Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 454 - Chương 333: Tin Mừng.

Chương 333: Tin mừng.

- Hoàng thượng, thật ra tuy các thần tử có náo loạn, nhưng bọn họ cũng vì giang sơn xã tắc Đại Phong mà suy nghĩ. Bằng không thì, không cần Hoàng thượng hạ lệnh, thần cũng sẽ thay Hoàng thượng thanh trừ tất cả.

Vệ Triển lặng lẽ nói.

Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu:

- Kinh thành giờ đã ổn định, đại doanh Trấn Nam theo ngươi nên xử lý thế nào?

Thành Võ Hoàng trong ánh mắt lộ ra một cỗ sát khí.

Vua tôi hai người đã thân cận với nhau nhiều năm, Vệ Triển đương nhiên hiểu được ý của Thành Võ Hoàng. Các tướng lĩnh đại doanh Trấn Nam, thực sự đã động vào điểm mấu chốt của Thành Võ Hoàng. Tuy Thành Võ Hoàng đã đáp ứng Quách Thiên Tín sẽ không truy cứu, nhưng Vệ Triển biết nhiệm vụ này sớm muộn cũng sẽ rơi trên đầu bọn họ.

- Hoàng thượng, trước mắt vẫn chưa phải lúc, hiện tại động thủ, chỉ sợ sẽ kích động binh biến lần nữa.không bằng cứ đợi sau khi chiêu hàng Chu Thiên Giáng xong, ổn định một thời gian rồi tính.

Nghe thấy vậy, Thành Võ Hoàng ngẩn ra:

- Thế nào? Ngươi cho là Chu Thiên Giáng sẽ bị trẫm chiêu hàng? Điều kiện trẫm nói ra, chỉ sợ tên tiểu từ đó sẽ không sảng khoái đáp ứng như vậy.

Trong lòng Vệ Triển cười khổ một cái, tự nhủ người ta và Tĩnh Vương gia thiết kế một bẫy lớn như vậy, chính là muốn tắt trống thu binh, Chu Thiên Giáng đương nhiên sẽ đáp ứng chiêu hàng.

- Hoàng thượng, Chu Thiên Giáng vẫn không có khởi binh, thật ra cũng là đợi Hoàng thượng cho hắn một cơ hội. Phụ mẫu Chu Thiên Giáng không khỏe mạnh, lại không có huynh đệ tỷ muội, mặc dù tương lai có đứa con, trong đó vẫn có một nửa mang huyết mạch hoàng gia. Cho nên, thần nghĩ Chu Thiên Giáng cũng không muốn cùng với Hoàng thượng trở mặt.

Vệ Triển trầm giọng nói.

Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ đâu phải là một nửa, ngay cả nữ nhi của Quách Thiên Tín cũng có huyết mạch hoàng thất, tiểu tử này gần như chiếm toàn bộ người của hoàng gia rồi. Không kể là trong tối hay ngoài sáng, một người cũng không để lại.

Vừa nói đến đây, trong lòng Thành Võ Hoàng k khỏi có chút xúc động. Nhi tử của mình thì người chết người mất tích, trong các nữ nhi thì Thành Võ Hoàng yêu thương nhất là Thất Nguyệt Hân. Ông thực sự hy vọng Chu Thiên Giáng có thể giao ra binh quyền, mang theo nữ nhi hồi kinh, thành thật làm Phò mã.

- Vệ Triển, ngày hôm nay không tệ, cùng trẫm đi ra ngoài một chút. Luôn ở trong hoàng cung, trẫm cũng cảm thấy có chút ngán.

Thành Võ Hoàng nói xong, từ trên long ỷ đứng dậy.

- Hoàng thượng, ngài đây là chuẩn bị đi…Tĩnh Vương phủ?

Vệ Triển kỳ quái hỏi.

Thành Võ Hoàng trong mũi hừ một tiếng:

- Trẫm không muốn nhìn thấy đồ trứng thối kia, đi…đi Quách phủ.

Không biết Thành Võ Hoàng nghĩ gì, mà đột nhiên muốn cùng Quách Thiên Tín tán gẫu. Có lẽ bởi vì nữ nhi của họ đều bị Chu Thiên Giáng chiếm lấy, làm nhạc phụ cũng muốn cùng nhau giao lưu một chút. Ngoài ra, còn bởi vì đã đến tuổi này rồi, Thành Võ Hoàng càng ngày càng hoài niệm khoảng thời gian lúc còn trẻ.

Trong phủ Đại tướng quân, từ sau khi Thành Võ Hoàng bắt Quách Thiên Tín giao ra binh quyền, đây là lần đầu tiên ông bước vào cửa chính Quách phủ. Từ sau sự việc của đại doanh Trấn Nam, Thành Võ Hoàng đã nhận thức rõ ràng vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này, vẫn nắm giữ quyền lực của đại doanh Trấn Nam như cũ.

- Thần, Quách Thiên Tín, bái khiến Hoàng thượng.

