Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 452 - Chương 332: Kì Kèo Mặc Cả (1).

Chương 332: Kì kèo mặc cả (1).

Tĩnh Vương gật gật đầu, Quách Thiên Tín chiến công hiển hách, ở phương diện phân tích cuộc chiến nếu ông ta nói mình thứ hai, chỉ sợ triều Đại Phong không ai dám nói mình đứng thứ nhất. Tuy nhàn hạ ở nhà, nhưng mọi việc trong thiên hạ đều không qua mắt được lão già này.

Tĩnh Vương “không nhục sứ mệnh” cuối cùng cũng khuyên được Quách Thiên Tín đồng ý viết “thư khuyên hàng” cho đại doanh Trấn Nam. Nhưng Quách Thiên Tín cũng có một điều kiện, một khi đại doanh Trấn Nam bình ổn việc giam lỏng chu soái, chỉ cầu xin Hoàng thượng không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của bất cứ ai.

Thành Võ Hoàng đương nhiên sẽ đáp ứng, đại doanh Trấn Nam nằm ngoài tầm với, dù ông ta có hạ lệnh truy cứu, cũng chẳng ai dám đi chấp hành thánh lệnh. Đối với người bên đó, Thành Võ Hoàng chỉ còn cách dựa vào mấy người Vệ Triển chấp hành mệnh lệnh, trong bóng tối mới có thể diệt trừ.

Dưới lời khuyên của Tĩnh Vương, Quách Thiên Tín tự tay viết một phong thư khuyên hàng khiến người ta rơi lệ, sau đó đưa cho Tĩnh Vương thay mình chuyển tới Trấn Nam. Thành Võ Hoàng sau khi xem xong, lúc này mới giao cho Cảnh Bưu, mệnh lệnh Niêm Can Xử dùng tốc độ nhanh nhất đem thư khuyên hàng, giao cho Thượng tướng quân phó soái đại doanh Trấn Nam.

Không đến mười ngày sau, Niêm Can Xử từ đại doanh Trấn Nam dùng bồ câu đưa thư tới kinh thành, nói các tướng quân đại doanh Trấn Nam xếp thành hàng tạ tội, chủ soái Trương Trung Cao lại một lần nữa nắm giữ quân quyền.

Nỗi lo trong lòng Thành Võ Hoàng cuối cùng cũng được để xuống, sáng sớm ngày hôm sau, Thái tử Huyền Châu dưới sự cung tiễn của bá quan, bắt đầu hành trình xuôi nam. Cũng cùng lúc đó, Huyền Nhạc vì chọc giận bách quan, bị Thành Võ Hoàng giao cho nhiệm vụ lập công chuộc tội, đi tới Hồ Khẩu Quan quản lý đại doanh phương bắc, tiêu diệt tội thần Chu Diên Thiên.

Hồng Tiểu Thanh mặc nam trang, ngồi cùng xa giá với Thái tử. Từ khi đến kinh thành ới nay, Hồng Tiểu Thanh đã kết thúc kiếp mãi nghệ kiếm sống phiêu bạt. Lần xuất hành này, và ngày trước đúng là có nhiều bất đồng.

Biết được Thành Võ Hoàng chiêu hàng Chu Thiên Giáng, Phủ Doãn Bành thành Ngô Đại Ấn kích động mỗi ngày đều thắp hương khấn phật, từ sớm đã ra ngoài Bành thánh nghênh đón Thái tử Huyền Châu. Ngô Đại Ấn cảm thấy tổ tiên hiển linh, ông nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Huyền Châu có thể lên ngôi Thái tử. Nếu sau này Huyền Châu trở thành Hoàng thượng, Chu Thiên Giáng một lần nữa đứng trong hàng ngũ triều thần, Ngô Đại Ấn cảm thấy bản thân bét nhất cũng phải lên được cái chức, tương đương với lục bộ Thượng thư.

Thái tử Huyền Châu trải qua mấy ngày bôn ba, rốt cuộc cũng đi tới phủ Bành thành. Dưới sự nghênh đón của hàng ngũ quan viên văn võ trùng điệp, Huyền Châu đi tới phủ nha. Bên này vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy quan truyền lệnh vội vã chạy vào.

- Phủ Doãn đại nhân, Cam tướng quân, không hay rồi, ngoài của nam có một đội thổ phỉ đang tranh chấp với quan binh đại doanh Bành thành. Kẻ dẫn đầu thổ phỉ kiên trì nói muốn gặp Thái tử thiên tuế, đã giải tới ngoài cửa phủ.

Quan truyền tin vội vã báo cáo.

