Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
--------------------------
Thành Võ Hoàng trở về hoàng cung, ngay lập tức sai người báo tin này cho Dung Hoàng hậu. Tiểu Thất có thai, Thành Võ Hoàng sắp được làm ông ngoại, tâm tình cực kỳ vui sướng.
Chu Thiên Giáng xem như bắt được nhược điểm này của Thành Võ Hoàng, ở thời đại này, mặc cho xuất phát từ nguyên nhân gì dẫn tới chiến tranh binh đao, mục đích cuối cùng cũng đều vì muốn bảo vệ con dân tốt hơn, để cho cuộc sống của bách tính trở nên phồn thịnh no đủ. Vì thế, sinh con đẻ cái ở mỗi gia đình đều là chuyện lớn vô cùng trọng đại, hoàng thất lại càng coi trọng việc này.
Hoàng thất triều Đại Phong tới thế hệ của Thành Võ Hoàng, tử tôn công khai chỉ còn lại ông ta và Tĩnh Vương. Hơn nữa Tĩnh Vương chỉ có một nữ nhi duy nhất, bốn nhi tử của Thành Võ Hoàng đã mất đi hai người, huyết mạch hoàng thất lại càng trở lên điêu linh. Tuy rằng tiểu Thất là khuê nữ đã gả đi, nhưng con gái của tiểu Thất cũng được coi như huyết mạch hoàng thất chính tông.
Trong hoàng cung phủ một không khí vui mừng, các phi tử sau khi biết tin, đều đến chúc mừng Dung Hoàng hậu.
Trong Càn cung, Thành Võ Hoàng ngược lại trong lòng lại dâng lên ưu sầu. Tiểu Thất có thai, lập tức làm rối loạn kế hoạch đàm phán của ông và Chu Thiên Giáng. Việc đã đến nước này, tch cũng không thể tiếp tục kiêu ngạo được nữa, xem ra việc chiêu hàng chỉ có thể hạ thấp điều kiện xuống.
Sau buổi lâm triều ngày kế qua đi, Thành Võ Hoàng giữ Tĩnh Vương và vài vị trọng thần lại. Tiểu Thất là Công chúa bỏ trốn theo Chu Thiên Giáng, mặc dù chiêu hàng thành công, nhưng Thành Võ Hoàng cũng phải tìm một cái cớ thích hợp cho địa vị của nữ nhi mình.
Thành Võ Hoàng không hề giấu diếm, đem chuyện tiểu Thất có thai nói cho vài vị lão thần. Dựa theo quy củ của hoàng thất, nữ nhi của hoàng thất không được cùng gả một chồng, Thành Võ Hoàng cũng muốn nghe ý kiến của các lão thần. Đặc biệt là lão Thái phó Vương Bính Khôn cố chấp, Thành Võ Hoàng chỉ sợ ông ta không đồng ý, sau đó lại kích động quần thần náo loạn lên.
Sự tình có chút vượt ra ngoài dự liệu của Thành Võ Hoàng, vài vị trọng thần bao gồm cả Vương Bính Khôn cũng không phản đối. Bọn họ thậm chí cảm thấy, Chu Thiên Giáng có quan hệ mật thiết với Tĩnh Vương và Thành Võ Hoàng, lại càng có thể trung thành và tận tâm dốc sức vì Đại Phong.
Thành Võ Hoàng rất hài lòng với cách làm của mấy vị lão thần, chỉ cần mấy người này không phản đối, trong triều căn bản cũng không có ai dám đứng ra bới móc.
Tuy nhiên, Vương Bính Khôn vẫn đưa ra một cách nhìn khác:
- Hoàng thượng, lão thần vốn cho rằng, Chu Thiên Giáng cùng Thất Công chúa nếu đã có quan hệ phu thê, cũng nên làm chủ cho Thất Công chúa một danh phận và địa vị mới đúng.
- Ồ? Ý của lão ái khanh, là muốn Chu Thiên Giáng long trọng cử hành đại hôn?
Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ ta cũng là vì chuyện này mới giữ các ngươi lại đấy, lão Thái phó ngươi chủ động đề xuất, ngược lại so với mình nói ra tốt hơn nhiều.
- Hoàng thượng, chẳng những phải long trọng cử hành đại hôn, hơn nữa phải lấy địa vị chính thất đối đãi. Thất Công chúa thân là nữ nhi của Thiên tử, những nữ tử khác không thể có địa vị ngang hàng được.
Vương Bính Khôn nghiêm mặt nói.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, kích động đến mức tay cũng có chút run rẩy, qua nhiều năm như vậy, lão già này cuối cùng cũng nói được câu khiến ông ta cảm thấy xuôi tai.
