nhạc lắc đầu:
- Phụ hoàng, cụ thể thì con không nói được. Có điều nhi thần cảm thấy những việc này đến dồn dập, tại sao lại trùng hợp phát sinh cùng một lúc?
Thành Võ Hoàng cười chua chát, nói:
- Con của ta à, thật ra có kéo tới cùng lúc hay không thì không thành vấn đề. Quan trọng nhất chính là thành viên hoàng thất chúng ta không nắm binh quyền trong tay. Từ thời thái tổ, Hoàng tử còn có thể nắm binh quyền hoặc không. Đến thời ông của con thì lại không kéo dài, binh quyền rơi vào tay họ khác. Sau này Tĩnh Vương thúc cũng quản lý binh quyền một thời gian ngắn, nhưng bà nội con sợ y uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của trẫm, nên lại đem binh quyền giao cho người ngoài. Phụ hoàng thấy con nhường lại ngôi Thái tử cũng tốt. Phụ hoàng chuẩn bị cho con quản lý đại doanh phương Bắc, thu binh quyền về trong tay hoàng thất chúng ta. Đến lúc trẫm về miền cực lạc, nếu Tứ đệ con có thể quản lý thiên hạ, con nên dốc sức phò trợ nó. Một khi triều chính bị người ngoài nắm giữ, con chỉ huy xuôi nam cướp lại giang sơn.
Thành Võ Hoàng nói ra lời này đồng nghĩa với bày tỏ thái độ của mình. Dựa vào thế cục trước mắt, ông chỉ có thể nghe theo đề nghị của Tĩnh Vương. Nhưng về thế cục trong tương lai, Thành Võ Hoàng đã tính toán xong xuôi. Bao gồm cả đại doanh Trấn Nam, chỉ cần mọi chuyện được bình ổn, Thành Võ Hoàng sẽ sai Vệ Triển bí mật ám sát một vài tướng lĩnh trọng yếu, đổi mới một lần nữa.
Hôm sau Thành Võ Hoàng không tảo triều. Mãi đến trưa, Thành Võ Hoàng mới cho gọi lục bộ Thượng thư, Quốc Tử Giám Chủ bạc, Tĩnh Vương và hai người con trai vào cung.
Trong những người này, chỉ có Tĩnh Vương biết chuyện gì sắp phát sinh, trong lòng cũng khá điềm tĩnh. Lục bộ Thượng thư thấy Huyền Nhạc có vẻ bất mãn, ai cũng giương mắt lạnh lùng nhìn nhau. So với Huyền Nhạc kiêu ngạo phách lối trước kia, hôm nay Thái tử Huyền Nhạc chẳng những mặc lại y phục Hoàng tử, hơn nữa y còn có vẻ sầu não.
Khuôn mặt Thành Võ Hoàng lại trở về vẻ trang nghiêm ở triều đình, ông nở nụ cười thản nhiên. Ngồi sau ngự án trong Càn cung, Thành Võ Hoàng bình tĩnh nói:
- Chư vị thần công, mấy ngày nay quân thần chúng ta đã căng thẳng vì ngôi Thái tử, đến cả Châu nhi cũng chính thức dâng sớ. Hôm nay, trẫm ở ngay trước mặt mọi người cho một câu trả lời thỏa đáng.
Thành Võ Hoàng ngập ngừng một chút rồi tiếp lời:
- Triều Đại Phong ta từ khi mở biên cương trăm năm qua, có thể nói chưa bao giờ có việc phế truất Thái tử, nhưng không có nghĩa là không thể xuất hiện. Dựa vào biểu hiện của Nhạc nhi khi làm Thái tử, quả thực khiến chúng thần công rất không hài lòng. Triều chính một quốc gia không tách rời khỏi quân vương, lại không tách rời khỏi chư vị thần công. Không có chư vị thần công xử lý, trẫm dựa vào đâu mà ngồi vững trên giang sơn Đại Phong. Cho nên trẫm đã suy nghĩ cặn kẽ, quyết định thuận theo ý kiến của mọi người, phế truất ngôi Thái tử của Huyền Nhạc.
Thành Võ Hoàng nói xong, lục bộ trọng thần và Vương Bính Khôn đều kinh ngạc, ai ai cũng mừng rỡ.
Vương Bính Khôn liền quỳ xuống:
- Ngô hoàng thánh minh!
Vương Bính Khôn kích động đến độ lệ tuôn như mưa, đây có lẽ là đại sự cuối cùng trong đời mà lão trải qua.
Huyền Nhạc buồn bực trừng mắt nhìn Vương Bính Khôn, nghĩ bụng Huyền Nhạc ta cũng vì triều Đại Phong, mắc gì hận ta đến như vậy. Đám lão thần các ngươi mù hết rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày phải hối hận.
