Trong phủ Đại tướng quân Trấn Nam, Quách Thiên Tín mặc dù không tham gia nghi lễ lên ngôi của Huyền Châu, nhưng vừa biết tin Huyền Nhạc bị phế, Quách Thiên Tín không khỏi vui mừng nhướng mày. Từ sự việc này, Quách Thiên Tín biết rằng kế hoạch của Tĩnh Vương đã thành công.
Quách Thiên Tín sai người làm mấy món ăn nhẹ, cùng với thân binh thị vệ trưởng uống rượu. Người gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải má, Quách Thiên Tín hôm nay dường như trẻ ra vài tuổi. Tới ngần này tuổi rồi, ai cũng không muốn bị rơi vào cảnh vợ con ly tán. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần Chu Thiên Giáng không trở thành tội thần, Quách Dĩnh có thể tự do lui tới kinh thành.
Hai người vừa mới uống được vài chén, người canh cửa đi tới báo rằng Tĩnh Vương đến. Quách Thiên Tín trong lòng tự nhủ lão già này đúng là biết chọn thời điểm, đồ ăn vừa mới lên người liền đến.
Tĩnh Vương vừa đến, Túc Long cũng không tiện ngồi trên bàn. Gã biết rằng Tĩnh Vương có mấy lời muốn cùng tướng quân trao đổi, có một số chuyện không tiện để cho mình biết.
Nhìn Quách Thiên Tín vẻ mặt hồng hào vui vẻ tươi cười, Tĩnh Vương nhếch khóe miệng:
- Cười cái gì mà cười, đây đều do bổn vương một tay thu xếp, đám người các ngươi người người đều ngồi không chờ ăn sẵn. Nhìn tóc ta đây này, mấy ngày nay bạc thêm bao nhiêu.
Quách Thiên Tín không khỏi cười ha ha hai tiếng:
- Được được, đều là công lao của ngươi, đến đây, vương gia của ta thiên tuế, lão Quách kính ngài một ly.
Quách Thiên Tín nói xong nhấc ly rượu lên.
Tĩnh Vương cũng không khách khí, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hai người tương giao nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhau vô cùng, hơn nữa Quách Thiên Tín hiện tại có thêm một thân phận bí mật, Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín lại càng không có gì phải giấu giếm nhau.
- Lão Quách, ngươi nói ta làm như vậy, có phải rất có lỗi với liệt tổ liệt tông không? Nếu chẳng may chờ ta chết đi, liệt tổ liệt tông hợp lại đánh ta thì phải làm thế nào?
Thấy thắng lợi nằm trong tầm mắt, Tĩnh Vương bỗng nhiên có một loại cảm giác có lỗi với Huyền Nhạc và áy náy với Thành Võ Hoàng. Nếu không phải xuất phát từ tư lợi vì Ngọc Nhi nhà mình, ông tuyệt đối sẽ không khơi mào việc phế truất Huyền Nhạc. Đứng trên góc độ vì giang sơn xã tắc Lý gia suy xét, tương lai Huyền Nhạc quả thật thích hợp làm Hoàng thượng hơn Huyền Châu.
Quách Thiên Tín đương nhiên hiểu được ý nghĩ của Tĩnh Vương, khẽ mỉm cười:
- Tĩnh Vương, vậy theo ý của ngài, người làm như vậy là giúp triều Đại Phong hay hại triều Đại Phong?
Tĩnh Vương ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng không thể nói hại Đại Phong, nhưng cũng không thể nói là giúp Đại Phong. Ôi, nói trắng ra, đây hoàn toàn là tư lợi trong lòng ta.
Quách Thiên Tín ngồi trên ghế, lắc đầu nói:
- Tĩnh Vương, ngươi sai rồi, tuy việc này ngươi làm là do tư lợi bản thân, nhưng trong lúc vô ý ngươi cũng đã cứu vãn Đại Phong.
- Này này, đừng coi ta là đứa trẻ ba tuổi được không. Nói thật việc này đối với cả hai ta đều có lợi, nhưng đối với giang sơn xã tắc và hoàng huynh, cũng không có điểm tốt nào. Tuy Huyền Nhạc tùy hứng đắc tội quân thần, nhưng mọi việc gã làm bổn vương biết là đều xuất phát từ công tâm, làm như vậy cũng chỉ là muốn quản lý tốt triều cương. Trong mắt bổn vương, đứa nhỏ Huyền Nhạc này nếu ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ còn xử lý mọi việc trong triều tốt hơn cả phụ hoàng mình. Đương nhiên, cũng không thể nói Huyền Châu ngồi lên ngôi vị Hoàng đế không được. Ngươi cũng biết gã cùng với Chu Thiên Giáng có quan hệ, căn bản không có khả năng đè ép được tiểu tử Chu Thiên Giáng. Mấy lão già chúng ta ở nhân thế thì còn dễ nói, nếu chẳng may chúng ta đều đi rồi, ai dám đảm bảo tương lai có một ngày Chu Thiên Giáng sẽ không thay thế ngồi vào ngôi vị đó.
