Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 103.4

Cuối cùng không còn lại một ai ngoại trừ Vô tình và nàng.

Gió nhẹ thổi qua bên tai, lá cây vang lên sàn sạt, hai người ai cũng không nói gì, bầu không khí cứng ngắc, cuối cùng Thanh Dao phá vỡ trầm mặc, nàng biết Vô tình cá tính hướng nội, giống như không biết nói cái gì cho phải, cho nên liền mở miệng trước.

“Bọn họ là ai?”

Vô tình ngước mắt, con ngươi một mảnh trong trẻo, không chút u ám, nhợt nhạt cười rộ lên. Khi hắn cười ngay cả mặt trăng đều nhanh bị mê hoặc.

Ngũ quan lộng lẫy, rõ nét, da thịt tựa như dòng nước tinh khiết, mềm mại ôn nhuận, cặp mi tinh tế thật dài, ánh mắt  sáng quắc, cánh môi hoàn mỹ, mỗi một nét đều rất tinh xảo, nhìn khuôn mặt hắn lúc này, Thanh Dao không khỏi nhớ tới cuộc sống hiện đại bán những búp bê bằng gốm sứ khiến các nữ sinh rất yêu thích không buông tay, nhất động nhất tĩnh, lay động lòng người.

Thanh âm của hắn cũng rất thanh thúy dễ nghe.

“Bọn họ là tới mời ta đi chẩn bệnh cho bệnh nhân.”

Thanh Dao nhíu mi, đáy lòng hiện lên nghi hoặc, tổng cảm thấy không đơn thuần như vậy, nếu quả thật là thỉnh hắn đi chẩn bệnh, vì sao Thanh Phong cùng Minh Nguyệt gặp nàng lại tỏ vẻ khó chịu, tựa hồ nàng quấy rầy chuyện của bọn họ?

“Thực sự là như thế phải không? Đó là do ta quá lỗ mãng, vừa rồi ta cho là bọn họ muốn thương tổn ngươi, nhất thời kích động, đã quên ngươi đâu cần người khác giúp đỡ.”

Thanh Dao nở nụ cười tự giễu, võ công của nàng là do hắn truyền thụ, thế nhưng nàng quýnh lên không nghĩ gì liền ra tay cứu hắn.

Vô tình nghe xong lời của nàng, thấy dào dạt hưng phấn, cả đêm tâm tình phiền muộn lập tức bay mất, ánh mắt nồng nàn nhìn nàng, cười đến càng phát ra vô hại.

“Tuy rằng không cần, thế nhưng ta thật cao hứng.”

Nghĩ đến ngày mai ly khai, Thanh Dao liền bỏ qua nghi hoặc trong lòng, lúc này đây nàng ly khai, không biết lúc nào trở về, có lẽ chỉ đơn giản nói chuyện phiếm cùng hắn là tốt nhất.

Thanh Dao buông lỏng tâm tình, đi tới đối diện Vô tình trên ngồi xuống trên thảm cỏ, hai người thoải mái nhẹ nhàng nói chuyện.

“Vô tình, cho tới bây giờ ta chưa nghe ngươi nói chuyện về gia thế? Có thể nói cho ta nghe một chút được không?”

Ai ngờ lời nàng vừa dứt, Vô tình cả người lâm vào băng lãnh, sắc mặt âm ngao xấu xí, khuôn mặt hoàn mỹ kia trở nên đen kịt, lông mi rủ xuống, che giấu con ngươi hiện lên đau lòng.

Thanh Dao vừa nhìn vẻ mặt của hắn, biết mình chạm đến chỗ thương tâm của hắn, lập tức nói tránh.

“Xin lỗi, ta không nên hỏi chuyện thương tâm của ngươi.”

Vô tình chậm rãi điều chỉnh tâm tình, khẽ nở nụ cười, kỳ thực có một số việc hắn thấy nói ra còn hơn để lại trong lòng, đôi hắc mâu mang theo nỗi đau sâu kín, nhìn Thanh Dao, nhẹ giọng mở miệng.

“Kỳ thực ta là một tiểu tử bị người nhà vứt bỏ, chân của ta bởi vì ở trong băng tuyết quá lâu, bị đông cứng, nếu như không phải sư phụ cứu giúp thì đã không có ta. Sư phụ thu nhận ta, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, người võ công cao cường, ẩn cư lánh đời, Vô tình cốc chính là do người kiến tạo nên, làm cho ta yên tâm ở tại chỗ này. Sư phụ lúc lâm chung vẫn còn áy náy một việc, tuy rằng y thuật cao minh, nhưng lại không thể trị liệu chân của ta, kỳ thực đây là chuyện không liên quan đến người, chân của ta là do kinh mạch bị đông cứng, vì thế căn bản khôi phục không được.”

Thanh Dao nghe thanh âm của hắn chậm rãi như nước, trong mắt hơi có chút ẩm ướt.

Nàng không nghĩ tới Vô tình lúc nhỏ lại thê thảm như thế, không chỉ bị chính cha mẹ vứt bỏ, còn làm hại hắn hai chân tàn phế, như vậy cha nương thật sự lòng lang dạ sói.

“Được rồi, ngươi đừng khổ sở nữa, tất cả đều là quá khứ, hãy bỏ qua đi.”

Thanh Dao triển lộ khuôn mặt tươi cười, hy vọng Vô tình có thể chuyển rời tâm ý.

