Chu Thiên Giáng nói xong, mang theo mấy vị phu nhân di xuống tường thành. Huyền Châu cũng cùng Hồng Tiểu Thanh xuống xe ngựa, đi về phía cửa thành.
Hai người ở dưới cửa thành gặp nhau, Chu đại quan nhân không chút do dự tiến lên ôm một Huyền Châu một cái. Huyền Châu không thích cái kiểu lễ nghi này, ngay trước mặt mọi người hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, vội vàng đẩy Chu Thiên Giáng ra.
- Ta nói tiểu tử ngươi có thể hay không cho hoàng thất chút mặt mũi, lớn nhỏ gì thì ta cũng là hoàng Thái tử.
- Hoàng cái đầu ngươi, dựa theo thân phận tiểu Thất, ngươi chính là em vợ ta.
Hồng Tiểu Thanh kích động tiến lên:
- Ca, ngài có khỏe không, gia phụ muốn tiểu Thanh thay người hỏi thăm huynh.
- Muội tử, tiểu tử này ức hiệp muội sao, chút nữa nói cho ta biết, ta thay muội đánh hắn.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Huyền Châu bất đắc dĩ lắc đầu, cùng với Chu Thiên Giáng đấu võ mồm gã không thắng nổi. Huyền Châu đi qua, trước tiên tiến lên chào hỏi Lâm Phong.
- Lâm gia, gần đây thân thể có tốt không?
- Haha, Tứ điện hạ, được ngài thương xót, ta vẫn khỏe lắm.
Lâm Phong vui vẻ nói.
Ánh mắt Huyền Châu nhìn vế phía Thất Công chúa, trong mắt mang theo vẻ xấu xa:
- Thất tỷ, ngài có thể nói là kỳ nữ trong hoàng thất chúng ta đấy, Lý gia từ cổ chí kim chỉ có một mình ngài là Công chúa bỏ trốn. Chỉ là không rõ, ngài cùng tỷ phu của ta, thành hôn chưa vậy?
Thất Công chúa sắc mặt đỏ lên, không khỏi trừng mắt nhìn Huyền Châu:
- Tiểu Tứ, đừng có trêu chọc ta. Mau nói cho tỷ biết, mẫu hậu ta có khỏe không?
Huyền Châu khẽ mỉm cười:
- Nương nương thiên tuế là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên khỏe rồi. Đúng rồi, Dung nương nương có gửi ta một phong thư cho tỷ, đợi một lát nữa ta đưa cho tỷ.
- Cái gì, có thư của mẫu hậu? Mau cho ta xem, nếu không tỷ véo tai ngươi.
Thất Công chúa vừa nghe, kích đông liền muốn động thủ.
Huyền Châu bị Thất Công chúa chỉnh không có biện pháp, đành phải lấy thư ra. Dưới cổng thành chen chúc một đám người, Huyền Châu trong lòng tư nhủ đây còn có chút nào uy nghiêm của hoàng thất, náo nhiệt như miếu thành hoàng vậy.
Hồng Tiểu Thanh cao hứng tiến lên hành lễ với các chị tẩu tử, sau đó mọi người líu ríu chạy về phủ đệ của Chu Thiên Giáng.
Đi vào trong đại sảnh, Huyền Châu nhìn nhìn mọi người, hắng giọng một cái, cao giọng nói:
- Tội thần Chu Thiên Giáng…tiếp chỉ.
Huyền Châu nói như thế cũng chỉ muốn làm dáng một chút, gã biết trong đám người đi theo mình, khẳng định là có người của Niêm Can Xử, ở cổng thành làm bậy đã thiếu lễ nghi rồi, cũng không thể để lúc tuyên chỉ cũng lén lén lút lút đi tuyên.
Chu Thiên Giáng không cần quan tâm khoát tay áo:
- Ngươi thôi đi, vật kia ngươi cứ để ở đó đã, hôm nay chúng ta chính là uống rượu ôn chuyện, không nói việc công sự.
- Thiên Giáng, đừng càn quấy, trước tiên phải đem các lễ nghi làm xong đi đã.
Huyền Châu trong lòng tự nhủ ngươi cũng phải để cho ta có cách mà trả lời chứ.
- Đi cái gì mà đi, người đâu, chuẩn bị tiệc rượu.
Chu đại quan nhân căn bản không nói tới chuyện xem thánh chỉ, lôi kéo Huyền Châu chạy vội vào hậu viện.