Tĩnh Vương nói những lời tâm huyết này, nếu không phải vì ái nữ của mình, căn bản sẽ không dùng nhiều thủ đoạn như vậy để làm hại Huyền Nhạc.
Quách Thiên Tín khinh thường hừ một tiếng:
- Tĩnh Vương nghe ta nói này, nếu kinh thành không có trận biến cố này, ngươi cảm thấy hiện tại cục diện giữa Chu Thiên Giáng và Đại Phong sẽ biến đổi thành cái dạng gì?
- Đánh! Nhất định sẽ đánh nhau.
Tĩnh Vương không chút suy nghĩ nói thẳng.
- Tốt lắm, nếu đánh thì ngươi nói bên nào sẽ thắng?
Quách Thiên Tín nhìn Tĩnh Vương.
- Chuyện này…khó mà nói được, nhưng ta nghiêng về phía đại quân triều đình. Tuy trong tay Chu Thiên Giáng có bốn vạn binh mã tinh nhuệ, nhưng triều Đại Phong tập trung toàn bộ lực lượng tiến hàng thảo phạt, hắn vẫn sẽ bị vây trong biển người.
Quách Thiên Tín lắc lắc đầu:
- Tĩnh Vương à Tĩnh Vương, nếu như là một quan văn nói những lời này, ta nhiều nhất cũng chỉ cười trừ. Nhưgn ngươi là Tĩnh Vương trải qua hàng trăm trận chiến, cũng nói như vậy, lão Quách ta thật muốn đem bình rượu này đập vào gáy ngươi. Kẻ làm tướng, binh không ở chỗ nhiều mà là ở chỗ tinh nhuệ, người làm soái, cũng không ở chỗ dũng mà ở mưu. Nếu thực sự Đại Phong và Chu Thiên Giáng khai chiến, lão Quách ta dám lấy đầu ra đảm bảo, thắng lợi cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về Chu Thiên Giáng. Khi mới bắt đầu khai chiến, Đại Phong có thể sẽ chiếm lợi thế về địa lợi nhân hòa và chiếm được chút lợi thế về tiên cơ. Nhưng theo tiến triển cuộc chiến, thế cục sẽ bị tiến dần vào thế giằng co. Đến thời điểm này, tức là kết cục của triều Đại Phong coi như đã định.
Tĩnh Vương cũng lắc lắc đầu:
- Điểm này ta không dám gật bừa. Đừng quên, Đại Phong ta ngoại trừ đại doanh Kinh Giao Bành thành, ở ngoài còn có đại doanh phương bắc và đại doanh Trấn Nam. Nếu bổn vương nắm giữ ấn soái mà nói, đầu tiên sẽ dùng binh mã hai đại doanh Kinh Giao và Bành thành, cùng Chu Thiên Giáng liều mạng đánh tới lưỡng bại câu thương, sau đó sẽ triệu tập đại doanh Trấn Nam hoặc đại doanh phương Bắc tinh nhuệ, sẽ tiến hành tiêu diệt khi quân địch đã mệt mỏi vì chiến sự. Tuy rằng tổn thất rất lớn, nhưng cuối cùng thắng lợi nhất đinh thuộc về Đại Phong.
Quách Thiên Tín cười chế giễu nhìn Tĩnh Vương:
- Nói ngươi hồ đồ, ngươi lại so với ai cũng khôn khéo hơn. Nhưng đôi khi, ngươi lại đúng là già nên hồ đồ. Thử hỏi, đại doanh phương bắc ngươi có thể điều động được sao? Bên cạnh Chu Thiên Giáng có hai đại nữ tử Thiên Thanh, mỗi người đều có thể điều động đại quân Ương Kim và Ô Tộc nhập quan xuôi nam. Đại doanh phương bắc vừa động, tương đương với việc đem non sông chắp tay tặng cho hai tộc Thiên Thanh.