“Ừ, tất cả đều quá khứ, ” Vô tình cười rộ lên, hắn vốn lãnh huyết vô tình, thấu hiểu hồng trần, biết rõ cuộc đời huyền ảo tục sự, tâm tình tốt liền cứu người, tâm tình xấu thầm nghĩ sẽ hủy hoại cái gì đó, nhưng hiện tại lại không giống như vậy. hắn cảm tạ ông trời có thể làm cho hắn gặp được một người như thế,  làm cho hắn muốn dựa vào gần để sưởi ấm tâm hồn mình, chỉ cần nhìn nàng, hắn có cảm giác được mình vẫn đang sống, còn có chút vui sướng mà không phải hai bàn tay trắng.

“Ừ, ta hi vọng ngươi mãi mãi vui vẻ.”

Thanh Dao mặt mày như họa, cười như xuân phong, thanh âm như chim hoàng oanh, trong bóng đêm, Vô tình tâm tình  nhẹ nhõm, tựa hồ đau xót cách hắn rất xa, hắn cũng có điều khiến cho chính mình yêu thích, cuộc đời hắn còn có vui vẻ chứ không chỉ nỗi buồn, cho tới bây giờ, hắn cho là mình chịu bi thương, nhưng có một ngày, hắn cũng có vui vẻ, nên không cần hận nữa.

“Sắc trời đã tối, chúng ta trở về đi, ngày mai ngươi còn phải luyện cầm nữa?”

Thanh Dao khẽ run lên nhớ tới ngày mai xuất cốc, không biết hắn có thể trách nàng hay không, hay tức giận với nàng, đáy lòng yên lặng than nhẹ.

Vô tình, ta sẽ rất mau trở lại, ở trong cốc rất tuyệt, chỉ cần ta ở bên ngoài báo thù xong, ta sẽ trở về.

“Được ” Thanh Dao đứng lên, đi tới chỗ Vô tình, đẩy Vô tình trở về, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, nhưng không khí xung quanh âm áp, vui vẻ…

Ngày thứ hai.

Trong cốc vang lên một tiếng thét chói tai, một bóng người vọt vào phòng của công tử, lớn tiếng kêu lên.

“Công tử, công tử, các nàng dĩ nhiên bỏ đi.”

Minh Nguyệt tức giận kêu lên, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, quanh thân lệ khí, nữ nhân đáng ghét kia, chẳng lẽ không biết công tử thích nàng sao? Nàng đi công tử thương tâm thật nhiều a.

Quả nhiên, nam tử trong phòng sắc mặt nháy mắt trong suốt một mảnh, hắc đồng tràn ngập lệ khí, quanh thân tỏa ra hàn ý, cánh tay trắng nõn vung lên một trận rầm vang, rất nhiều đồ vật quý báu trong phòng ngủ bị đánh nát, Minh Nguyệt ngây dại, công tử chưa từng tức giận lớn như vậy, tuy rằng hắn lãnh, hơn nữa không nói nhiều lắm, lnhưng uôn là người trầm ổn,nội liễm, ai biết nữ nhân kia lại ảnh hưởng tới công tử sâu như vậy.

“Công tử?”

Minh Nguyệt nhẹ giọng mở miệng, nhìn sắc mặt thanh lãnh của công tử, một câu đều nói không nên lời.

Lúc này Thanh Phong ôm Tiểu Ngư nhi đi tới, giận dữ liếc Minh Nguyệt một cái, biết rõ công tử thích nữ nhân kia, còn nói lung tung, vội vàng mở miệng: “Công tử, nàng để lại Tiểu Ngư nhi cùng Mao Tuyết cầu, điều này chứng tỏ các nàng đi ra ngoài làm việc, rất nhanh sẽ trở lại.”

Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, sắc mặt âm ngao của Vô tình cuối cùng cũng khôi phục một tia lãnh tĩnh, ngước mắt nhìn về phía Tiểu Ngư nhi, vươn tay ra, Thanh Phong nhanh nhẹn đem Tiểu Ngư nhi đưa tới tay của hắn, không dám nói thêm cái gì.

Vô tình ôm Tiểu Ngư nhi vào lòng, cuối cùng cũng thở dài một hơi, phẫn nộ tiêu tan hết, nếu nàng để hài tử lưu lại cốc, có nghĩa là nàng sẽ trở lại.

Chỉ cần nàng trở về là tốt rồi.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trong trẻo trở lại, không có một tia biểu tình, lạnh lùng quét về phía Minh Nguyệt.

“Ngươi chiếu cố tốt Tiểu Ngư nhi, cho đến khi mẹ nàng trở về.”

“A, ta chiếu cố nàng?” Minh Nguyệt mở to mắt, nhìn Tiểu Ngư nhi trong tay công tử, tiểu tử mấy tháng tuổi này, không ầm ĩ không quậy phá, cực kỳ yên lặng, đôi mắt to hắc bạch phân minh, tựa hồ có một tia miệt thị chế ngạo, Minh Nguyệt bị kích thích, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, tiểu tử này làm sao có ánh mắt như vậy nhìn hắn đâu, nhìn chăm chú lần nữa, quả nhiên là chính mình hoa mắt, bất đắc dĩ tiếp nhận Tiểu Ngư nhi.

“Được rồi.”

Kỳ thực hắn trăm nghìn lần không vui, thế nhưng mệnh lệnh của công tử hắn không dám không tuân a, nhất là khi công tử vừa sinh khí xong, hơn nữa đây là công tử trừng phạt hắn, bởi vì hắn không đem sự tình tìm hiểu rõ ràng đã nói lung tung, làm hại công tử tính tình phát tiết một hồi.

“Đều đi xuống đi.”
Bình Luận (0)
Comment