Quách Thiên Tín dẫn theo mọi người trong phủ, long trọng nghênh đón Thành Võ Hoàng. Dù có thế nào, trong lòng của Quách Thiên Tín hoàng quyền vẫn là cao nhất.

- Thiên Tín, không cần đa lễ. Tất cả đứng lên đi, trẫm hôm nay là xuất cung vi hành, không cần long trọng như vậy.

Mọi người trong phủ đều hành lễ xong đứng dậy, đều lui ra xa, còn Quách Thiên Tín Thành Võ Hoàng và Vệ Triển cùng đi hậu viện yên tĩnh phía sau.

- Thiên Tín à, lần này đại doanh Trấn Nam có thể bình ổn được, vẫn là nhờ có ngươi.

Thành Võ Hoàng vừa đi vừa nói.

- Đây đều là do Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, thần không dám kể công.

- Haha, đã lâu rồi không đến, xem ra quan hệ giữa quân thần chúng ta trở nên lạnh nhạt rồi. Thiên Tín, còn nhớ rõ lúc nhỏ chúng ta cùng với Lý Tĩnh, mỗi lần đều là chúng ta đánh cho gã một phen nước mắt nước mũi. Haizz, năm tháng như thoi đưa, ta và ngươi đều đã già rồi.

Vừa nhắc tới thời còn trẻ, trên mặt Quách Thiên Tín cũng lộ ra vẻ tươi cười. Lúc đó, không ai nghĩ Thành Võ Hoàng có thể trở thành Hoàng đế, ba người ở cùng một chỗ cãi nhau ầm ĩ, trong lòng không hề có chút phiền não. Nháy mắt, thời gian như thoi đứa bọn họ đều đã già, rồi lại sinh ra nghi kị cảnh giác lẫn nhau.

- Thiên Tín, giang sơn Đại Phong của trấm, không lâu nữa sẽ giao vào tay Châu nhi, trẫm hy vọng những lúc nhàn hạ, quân thần ra còn có thể như ngày trước, không gì trói buộc cùng nhau uống rượu nói chuyện tri âm.

Thành Võ Hoàng đi vào trong lương đình, dừng bước quay đầu nhìn Quách Thiên Tín.

Quách Thiên Tín khẽ khom người:

- Hoàng thượng, thật ra trong thời gian này thần được nhàn hạ, liền cảm thấy trước kia sống quá mệt mỏi. Thiên hạ có quá nhiều việc phải lo, gia đinh phủ đệ cũng vậy. Từ khi Dĩnh tử đi rồi, thần mới cảm thấy ngày trước quan tâm ân cần, căn bản chỉ là những việc vớ vẩn. Hoàng thượng, kỳ thật có một số việc, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.

Thành Võ Hoàng ha ha cười vài tiếng, Quách Thiên Tín nói không sai, có một số việc cưỡng cầu cũng không được, vẫn là thuận theo tự nhiên thì hơn.

Ba người đang trò chuyện, thì một gã thị vệ chạy vào báo, nói là Tĩnh Vương cầu kiến. Thành Võ Hoàng vừa nghe, trong lòng tự nhủ càng không muốn gặp ông ta, thì ông ta lại đuổi theo tới tận nơi này.

- Nói với Tĩnh Vương, trẫm hôm nay muốn cùng Quách ái khanh ôn lại chuyện cũ, không muốn gặp ông ta.

- Tuân chỉ.

Thị vệ đáp lời rồi đứng lên, liền nhìn thấy Tĩnh Vương đang cười ha hả chạy vào.

- Hoàng huynh…đại hỉ hoàng huynh à.

Tĩnh Vương vung vẩy Đả Vương Tiên, bọn thị vệ muốn tiến lên ngăn cản cũng không dám.

Thành Võ Hoàng vừa thấy, tức giận thẹn quá hóa giận:

- Lý Tĩnh, ngươi còn biết tới lễ nghĩa quân thần không?

- Haha, hoàng huynh, có việc mừng a.

Tĩnh Vương không thèm để ý chút nào nói.

- Trẫm đang hỏi ngươi, còn biết lễ nghi quân thần không?

Thành Võ Hoàng lúc này thật sự nổi giận, ngay cả “hoàng huynh” cũng không xưng, mà trực tiếp trước mặt Tĩnh Vương xưng “trẫm”, ý tứ rằng không chú ý đến quan hệ huynh đệ, mà lấy thân phận quân thần để nói chuyện.

- Haha, hoàng huynh, ngài hãy nghe ta nói hết đã, sau đó muốn răn dạy thần đệ cũng không muộn.

Tĩnh Vương không tim không phổi nói.

Quách Thiên Tín cũng giật mình nhìn Tĩnh Vương, trong lòng tự nhủ lão già hồ đồ này không phải uống quá nhiều đấy chứ.

- Lý Tĩnh, trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có biết lễ nghi quân thần không?

Thành Võ Hoàng hận không thể rống giận đứng lên.

Tĩnh Vương từ trong ngực lấy ra một phong thư:

- Hoàng huynh, tiểu Thất nha đầu có rồi.