Tin Thái tử Huyền Nhạc bị phế vừa lan truyền, khắp nơi đều rúng động. Xe ngựa thi nhau kéo đến Hoàng Tử Phủ của Huyền Châu, hầu như các quan lại đều tới chúc mừng. Hai ngày sau, Tĩnh Vương lại mở triều đường, Huyền Nhạc chính thức rời ngôi vị Thái tử ngay trước mặt bài vị tổ tông trong không khí trang nghiêm.
Bên này vừa thoái vị, bên Huyền Châu liền lên ngôi Thái tử. Khác với trước đó, quần thần không hề vui mừng ca tụng mà chỉ im lặng triều bái. Thành Võ Hoàng lại không mở đại tiệc quần thần, chỉ gọi Tĩnh Vương và Huyền Châu vào cung sau khi kết thúc nghi thức.
Chuyện của Huyền Nhạc đã giải quyết xong, tảng đá lớn trong lòng Thành Võ Hoàng vẫn chưa được hạ xuống. Đại doanh Trấn Nam và Chu Thiên Giáng đều đang như hổ rình mồi, hai việc này chỉ có thể giao cho Tĩnh Vương và Huyền Châu.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tĩnh Vương, Thành Võ Hoàng bỗng nhiên muốn tẩn y một trận. Thành Võ Hoàng làm lơ Tĩnh Vương, đưa mắt nhìn Huyền Châu thận trọng đứng bên cạnh.
- Châu nhi, hiện giờ con đã lên ngôi Thái tử, thân phận khác với trước kia. Hy vọng vết xe đổ của Tam ca Huyền Nhạc có thể làm tấm gương cho con. Người làm vua không thể tách rời khỏi thần tử, đối xử tử tế với thần tử chính là đối xử tử tế với thiên hạ.
- Nhi thần cẩn tuân theo lệnh phụ hoàng, nhất định khiêm tốn hành sự, học hỏi kinh nghiệm xử lý triều chính từ chư vị thần công.
Huyền Châu cúi người nói.
Thành Võ Hoàng hài lòng gật đầu:
- Còn nữa, giữa con và Tam ca cũng không nên có hiểu lầm gì. Chung quy là huyết mạch hoàng thất, một ngày nào đó con sẽ hiểu tình huynh đệ thủ túc hơn hẳn người dưng khác họ.
Nói đến đây, Thành Võ Hoàng nhìn sang Ngụy Chính Hải:
- Đi! Truyền Dung Hoàng Hậu lại đây.
Ngụy Chính Hải ngẩn ra. Dung Hoàng Hậu đã bị giam lỏng nhiều ngày, bất thình lình lại nhớ tới nàng ta. Ngụy Chính Hải không dám chậm trễ, đáp vâng một tiếng rồi khẩn trương chạy ra ngoài.
Chỉ lát sau, Dung Hoàng Hậu đi đến, sắc mặt nàng tái nhợt. Dung Hoàng Hậu nhìn Thành Võ Hoàng, khẽ cúi người:
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
Thành Võ Hoàng nhìn vẻ mặt tiều tụy của Dung Hoàng Hậu, trong lòng cũng có chút xót xa:
- Người đâu, ban tọa cho Hoàng hậu nương nương.
Dung Hoàng Hậu sửng sốt. Nàng vốn tưởng Thành Võ Hoàng gọi vào điện để chuẩn bị xử trí, không ngờ thân phận Hoàng hậu của mình lại được Thành Võ Hoàng gọi ra.
Thấy Dung Hoàng Hậu đã an vị, Thành Võ Hoàng đứng lên cảm thán:
- Từ khi tiểu Thất bỏ chạy theo Chu Thiên Giáng, trẫm cũng nhất thời tức giận, rất muốn tước bỏ danh hiệu Hoàng hậu nhốt nàng vào lãnh cung. Nhưng hôm trước phía nam có truyền tin đến, nói tiểu tử Thiên Giáng đối xử tốt với con gái trẫm, đã chính thức cưới tiểu Thất làm vợ.
Nói đến đây, Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, ông chỉ đơn giản là tìm chút thể diện cho mình, ý bảo Tĩnh Vương đừng hòng lắm lời. Tĩnh Vương lại thầm hí hửng, nghĩ bụng tiểu Thất của huynh lại xếp sau Ngọc nhi nhà ta. Chút niềm vui trong lòng Tĩnh Vương không qua được ánh mắt của Thành Võ Hoàng, nghĩ đến đây
Thành Võ Hoàng bực muốn nhức răng.