Thành Võ Hoàng vui vẻ, nhưng Tĩnh Vương thì tức giận mặt đều đen rồi. Tinh Vương chống Đả Vương Tiên trên mặt đất:
- Lão Thái phó, Ngọc Nhi nhà ta vào cửa trước, cũng là huyết mạch hoàng thất, muốn nói tới lập chính phòng thì, ngoài Ngọc Nhi nhà ta không còn ai có thể.
Thành Võ Hoàng đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng tự nhủ nữ nhi của ngươi là quận chúa, dựa vào cái gì mà cùng với Công chúa so sánh chứ.
Lão Thái phó không cho là đúng, lắc lắc đầu nói:
- Tĩnh Vương thiên tuế, Ngọc Nhi nhà ngài và Thất Công chúa tuy rằng đều là nữ nhi hoàng thất, lão thần cũng thừa nhận Ngọc Nhi vào cửa trước. Nhưng, triều Đại Phong từ trước tới nay, ai sinh con trước thì người đó là chính thất. Thất Công chúa vào cửa muộn nhưng lại có thai trước, đâu đều là ý trời. Cho nên, lão thần cho rằng cần phải lập Thất Công chúa làm chính phòng.
Tĩnh Vương tức giận tay run run chỉ vào Vương Bính Khôn:
- Các ngươi nghe xem…các ngươi nghe xem, ông ta đang nói cái gì chứ? Hoàng huynh, lần trước ngài và thần đệ nói Vương Thái phó tuổi tác đã cao có thể hồi hương dưỡng lão, thần đệ hết sức đồng tình với các nghĩ của ngài.
Nếu đổi là người khác, Tĩnh Vương chắc chắn sẽ vung Đả Vương Tiên lên quất mới chịu được. Nhưng Vương Bính Khôn lớn tuổi như vậy, Tĩnh Vương cũng sợ đánh sẽ gây ra chuyện.
Thành Võ Hoàng vui tới mức răng cũng sắp vụn cả ra, vui thích nhìn Vương Bính Khôn, lão già này cho tới bây giờ đều không có làm cho ông ta cảm thấy thuận mắt như hôm nay.
- Tĩnh Vương, ý của trẫm Vương Thái phó tuổi tác đã cao, có thể ít vất vả suy nghĩ đi một chút. Nhưng, trên một số vấn đề, vẫn là không thể thiếu lão đại nhân được. Tỷ như chuyện này, trẫm cảm thấy lão Thái phó nói rất đúng. Chư vị ái khanh, các ngươi nói có đúng không?
Thành Võ Hoàng vui sướng nhìn Tĩnh Vương khi có người gặp họa, còn đem vấn đề ném cho các vị trọng thần, chỉ cần những người này đồng tình, Thành Võ Hoàng có thể nhấc bút sắc phong rồi.
Đám người Lý Hồng nhìn nhau, bọn họ cũng Tĩnh Vương có quan hệ tốt, đương nhiên sẽ không chém Tĩnh Vương một đao. Nhưng Thành Võ Hoàng hỏi, lại không thể nói không phải.
Lý Hồng tiến lên hai bước, ôm quyền nói:
- Hoàng thượng, thần chợt nhớ tới một chuyện, hình như Binh bộ có một phần tấu chương quan trọng cần dâng. Thần nhất thời hồ đồ, quên không mang tới, Hoàng thượng ngài chờ một lát, thần lập tức về lấy.
Lý Hồng vừa manh nha thấy chuyện không tốt, khẩn trương tìm cớ chuồn đi.
Lại bộ thượng thư Phàn Tử Cương thấy vậy, cũng tiến lên ôm quyền nói:
- Hoàng thượng, thần… trong nhà mẫu thân của thần bị bệnh, thần phải nhanh chóng về hầu hạ.
- Phàn ái khanh, mẫu thân ngươi không phải đã qua đời nhiều năm sao? Tại sao giờ lại xuất hiện một mẫu thân nữa?
Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Phàn Tử Cương, trong lòng tự nhủ mẫu thân ngươi còn chết sớm hơn mẫu thân ta, bịa lời nói dối cũng không biết bịa.
- Ách…là…là nhạc mẫu của lão thần.
Phàn Tử Cương nhất thời cấp bách, bị hù dọa nói năng cũng bắt đầu mê sảng rồi.
- Hừ.
Thành Võ Hoàng cả giận hừ một tiếng:
- Không cần phải kiếm cớ, các ngươi đều lui xuống đi, trở về bàn bạc thật tốt, thống nhất ý kiến rồi tới đề xuất với trẫm.