Phó soái Cam Vũ Thành đại doanh Bành thành vừa nghe:

- Phản rồi, đụng vòa Thái tử tội đáng chết vạn lần, toàn bộ nhốt vào đại lao. Ai phản kháng, giết không tha.

Cam Vũ Thành tức giận nói, trong lòng liền tự nhủ người trong phủ nha đúng là không hiểu chuyện, Thái tử đang ở ngay trước mặt, cũng không biết phải kiêng dè một chút.

Huyền Châu vừa nghe, khẽ vươn tay ngăn lại nói:

- Đợi một chút, đưa tên cầm đầu đám phỉ vào đây cho bản hoàng Thái tử.

Ngô Đại Ấn khẩn trương khoát tay áo, để quan truyền lệnh ra ngoài dẫn người vào. Không đầy một lát, lền nhìn thấy sáu gã quan binh cẩn thận vây quanh một thanh niên trai tráng đang đi đến.

Huyền Châu điện hạ, đại nhân nhà ta đặc biệt phái ta tới đây đón tiếp ngài.

Đại hán vừa nhìn thấy Huyền Châu, nhe răng ra vui mừng hớn hở nói.

Mấy người Ngô Đại Ấn Cam Vũ Thành vừa nhìn thấy vậy, tên nhóc này được lắm, mọi người ở đây đều nhận ra gã, chính là tên phản thần Đại Ngưu.

Huyền Châu càng là cười khổ một chút, lúng túng nhìn mọi người, trong lòng tự nhủ ta đây còn chưa bắt đầu chiêu an, ngươi đến nghênh đón cái rắm. Lẽ ra là phải diễn kịch cho người ta xem một chút, giờ làm thành bộ dạng thế này, có chỗ nào giống như đến chiêu an chứ, mà đơn giản là một lũ thông đồng với nhau.

Phủ Doãn Ngô Đại Ấn lặng lẽ lau mồ hôi, Chu Thiên Giáng phô trương như vậy, chỉ sợ Thái tử Huyền Châu bị ghép vào tội danh thông đồng với giặc. Phó soái Cam Vũ Thành đại doanh Bành thành lại âm thầm thở dài một tiếng, cảm thán thời thế bất công. Tiền Thái tử Huyền Nhạc trong triều đã thất thế xem bộ dáng này đúng là không còn cách nào xoay chuyển được nữa. Trong triều trước mắt các quan lại đều rất ủng hộ Huyền Châu, dù cho có người dâng mật tấu lên Thành Võ Hoàng, cũng sẽ chẳng làm được chuyện gì.

Cam Vũ Thành xuất phát từ hận thù cá nhân, rất bất mãn với Chu Thiên Giáng. Vốn tưởng rằng Chu Thiên Giáng thành tội thần, đời này đều vĩnh viễn không có khả năng trở mình. Không ngờ rằng, sau triều biến ở kinh thành, Thành Võ Hoàng lại muốn chiêu hàng hắn.

Thái tử Huyền Châu ở lại Bành thành nghỉ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, dưới sự hộ tống của Đại Ngưu, đoàn người trùng trùng điệp điệp kéo đi Dư Gia Bình. Nhìn bộ dạng phấn chấn cuả Huyền Châu, quan viên lớn nhỏ trong thành đều tự nhủ trong lòng không phải đi chiêu hàng, mà như kiểu con rể lại mặt nhà vợ vậy.

Đoàn người vừa tới giữa núi Lạc Nhạn, chỉ nghe đoàng đoàng đoàng ba tiếng háo nổ vang, hai nhóm binh mã chỉnh tề hiện ra trong sơn đạo. Tùy tùng hộ giáo đều hoảng sợ, rút ra binh khí bảo vệ chung quanh đoàn xe.

Đại Ngưu ha hả cười:

- Tứ điện hạ đừng hoảng sợ, đây là đại nhân nhà ta đang nghênh đón ngài…gọi là cái gì ý nhỉ? A, là đúng rồi, gọi là đội danh dự.

Huyền Châu đi ra khỏi xe liễn, Hồng Tiểu Thanh cũng đổi lai trang phục nữ nhi, cùng đi bên cạnh Huyền Châu. Nhìn phía trước quang đao kiếm ảnh, Huyền Châu hừ một tiếng nói:

- Đều lui xuống xả đi, không phải kinh hoảng, tiểu tử Thiên Giáng còn chưa dám dương oai với bản Thái tử.

Huyền Châu nói xong, thị vệ chung quanh đều đứng về vị trí cũ.

Trong sơn đạo ầm một tiếng, Da Luật Đậu Cáp cưỡi thanh ngưu, dáng người to mập hiện ta trong đội ngũ.