Trên bàn rượu, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu trời nam biển bắc trò truyện đủ thứ, về việc hắn sau khi xuất kinh đã gặp phải những chuyện gì. Huyền Châu cũng nói về biến cố trong kinh thành. Hai người uống say mèm, căn bản cũng không đề cập tới chính sự.
Hai ngày liên tiếp, Chu Thiên Giáng và Huyền Châu ngoại trừ uống rượu chính là chửi đổng đối phương, giống như căn bản quên mất thân phận và sứ mệnh của mình.
Chu Thiên Giáng không vội, nhưng Huyền Châu thì không vậy, lúc Chu Thiên Giáng lại bày tiệc rượu, thì Huyền Châu kéo Chu Thiên Giáng lại:
- Cái kia…ngươi chờ một chút, ta nói, tiểu tử ngươi không phải muốn để ta ở đây cả đời chứ? Cho dù muốn giam lỏng bổn hoàng Thái tử, cũng phải đi nhìn xem thánh chỉ đã. Ta nói này Thiên Giáng, là mật chỉ của phụ hoàng, ta cũng không biết bên trong viết cái gì.
Huyền Châu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Thiên Giáng, hai ngày nay gã vẫn đợi Chu Thiên Giáng nóng vội hỏi hắn chuyện thánh chỉ, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là chính gã không chịu nổi.
Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:
- Huyền Châu đừng vội, sẽ có người còn vội hơn chúng ta.
Chu Thiên Giáng nói xong, con mắt liếc nhìn về phía đoàn tùy tùng hoàng gia một cái.
Chu Thiên Giáng nói như vậy không sai, hắn làm vậy, là cố ý để cho vị cao cao tại thượng ở kinh thành kia xem đấy. Chu Thiên Giáng hiểu Thành Võ Hoàng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ sắp xếp các chướng ngại cho hắn. Cho nên nói, Chu đại quan nhân rõ ràng cho Thành Võ Hoàng chút sắc mặt, ý của hắn là không thèm quan tâm tới cái chiếu chiêu hàng kia. Chu Thiên Giáng cũng hiểu được ám tử của Niêm Can Xử sẽ đem toàn bộ chuyện xảy ra ở nơi này, báo cáo tỉ mỉ với Thành Võ Hoàng. Đến lúc đó, người sốt ruột sẽ là Thành Võ Hoàng.
Huyền Châu tới Dư Gia Bình buổi tối đầu tiên, Niêm Can Xử đã dùng bồ câu đưa thư gửi tin đến kinh thành. Ngay từ đầu Thành Võ Hoàng còn không để ý lắm, trong lòng tự nhủ ta xem tiểu tử ngươi có thể nhịn tới bao giờ. Niêm Can Xử ngày ngày gửi tin tức đến, liên tục đến ngày thứ năm Chu Thiên Giáng vẫn chưa tiếp chỉ, lần này Thành Võ Hoàng thực sự tức giận. Tuy nhiên, Thành Võ Hoàng lại cảm giác, chắc chắn rằng nhi tử Huyền Châu của ông đã vụng trộm đưa mật chỉ cho Chu Thiên Giáng xem. Có lẽ là điều kiện trên đó quá khắc nghiệt, nên Chu Thiên Giáng cố ý bày ra thái độ như vậy.
Trong thành Dư Gia Bình, Huyền Châu đã đến đây được ngày thứ chín, vào buổi sáng ngày hôm đó Chu Thiên Giáng mới sai người bày ra hương án, chính thức tiếp chỉ. Ngay trước mặt mọi người, Chu Thiên Giáng để quan viên đi cùng Thái tử tiến lên kiểm tra phong ấn, sau đó mới mở mật chỉ ra. Nếu là mật chỉ, Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ không tuyên bố ra ngoài.
Trở lại trong sảnh, Chu Thiên Giáng đơn giản nhìn thoáng qua, cất tiếng hừ lạnh:
- Huyền Châu, ngươi nói người cha vợ của ta có phải điên rồi không?
Huyền Châu ngẩn ra, chốc lát vẫn chưa hiểu được:
- Ngươi nói là Tĩnh Vương hay Quách tướng quân?
- Nói nhảm, đương nhiên là đang nói đến cha ngươi.
Chu Thiên Giáng trắng mắt liếc.