- Hoàng huynh, không cần nghị luận nữa, thần đệ cho rằng ai vào cửa trước là chính thất.
Tĩnh Vương không buông tha nói.
- Lý Tĩnh, vậy nếu trẫm cứ nhất định nói ai sinh con trước sẽ làm chính thì thế nào?
Thành Võ Hoàng uy nghiêm căm tức nhìn Tĩnh Vương, trong lòng tự nhủ không đánh ngươi, ngươi còn lên tới trời.
- Hoàng huynh, ngài nếu đã nói như vậy, Ngọc Nhi nhà ta và tiểu Thất đều thành vợ bé, Chiêm Linh cô nương nước Thiên Thanh kia, sắp sinh con rồi.
Tĩnh Vương quệt miệng, một bộ tức giận không đền mạng nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng tự nhủ theo cách nào đi nữa, tiểu Thất nhà ngươi đều phải đứng sau.
Thành Võ Hoàng bị câu nói của Tĩnh Vương cứa đến tim cũng đau, nếu trên đại điện không có ai, hai huynh đệ không đánh nhau không được.
Vương Bính Khôn liếc mắt nhìn Tĩnh Vuơng một cái, tiến lên nói:
- Hoàng thượng, lão thần cảm thất, Công chúa Đại Phong không giống như nữ tử bình thường, nhất định phải là chính thất. Nếu Hoàng thượng muốn tìm lý do, vậy lý do là…ai vào cửa muộn là chính.
- Chuẩn tấu.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, trong lòng tự nhủ ông trời đúng là mở mắt, không ngờ khiến cho đầu óc của Vương Bính Khôn sáng suốt hẳn lên. Tuy rằng lão già này không được mọi người chào đón, nhưng hôm nay bậy bạ càn quấy, lại rất vừa ý trẫm.
- Vương Bính Khôn…lão tặc ngươi…bổn vương bóp chết ngươi.
- A…Tĩnh Vương.
- Vương gia bớt giận…việc này phải thương lượng đã…việc này cần phải thương lượng…
Hộ bộ thượng thư Phùng Kính vừa thấy Tĩnh Vương nổi giận, vội vã tiến lên ngăn cản. Đám người Phùng Kính cũng rất thấy kỳ lạ, bình thường Vương Bính Khôn cũng không phải người dễ dàng thay đổi một cách vô nguyên tắc vậy, hôm nay là làm sao chứ.
Thành Võ Hoàng quát lui mọi người, đặc biệt giữ Tĩnh Vương lại. Phùng Kính và các lão thần vội vã đỡ Vương Bính Khôn lui khỏi Càn cung, trong lòng tự nhủ hai huynh đệ các ngươi đánh nhau, cũng không liên quan gì đến chúng ta cả.
- Lão đại nhân, đệ tử có chuyện không rõ, ngài hôm nay…không phải là muốn nhằm vào Tĩnh Vương đấy chứ?
Phùng Kính cẩn thận hỏi.
Vương Bính Khôn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Đương nhiên là nhằm vào lão Tĩnh Vương trứng thối hồ đồ kia rồi.
Lễ bộ thượng thư Tôn Trí cười khổ một cái:
- Lão đại nhân à, đây là chuyện hoàng thất giữa huynh đệ người ta, ngài xem vào làm gì?
- Hừ, trước kia bản Thái phó quỳ gián, lần đó không phải là tên khốn khiếp Tĩnh Vương cưỡng ép khiêng bản Thái phó đi, nhiều lần còn khiến bản Thái phó tức giận đến đau cả bụng. Vương Bính Khôn ta cũng không đi lại trong triều được vài ngày nữa, không nhân cơ hội còn sống để trả thù một chút…sảng khoái thật…ha ha ha ha.
Lão Thái phó Vương Bính Khôn vung tay cười, hướng đại môn đi đến.
Mấy người Phùng Kính Tôn Trí mắt to trừng mắt nhỏ, giỏi thật đấy, lão già này cũng thù dai thật.
Thành Võ Hoàng lưu Tĩnh Vương lại, huynh đệ hai người đều vì thể diện của mình, không ai nhường ai. Tuy Thành Võ Hoàng thân là Hoàng đế Đại Phong, nhưng Đả Vương Tiên mà Tĩnh Vương cầm trong tay, lại đại biểu cho thân phận Tông lệnh của hoàng thất. Hai người không ai nhường ai, cũng may không tới mức đánh nhau, cuối cùng huynh đệ hai người quyết định, trước tiên cứ giải quyết chuyện chiêu hàng đã, chờ sau khi Chu Thiên Giáng hồi kinh, sẽ để Chu Thiên Giáng ngay tại chỗ định đoạt.