- Điện hạ, là Đậu Cáp tỷ.

Hồng Tiểu Thanh vừa nhìn thấy Da Luật Đậu Cáp, kích động nói.

Da Luật Đậu Cáp ở kinh thành, là người tâm phúc trong mắt các danh viện quý tộc, nàng làm mấy thứ đồ trang sức từ các bảo thạch, đã thành trang sức trào lưu trong giới quý tộc. Da Luật Đậu Cáp trong mắt các tiểu cô nương, các nàng dâu nhỏ chính là rất được người ta hoan nghênh.

Huyền Châu trên mặt mang theo ý cười, gã chẳng những thấy được Da Luật Đậu Cáp, mà phía sau Da Luật Đậu Cáp còn có gương mặt quen thuộc của Chu Nhất và Hạ Thanh. Nhìn những người bằng hữu cũ, Huyền Châu dương như nhớ lại thời cùng với Chu Thiên Giáng ngày ngày tiêu dao khoái hoạt. So với kinh thành nặng nề, nếu không phải thân phận không cho phép, Huyền Châu muốn cùng Chu Thiên Giáng phiêu bạt giang hồ.

Da Luật Đậu Cáp cưỡi thanh ngưu đi đến trước xe liễn, ôm quyền nói:

- Tứ điện hạ, bổn đại tiểu thư tự mình đến nghênh đón ngài, phân lượng này chắc đủ rồi ha.

Da Luật Đậu Cáp nói một câu có hai nghĩa.

- Haha, Đậu Cáp muội tử, đều là người một nhà, làm gì mà khách khí như vậy.

Huyền Châu cười trả lời.

Chu Nhất cũng thúc ngựa đi tới:

- Tứ điện hạ, hôm qua ngài vừa tiến vào núi Lạc Nhạn, đại nhân nhà tớ vẫn lẩm bẩm gọi ngài. Canh giờ không còn sớm nữa, vẫn là mau chóng lên đường thôi.

- Được, tăng thêm tốc độ.

Huyền Châu cũng rất muốn đến gặp Chu Thiên Giáng, dứt khoát đứng trên xe ngựa, một đường thưởng thức phong cảnh núi Lạc Nhạn, tốc độ đi về hướng thành Dư Gia Bình.

Trên cổng thành Dư Gia Bình, Chu Thiên Giáng mang theo mấy vị phu nhân mặt mỉm cười đứng ở phía trên. Xa xa nhìn thấy có đoàn người đang tiến tới, vài người còn vừa đi vừa nói cười chỉ trỏ.

Xe liễn của Huyền Châu dừng tại ngoài cửa thành, Huyền Châu ngẩng đầu nhìn Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng hai tay vịn lên lỗ châu mai, cũng đang cúi đầu nhìn Huyền Châu.

- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi lá gan càng lúc càng lớn. Bổn hoàng Thái tử ngàn dặm xa xôi tới, vì sao không ra thành quỳ lạy nghênh đón.

Huyền Châu chắp tay sau lưng nói.

- Thả rắm cái con bà nó, ở trong này ta là lão đại, tuổi cũng lớn hơn ngươi. Còn nói nữa, dựa theo quan hệ họ hàng, tiểu thất là tỷ tỷ ngươi, tiểu thanh là muội muội ta, tiểu tử ngươi mau chóng xuống xe, lại đây chào hỏi tỷ phu.

Chu Thiên Giáng ngay trước mặt dân chúng, không chút khách khí mắng.

Thất Công chúa trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, ngươi nói gã thì nói gã, tại sao còn mắng bà nội gã chứ. Hai người cùng cha khác mẹ, nhưng đều cùng bà nội đấy.

Huyền Châu tức giận xắn tay áo:

- Tiểu tử ngươi nhục mạ Thánh tổ mẫu, cẩn thận bi chu di cửu tộc.

- Liệt não, ngươi có biết tính không vậy, lão tử là dòng độc đinh, nếu bàn về thân thích, trong hoàng thất đều là họ hàng của ta, ngươi tru đi được không?

Huyền Châu nhất thời nghẹn lời, cũng không phải nói bừa, chứ từ Ngọc Nhi đến tiểu Thất, ngay cả phụ hoàng mình cũng là nhạc phụ của hắn.

- Khốn khiếp, có người đối đãi với bằng hữu giống như ngươi sao?

Huyền Châu không kìm nổi buồn bực mắng.

- Haizz, thế có phải không, ở trước mặt lão tử, đừng có bày ra cái tác phong Thái tử đáng tởm đấy. Bằng hữu chính là bằng hữu, chứ không phải đến đón tiếp Thái tử nào đấy.

Bình Luận (0)
Comment