Thành Võ Hoàng kiềm chế lửa giận, nói tiếp:
- Trẫm cũng nghĩ qua rồi, đoạn nhân duyên này nếu trời xanh đã an bài, vậy trẫm cũng thuận theo thiên ý. Có điều Thiên Giáng vẫn là tội thần, nếu muốn trở thành Phò mã của trẫm, phải có một lý do thích hợp để ăn nói với chúng thần. Cho nên trẫm quyết định chiêu hàng Chu Thiên Giáng, không truy cứu tội lỗi của hắn nữa. Châu nhi, phụ hoàng biết con và Chu Thiên Giáng có quan hệ không tệ, trẫm muốn để con làm Chiêu hàng sứ, liệu có thể đảm nhiệm được không?
Trong lòng Huyền Châu lấy làm mừng rỡ, bản thân y vì việc này mới tranh làm Thái tử. Huyền Châu quỳ xuống đất:
- Nhi thần nhất định sẽ làm tròn sứ mệnh.
Thành Võ Hoàng xua tay:
- Con khoan đồng ý vội, phụ hoàng còn có một phần chỉ thị, bất cứ ai cũng không được tự ý mở ra, nhất định phải để đích thân Chu Thiên Giáng xem qua mới được. Nếu hắn đồng ý yêu cầu trẫm đề ra, hắn sẽ xứng đáng trở thành Phò mã. Nếu không đồng ý, con có thể nói với Thiên Giáng chờ thiết kỵ của trẫm đi. Còn nữa, Hoàng hậu cũng có thể viết một phong thư cho nha đầu tiểu Thất, nói cho tiểu Thất biết, trẫm... không trách nó.
Dung Hoàng Hậu vừa nghe thấy liền kích động quỳ xuống:
- Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng khai ân.
Tĩnh Vương nghe vậy liền sửng sốt:
- Hoàng huynh, huynh có điều kiện gì, thần đệ cảm thấy hay là chúng ta thương lượng một chút cho thỏa đáng.
Tĩnh Vương nghĩ bụng nếu có điều kiện khắc nghiệt gì, y sẽ kịp thời thông báo cho Chu Thiên Giáng để hắn chuẩn bị.
Thành Võ Hoàng trừng mắt:
- Trẫm thân là vua của một nước, còn cần phải thương lượng với người khác sao?
Thành Võ Hoàng nghĩ, tiểu tử Chu Thiên Giáng này đã cướp con gái của trẫm, ép buộc con trẫm thoái vị, nếu trẫm không lập chút chướng ngại cho hắn, chắc chắn còn nghĩ mình sợ hắn.
Tĩnh Vương đành câm nín, y biết Thành Võ Hoàng đang buồn bực trong lòng, y dứt khoát khóa miệng cho rồi.
Huyền Châu cẩn thận tiếp nhận hoàng dụ được phong bằng sáp, cất vào trong ngực áo:
- Nhi thần tuân chỉ, ngày mai nhi thần sẽ rời kinh xuôi nam.
- Đừng gấp, con phải đợi Tĩnh Vương thúc làm xuôi một chuyện quan trọng khác mới có thể đi.
Dứt lời, Thành Võ Hoàng liền nhìn về phía Tĩnh Vương.
Trong lòng Tĩnh Vương biết rõ, ông muốn bảo y đi tìm Quách Thiên Tín giải quyết việc ở đại doanh Trấn Nam.
- Hoàng huynh yên tâm, đợi lát nữa thần đệ sẽ đến Quách phủ.
Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên nói.
- Tại sao phải đợi lát nữa, chẳng lẽ bây giờ không thể đi à?
Thành Võ Hoàng tức giận nói.
- A!
Tĩnh Vương sửng sốt, nghĩ bụng không phải huynh tìm ta có việc đó sao, bằng không đã sớm đi rồi.
Có điều Tĩnh Vương cũng hiểu Thành Võ Hoàng cố ý bới móc chuyện này, hẳn là muốn trút giận lên người làm đệ đệ này. Nếu đã vậy, Tĩnh Vương quả quyết trốn biệt, lập tức cáo từ Thành Võ Hoàng rồi tới phủ Đại tướng quân.
Rời hoàng cung, Tĩnh Vương vừa nghĩ tới về sau có thể nhìn thấy con gái của mình rồi, y vui vẻ huýt sáo.
Tốn nhiều trí thông minh như vậy, cuối cùng mọi chuyện cũng đâu vào đó, Tĩnh Vương đột nhiên thấy mình giống một gian thần. Mưu hại hoàng chất, lừa gạt hoàng huynh, giúp đỡ phản thần. Đợi đến đại lễ bái tế liệt tổ liệt tông, Tĩnh Vương nghĩ bụng đừng nên chọc tức tổ tông đến mức họ bò dậy từ hoàng lăng mà xử y.