Thành Võ Hoàng lúc này tự tay biết một phong thánh dụ, đem điều kiện chiêu hàng lui một bâc, nhưng yêu cầu Chu Thiên Giáng nhất định phải giao binh quyền ra.
Thư khẩn tám trăm dặm, thủ vệ ra roi thúc ngựa nhanh chóng đem chỉ dụ viết tay của Thành Võ Hoàng đưa đến thành nhỏ Dư Gia Bình. Chu đại quan nhân sau khi xem kỹ, coi thường không thèm để ý tiện tay ném chỉ dụ viết tay vào trong chậu than. Hắn cũng không có nói dối, thực sự Thất Công chúa Nguyệt Hân có biểu hiện mang thai.
Chu Thiên Giáng cũng không vội vã, qua năm sáu ngày sau, mới viết một phong thư trả lời Thành Võ Hoàng. Thành Võ Hoàng dùng thư khẩn tám trăm dặm, nhưng Chu đại quan nhân lúc này lại sai người không nhanh không chậm đưa thư đến kinh thành. Khi Thành Võ Hoàng nhận được phong thư thứ hai, đã cách phong thư đầu tiên hơn một tháng.
Huyền Châu bị giữ lại ở Dư Gia Bình, Thành Võ Hoàng gấp cũng chẳng có tác dụng. Xem xong thư, Thành Võ Hoàng rơi vào đường cùng, lại hạ thấp thêm điều kiện, đáp ứng phong thưởng cho Chu Thiên Giáng, nhưng binh quyền vẫn nhất định phải giao ra. Cứ như vậy, Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng thư qua thư lại triển khai đánh giằng co. Thời gian dài, quan viên triều Đại Phong đều đã quen với kiểu chiêu hàng đặc biệt này.
Thời gian trôi mau, nháy mắt đã qua sáu bảy tháng, Chu Thiên Giáng lúc này lại sai người đưa tin vui đến kinh thành. Lần này, lại là người vợ chưa qua cửa của Thái tử Huyền Châu, Hồng Tiểu Thanh mang thai.
Tin tức vừa đc truyền ra, hoàng cung lập tức như bom nổ. Thành Võ Hoàng đắn đo hồi lâu, cũng không thể kiêu ngạo được nữa rồi, cuối cùng đồng ý tất cả yêu cầu của Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng cũng là bất đắc dĩ, tiểu tử Chu Thiên Giáng này khống chế không cho Huyền Châu hồi kinh, ngay cả con dâu mình cũng sắp sinh, ông ta dù sao cũng phải để Huyền Châu trở về tổ chức đại hôn mới được.
Thành Võ Hoàng lúc này hạ chỉ, mệnh Tĩnh Vương tự mình đi Dư Gia Bình tuyên phong. Thành Võ Hoàng là sợ nhi tử của mình không về được, nên đặc biệt để cho Tĩnh Vương chạy một chuyến.
Nói vắn tắt, sau khi Tĩnh Vương tiến vào Dư Gia Bình, dân chúng vây quanh xem Tĩnh Vương cao giọng đọc tuyên phong. Chu đại quan nhân ôm quyền mỉm cười nghe, cái vị Hoàng thượng nhạc phụ kia cũng không tệ, không ngờ phong cho hắn làm quan nhất phẩm, Tổng đốc của hai phủ Trung Đô và Thục Thiên, có thể tự mình thống lĩnh ba vạn binh.
Khoảng thời gian chiêu hàng đằng đẵng cuối cùng cũng đi vào hồi kết. Tĩnh Vương đoàn tụ với nữ nhi vài ngày, sau đó mang theo Thái tử Huyền Châu, một đoàn trùng trùng điệp điệp quay trở về kinh thành.
Xuân đi thu đến, lại là một năm vội vàng qua đi. Chiêm Linh sinh con gái, gọi là Chu Thanh Phượng, ý là phượng hoàng nước Thiên Thanh. Thất Công chúa sinh hạ một con trai, Chu Thiên Giáng đặt tên là Chu Ức Trần. Mọi người đều cảm thấy tên gọi này rất quái dị, không biết rằng đây là Chu đại quan nhân đang tưởng niệm họ mình ở khiếp trước.
Mùa hạ cùng năm, Hoàng tử Huyền Nhạc ở thành Quy Sơn đánh bại Chu Diên Thiên, đuổi giết ba ngày cuối cùng Chu Diên Thiên ở trong thung lũng ôm hận mà chết. Trận chiến này tuy là dùng kế sách của Chu Thiên Giáng, nhưng Huyền Nhạc ở trong quân cũng lập được uy vọng cho mình.