- Cho dù không triệu tập đại doanh phương bắc, thế còn đại doanh Trấn Nam? Chẳng lẽ lão Quách ngươi, thật sự không xem nể tình huyết mạch hoàng gia, muốn cùng hoàng triều Lý gia đối đầu?
Quách Thiên Tín vừa nghe vậy, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, ông không muốn nghe nhất chính là chuyện này. Quách Thiên Tín không muốn cùng với Tĩnh Vương tranh cãi về vấn đề huyết mạch, nhẹ nhàng nói:
- Tĩnh Vương, điểm này ngươi yên tâm, Quách gia bao đời trung liệt, Thiên Tín tuyệt đối sẽ không để đại doanh Trấn Nam trợ giúp Chu Thiên Giáng.
- Thế không phải là xong rồi sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng binh mã Trấn Nam, không đối kháng được với Chu Thiên Giáng sao?
Tĩnh Vương hừ lạnh nói.
Quách Thiên Tín cười khổ thở dài một tiếng:
- Tĩnh Vương, ngươi muốn điều động đại doanh Trấn Nam, chỉ sợ thế cục Đại Phong sẽ càng thêm phức tạp. Nước Đương Vân đang chăm lo xây dựng đất nước, nhưng không có nghĩa là buông tha không dòm ngó tới lãnh thổ Đại Phong. Một khi binh mã đại doanh Trấn Nam bị điều động, ta dám cam đoan nước Đương Vân sẽ lợi dụng cơ hội, đánh tan cửa ngõ hiểm yếu Trấn Nam. Nếu nước Đương Van tiến vào Trấn Nam, sẽ một đường chạy thẳng vào trong lòng Đại Phòng, căn bản không ai có thể ngăn cản được đại quân thiết kỵ của Đương Vân.
Nói đến đây, Quách Thiên Tín có chút dừng lại, rồi mới nói tiếp:
- Tĩnh Vương, chúng ta tranh luận, vẫn chỉ là dựa trên số quần nhiều hay ít, mấu chốt vẫn là, Đại Phong có người nào có thể đối phó với binh pháp kỳ mưu của Chu Thiên Giáng. Tĩnh Vương, ngươi tự cảm thấy mình nếu đối kháng với Chu Thiên Giáng, ngươi có thể thắng được mấy trận? Nói câu khó nghe, người ta có thể nể mặt cha vợ, nhường ngươi một hai trận.
Nghe xong Quách Thiên Tín phân tích, Tĩnh Vương yên lặng gật gật đầu:
- Nói như vậy, cách làm của ta cũng không phải hại Đại Phong, mà ngược lại là thành toàn cho Đại Phong?
Tĩnh Vương cùng Quách Thiên Tín tranh cãi, cũng không phải là nhất thời khoe võ mồm, ông là chỉ muốn tìm một lý do thuyết phục bản thân mình. Tuy lúc Tĩnh Vương khuyên bảo Thành Võ Hoàng, lý lẽ đạo lý rõ ràng, nhưng đến lượt mình, ông ngược lại lại cảm thấy thẹn ở trong lòng. Thân là tông lệnh hoàng thất, Tĩnh Vương cũng muốn tìm lý do, để cởi bỏ nút thắt trong lòng mình.
Quách Thiên Tín ha hả cười nói:
- Tĩnh Vương, ngươi cho là Thành Võ Hoàng thật sự già nên hồ đồ sao? Ông ta nhìn so với ngươi còn rõ ràng hơn, Thành Võ Hoàng đây là biết khó mà lui mới chịu thỏa hiệp. Hai vạn đại quân Ô Tộc ở bên cạnh An Viễn đanh đứng nhìn, Thành Võ Hoàng làm sao có thể ngủ yên được chứ. Thành Võ Hoàng chính là vì không có biện pháp mà thôi, nói trắng ra là kinh thành hiện tại không có khả năng để đánh trận này. Chu Thiên Giáng hiện nay phú khả địch quốc, ngân khố Đại Phong trống rỗng, căn bản không thể so sánh được với Chu Thiên Giáng. Nghe Chu Nhị nói, điện hạ Huyền Châu ngày đó lừa gạt sự tín nhiệm của Chu Thiên Giáng, suýt chút nữa hai vạn đại quân đã trở về Ô Tộc. Nếu quả thật không có hai vạn quân Ô Tộc ở đó trấn giữ, có lẽ Thành Võ Hoàng sẽ mạo hiểm đánh một trận, dốc toàn lực đối kháng với đại quân Thục Thiên của Chu Thiên Giáng.