Huyền Châu nghiêm sắc mặt, cũng không cùng Chu Thiên Giáng tranh chấp, giằng lấy mật chỉ xem. Trên mật chỉ chỉ có vài câu, nhưng từng từ từ nào cũng mang theo sát khí, trên đó viết nói muốn Chu Thiên Giáng giao tất cả binh quyền trong tay ra, mang theo gia quyến trở lại kinh thành an dưỡng. Mặt khác, còn muốn hắn viết một phong thư nhận tội, tuyên đọc trước mặt văn võ bá quan.
- Thiên Giáng, ngươi xem đây…
Huyền Châu trong lòng tự nhủ lão cha già của mình đây nào phải là chiêu hàng, mà thực ra là tới bắt người.
- Huyền Châu, yên tâm đi cha của ngươi thông minh lắm, ông ta biết ra giá trên trời, ta cũng sẽ trả giá dưới đất.
Chu Thiên Giáng nói xong, nhấc bút mài mực, xoẹt xoẹt xoẹt viết một phong thư trả lời. Chu Thiên Giáng yêu cầu, Ô Tộc đại quân có thể trả lại Ô Tộc, nhưng binh mã Thục Thiên nhất định phải lưu lại. Mặt khác, Chu đại quan nhân đặc biệt xin “Hoàng thượng nhạc phụ” phong cho mình một chức quan nhỏ ở phía nam, coi như là lùi về tuyến hai. Cuối cùng, Chu Thiên Giáng còn đặc biệt nói thêm một câu:
- Hoàng thượng nhạc phụ, tiểu Thất đã mang thai, ăm sau tiểu tế sẽ ôm ngoại tôn của Hoàng thượng nhạc phụ đại nhân, hồi kinh để đứa nhỏ khấu kiến Hoàng thượng ông ngoại.
Huyền Châu nhìn Chu Thiên Giáng trả lời thư, trong lòng tự nhủ đây là cái mớ lộn xộn gì vậy, đây không phải là khiến phụ hoàng tức điên lên à.
Chu Thiên Giáng sai người ngày đêm gấp rút lên đường, đem phong thư trả lời giao tận tay Tĩnh Vương, để Tĩnh Vương chuyển giao cho Thành Võ Hoàng tự mở.
Trong kinh thành, bởi vì mối nguy từ đại doanh Trấn Nam đã được hóa giải, tch ra lệnh binh mã các nơi không cần tới đại doanh Bành thành tập kết. Phải biết rằng binh mã các đô phủ trong thiên hạ vừa động, chính là phải chi ra một khoản tiền không nhỏ cho các chi binh mã. Thành Võ Hoàng luyến tiếc khoản tiền này, ông chuẩn bị đem quân trang và tài lực chú trọng vào đại doanh phương bắc, để Huyền Nhạc có thể trong vòng vài năm tạo ra một đội quân dũng mãnh.
Vệ Triển một lần nữa trở về bên cạnh Thành Võ Hoàng, vị quân cơ đầu lĩnh này vừa đến, Thành Võ Hoàng dường như vẫn còn chút lo lắng. Có Vệ Triển bên người, mặc dù quyền lực của ông ấy không còn được như cũ, nhưng trong tay ông vẫn còn Niêm Can Xử khiến người ta kinh sợ.
- Vệ Triển, chuyến đi xuôi nam một đường vất vả, xem ra bên cạnh trẫm không thể thiếu ngươi được.
Thành Võ Hoàng nhìn vẻ mặt tang thương già nua của Vệ Triển, thât sự sợ mất đi người phụ tá đắc lực này.
- Hoàng thượng, thần dù có vất vả, cũng không bằng một phần ngài ở kinh thành lao tâm khổ tứ.
Vệ Triển nói lời này đúng là tình hình thực tế, ông cùng với Mục Kỳ chỉ mệt mỏi về thể xác, còn Thành Võ Hoàng trong khoảng thời gian này chính là tâm mệt.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng:
- Ôi. Xem ra trẫm đích thực đã già rồi, không ngờ thần tử cũng không nắm được trong tay.
Vệ Triển khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ bên cạnh ngươi ngoại trừ gian tế cũng chính là gian tế, đệ đệ ruột của mình sắp đặt ra đại cục này, nhi tử thì ở giữa làm kẻ đồng lõa, từ xa tới gần người ta đều đã thiết kế mọi chuyện, dù là Hoàng thái tổ sống lại cũng không có biện pháp, chứ nói gì đến Thành Võ Hoàng ngươi.