- Lý Tĩnh, đừng đánh trống lảng, trẫm đang hỏi ngươi, ngươi thân là Vương gia Đại Phong, không ngờ…không ngờ…ngươi vừa nói cái gì? Tiểu…tiểu Thất có?

Thành Võ Hoàng đang phát giận được một nửa, dường như lúc đó mới nghe rõ ràng lời Tĩnh Vương nói, khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

- Haha, Thiên Giáng sai người đưa thư đến, muốn ta chuyển giao cho hoàng huynh. Trên thư nói, tiểu Thất nha đầu kia có bầu. Hoàng huynh, ngài sắp làm ông ngoại rồi.

Tĩnh Vương nhếch miệng nói.

Quách Thiên Tín và Vệ Triển vừa nghe, hai người đều lộ ra vẻ mặt vui mừn, đồng thời chắp tay nói:

- Thần chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.

Thành Võ Hoàng sửng sốt nửa ngày, trên mặt lập tức lộ ra một niềm vui bất ngờ:

- Mau, đưa thư qua đây cho ta xem một chút.

Thành Võ Hoàng đưa tay túm lấy thư của Chu Thiên Giáng.

Tĩnh Vương chỉ vào mặt sau cùng nói:

- Xem ở đây trước, rồi lát nữa hãy đọc lại mặt kia.

Thành Võ Hoàng nhìn theo ngón tay Tĩnh Vương chỉ, quả nhiên, Chu Thiên Giáng tự tay viết thư, nói Thất Công chúa Nguyệt Hân mang thai.

- Haha…ha ha ha ha ha…trẫm có phải là sắp có cháu ngoại rồi không?

Thành Võ Hoàng ngửa mặt lên trời cười to.

Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương nhìn Thành Võ Hoàng mà hâm mộ, bọn họ đều ngần này tuổi rồi, đặc biệt là Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương là hai lão già không có nhi tử, trong lòng bọn họ không biết ao ước bao nhiêu, mong nữ nhi của mình có thể sinh con sớm một chút.

- Người đâu, mang rượu tới, trẫm phải uống thoải mái mấy chén.

Thành Võ Hoàng kích động, cũng không quản bản thân đang ở đâu, trực tiếp hạ lệnh cho thị vệ đi lấy rượu uống mừng.

Tĩnh Vương vui vẻ lắc đầu:

- Ta nói này hoàng huynh, Ngọc Nhi nhà ta và Dĩnh tử nha đầu đều vào cửa sớm hơn tiểu Thất, làm sao mà tiểu Thất nhà ngài lại chạy trước chứ.

Bị việc vui này xông lên, khiês cho Thành Võ Hoàng quên mất phẫn nộ vừa rồi của mình đối với Tĩnh Vương, cười ha hả nói:

- Hai người các ngươi có thể so với trẫm ư? Trẫm là quân vương, nữ nhi của trẫm đương nhiên phải sớm hơn hai nhà đầu Ngọc Nhi.

Thành Võ Hoàng đắc ý nói.

Hoàng thất một hai năm lại đây, huyết mạch càng ngày càng ít, cuối cùng cũng có thêm một vị có huyết mạch hoàng thất, khiến cho Thành Võ Hoàng mừng rỡ như điên.

Tĩnh Vương mang theo giọng hâm mộ thở dài nói:

- Ôi. Bất công quá…ông trời thật bất công. Lão Quách, ngươi nói xem nữ nhi của hai chúng ta cưới hỏi đàng hoàng nhạc phụ vẫn chưa được ôm tôn tử, vậy mà vị hoàng huynh này…

Nói đến đây, Tĩnh Vương lập tức im bặt. Ông không nghĩ tới mình quá vui vẻ, chỉ biết nói cho sướng miệng.

Quách Thiên Tín ánh mắt nhìn hoa cỏ chung quanh, coi như không nghe thấy những lời này. Giỏi thật, Tĩnh Vương nhà ngươi uống nhiều đến hồ đồ rồi, mở bình nào không mở sao lại mở trúng cái bình đó chứ.

Gương mặt vui sướng của Thành Võ Hoàng từ từ lạnh xuống, nhìn Tĩnh Vương, thậm chí ngay cả quai hàm của Thành Võ Hoàng cũng run rẩy.

- Cái kia, hoàng huynh các ngươi cứ tán gẫu đi…thần đệ còn có chút việc phải làm.

Tĩnh Vương vừa thấy sự tình không tốt, mang theo Đả Vương Tiên vội vàng cáo lui. Cũng không quản Thành Võ Hoàng có đáp ứng hay không, Tĩnh Vương ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

- Lý Tĩnh…ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay ta muốn đánh ngươi…nhất định phải đấm ngươi một trận…đừng có chạy.

Thành Võ Hoàng rất nhanh liền nổi điên, nếu không nể mặt Tĩnh Vương là người mang hoàng thất lệnh, ông đã sớm hạ lệnh thị vệ bắt người rồi.

Bình Luận (0)
Comment