Mùa thu năm đó, Quỷ y Trác Hành một mực vẫn không có động tĩnh, không ngờ lại thu được tin tức. Tiểu tử này cư nhiên lại tới nước Đương Vân, ngồi trên ngôi vị Quốc sư. Nghe được tin tức này, Chu Thiên Giáng cười cười cũng không thèm để ý. Có tin tức của Trác Hành, tốt hơn nhiều so với việc gã ẩn núp trong bóng tối.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong nháy mắt đã ba năm qua đi. Quách Dĩnh và Ngọc nhi cũng sinh được một trai một gái. Về chuyện tranh cãi lập ai làm chính thất, trong kinh thành vẫn tranh luận không ngớt. Nhưng Chu đại quan nhân vẫn rất tự do tự tại, căn bản không thèm để ý tới chuyện đó.
Bốn năm sau, Thành Võ Hoàng chính thức thoái vị, đem hoàng vị truyền cho Thái tử Huyền Châu. Chính vào ngày Huyền Châu đăng cơ, Chu đại quan nhân đem mười khẩu đại pháo Thiên lôi bày ra tại biên cảnh Trấn Nam, coi như tặng Huyền Châu một phần đại lễ.
Tuy Chu Thiên Giáng vài năm chưa trở về kinh, nhưng uy danh của Chu Thiên Giáng càng ngày càng cao. Huyền Châu lại phong thưởng Chu Thiên Giáng làm Đại tướng quân trấn quốc, trấn thủ quân lính đóng ở hai nơi là Thục Thiên, hạ hạt Bành thành và Trấn Nam.
Phủ Thục Thiên bên bờ sông có một toà trạch viện không treo bài phủ, dân chúng địa phương đều biết rằng đó là phủ đệ của Đại tướng quân trấn quốc Chu Thiên Giáng.
Giờ đây, Chu đại quan nhân đang ngồi ở hậu viện thả câu. Một tiểu cô nương hồng hào chạy tới:
- Phụ thân, hai vị lão gia ở kinh thành lại cãi nhau rồi.
- Phượng nhi, không cần để ý bọn họ, hôm nay đã đọc sách chưa?
Chu Thiên Giáng vui vẻ nhìn con gái lớn của mình.
- Phụ thân, Phượng nhi cũng không lười biếng, ngài bảo con sao chép thi từ, con đều đã chép xong.
- Vậy đọc cho phụ thân nghe.
Tiểu Thanh Phượng tay chắp sau lưng, ngâm nga đọc:
- Bắc quốc phong quang.
Thiên lý băng phong
Vạn lý tuyết phiêu.
Ngay tại khi tiểu Thanh Phượng đang ngâm nga đọc thơ từ Chu đại quan nhân dạy, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng hai ông già đang cãi vã.
- Lý Tĩnh, ngoại tôn của ta lớn lên đẹp hơn ngoại tôn của ngươi.
- Thành Võ, ngoại tôn của ngươi có đẹp hơn nữa, cũng là họ Chu, ngươi xem xem, ngoại tôn của ta họ Lý.
- Ngươi đó là do không có tôn tử nên nóng ruột, ta thì có hai hoàng tôn rồi.
- Ngươi nói cái gì hả, có bản lĩnh thì ngươi đừng có đi theo ta đến đây, ở lại kinh thành chăm sóc tôn tử của ngươi không hơn à?
- Ngươi là đồ Lý Tĩnh chết tiệt, cố tình chọc tức ta phải không?
Chu Thiên Giáng cười khổ lắc lắc đầu, hai ông già này lại tới nữa, một ngày không ầm ĩ thì giống như sẽ phải vào quan tài vậy.
Tiểu Thanh Phượng đáng yêu chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Phụ thân, vẫn là Quách gia gia tốt nhất, chưa bao giờ cãi nhau. Con đi tìm Đại Ngưu thúc thúc, hai người bọn họ mà vẫn cãi nhau, để Đại Ngưu thúc thúc đánh vào mông họ.
Tiểu Thanh Phượng nghiêm túc nói xong, quay đầu đi chạy về phía tiền viện.
Chu Thiên Giáng cười ha hả nhìn nữ nhi và hai vị nhạc phụ cách đó không xa. Hắn vẫn cảm thấy đây là giấc mọng, chỉ có điều không biết giấc mộng này khi nào thì tỉnh lại.
——
Hết
——
Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
--------------------------